Vô Hạn Thự Quang

Chương 24: Hành động!




Cái kết luận này thật đáng sợ. U linh có sức mạnh tương đương với cơ nhân toả tầng năm, hay nói cách khác là Thánh nhân thì sẽ mạnh bao nhiêu đây?
Theo lời Bailey thì hắn chỉ vừa mới tới tầng ba nhưng khi chiến đấu thì vẫn phải dựa vào thuộc tính cường hoá là chính. Tầng ba không hữu dụng mấy, chỉ có tầng hai là giúp chiến lực bạo tăng song nếu phải đối mặt với mười mấy người cầm súng thì chết mất xác ngay.
Đến tầng thứ tư, uy lực của cơ nhân toả tựa như biến đổi về chất, còn mạnh hơn kỹ năng cường hoá nhiều. Hơn nữa người có trình độ mở cơ nhân toả càng sâu thì chênh lệch ấy càng lớn. Đến cuối cùng, lúc tiếp cận với tầng bốn là có thể căn cứ vào kinh nghiệm bản thân và thuộc tính đã đổi để tự sáng tạo ra kỹ năng của riêng mình. Những chiêu thức như vậy có rất nhiều cái còn mạnh hơn cả thuộc tính cường hoá.
Tầng thứ tư đã mạnh như thế thì thánh nhân sẽ khủng bố đến mức độ nào? Huỷ thiên diệt địa, truy tinh trục nguyệt, di sơn đảo hải… đều sẽ thành chuyện hết sức bình thường? Thí dụ như gã đội trưởng Trung châu đội…
Trước mắt thì người xâm nhập quả thực rất mạnh, chỉ dùng một ngọn lửa đen mà phá huỷ toàn bộ tầng một, chiến đấu kiểu ấy đã rất khủng bố rồi nhưng so với trình độ Thánh Nhân thì vẫn còn kém xa. Mặc dù đám Sở Hạo chưa từng nhìn thấy Thánh nhân song cũng hiểu được sự chênh lệch giữa hai cấp độ. Trong nhóm người xâm nhập có cường giả tứ giai, thậm chí tự mình sáng tạo kỹ năng, nếu có đặt trong bảng xếp hạng thực lực các thành viên tiểu đội luân hồi, vậy chắc chắn tên đó nằm ở nhóm cao nhất. Có điều Sở Hạo không tin bất cứ người xâm nhập nào đều có thực lực như vậy.
“Haizz.. Đến lúc hành động rồi!”
Sau khi cẩn thận sắp xếp lại các tin tức, Sở Hạo đứng dậy nói với mọi người: “Hơn một tháng qua, chúng ta yên lặng đợi ở đây, chúng ta xây dựng toà trấn nhỏ này đến trình độ như bây giờ, không phải vì khoảnh khắc này sao? Hiện tại đã đến lúc rồi, bố cục hoàn thành, bắt đầu chiến đấu thôi…”
Một vài phút sau, bốn người Nam Mĩ châu đội đang đi qua đi lại xem xét tình hình đoàn dân tị nạn, bỗng bên tai truyền tới tiếng hô hào, rằng quân đội đã tìm ra nguyên nhân của trường hạo kiếp u linh, hơn nữa chính phủ còn sắp triển khai kế hoạch tác chiến… Bốn người nghe tin này mà giật mình choáng váng, lập tức chạy về căn phòng của Sở Hạo, mà đây cũng là nơi Bắc Băng châu đội tụ tập. Có điều vừa đến thì chỉ thấy mình Trương Hằng đang nằm liệt trên giường, mà những người khác thì chẳng thấy đâu.
“Bọn họ? Bọn họ quả nhiên đi tìm quân đội rồi, nói chính xác hơn, Bắc Băng châu đội đã có ý hành động, chẳng qua trước đó phải mượn nhờ lực lượng của thế giới này mà thôi.”
Trương Hằng vốn đang buồn chán trừng mắt nhìn trần nhà, đúng lúc thấy bốn người Nam Mĩ châu đội vào hỏi thăm liền chẳng hề giấu giếm, nói tuốt tuồn tuột kế hoạch cùng hướng đi của đám Sở Hạo.
Thần sắc Bailey khẽ động, hắn nhìn về phía Nại Khả Nhĩ. Nàng ta gật gật đầu rồi toả tinh thần ra bao trùm toàn bộ doanh địa, đồng thời truyền những hình ảnh đó vào đầu những người còn lại. Vị trí đám Sở Hạo tất nhiên cũng nhanh chóng hiện lên.
Trương Hằng thấy cả bốn mãi vẫn không nhúc nhích, dường như hiểu ra gì đó, lập tức mở miệng: “Là tinh thần tảo miêu phải không? Tốt thật, đoàn đội bọn này vẫn chưa có người khống chế tinh thần nên khi chiến đấu thường chịu thiệt. Cơ mà nếu các người đã có thể sử dụng tinh thần tảo miêu để quét hình, vậy sao không dùng ngay từ đầu đi, mất công chạy tới hỏi ta làm gì?”
Bailey vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Đây là một loại tôn trọng. Quyền riêng tư cũng tương đương với quyền được sống, quyền tự do, cho nên không thể tuỳ ý xâm phạm. Tinh thần tảo miêu quả thực rất tiện nhưng nó cũng vô thức xâm hại sự tự tôn của người khác nên ta không khuyến khích dùng. Có điều việc gấp thì phải biến báo. Vì mọi người, chỉ đành sử dụng nó thôi.”
Trương Hằng vốn chỉ định nói đùa trêu Bailey một chút, nhưng thấy hắn trả lời như thế thì không khỏi dừng mắt nhìn kỹ lại đối phương. Vẻ mặt Bailey nghiêm nghị, cương trực không chút giả dối… Người thế này, Trương Hằng cũng từng gặp qua vài lần ở thế giới thực, song cộng lại không vượt quá nổi một bàn tay. Bọn họ đều có một điểm chung là nói được làm được, cực giàu nghị lực. Không ngờ vào thế giới luân hồi rồi mà cũng gặp ‘Bailey’. Những người như vậy thường rất đáng sợ, một kẻ địch đáng sợ. Chỉ cần sinh mệnh chưa kết thúc, dù vấp ngã trăm lần cũng sẽ đứng lên chiến đấu tiếp. Mà phản kích thì càng lúc càng mãnh liệt.
Bailey tất nhiên không biết trong đầu Trương Hằng đang nghĩ gì, nói xong liền ra hiệu cho Nại Khả Nhĩ dùng tinh thần toả liên kết nối với Sở Hạo: “Sở Hạo, tôi là Bailey, sao đột nhiên lại hành động ngay thế? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Sở Hạo hiện đang ngồi trong một căn phòng vừa được chính phủ xây dựng không lâu. Nơi đây chưa hề lắp đặt thiết bị gì cả mà để bày bừa rất nhiều dụng cụ, các nhân viên kỹ thuật cũng đi tới đi lui chỉnh chỉnh sửa sửa gì đó. Đang nói chuyện với Sở Hạo là bốn năm gã quân nhân cấp tướng cùng một vài nhân viên chính phủ cao cấp.
Sở Hạo thoáng sửng sốt một chút nhưng không hề hoang mang, khẽ mỉm cười đồng thời trong đầu hiện lên dòng suy nghĩ: “Anh nghe tiếp là biết thôi, tôi định công bố kế hoạch luôn bây giờ đây.”
Nói xong, Sở Hạo lại quay về phía mấy người kia tiếp tục giảng giải: “Các vị, tôi rất nghiêm túc thông báo cho các vị biết, chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân dẫn tới trường hạo kiếp u linh này rồi. Thực ra người phát hiện không phải tôi mà là Ares.”
Ares quay đầu ra chỗ khác, tranh thủ mọi người không chú ý mà trợn trắng mắt. Hắn quả thực pó tay với Sở Hạo rồi. Trước đã bán hắn một lần, giờ lại còn tận dụng phế liệu bán tiếp tập hai… Đây chẳng nhẽ là lừa đảo thuật thần cấp hay sao?
“Là thế này, kỹ năng của ngài Ares thế nào chắc các vị đều biết cả rồi? Được thần Hạo chúc phúc, hắn có thể dựa vào việc bắt giữ rồi trói chặt u linh lên khô lâu để tác chiến. Cái này thì tôi đã giải thích rồi, nhưng quan trọng là gần đây trong lúc chiến đấu với u linh, ngài Ares đã bắt được một con đặc biệt. Sau khi hoàn toàn dung hoá thì thu được một đoạn trí nhớ kỳ lạ. Sau khi thảo luận, chúng tôi cho rằng đây rất có thể chính là nguyên nhân của trường hạo kiếp u linh này!”
Những lời ấy không chỉ đám quan quân trước mặt nghe được mà cũng vang lên trong tai đám Bailey. Bailey liền quay sang mấy người bên cạnh hỏi: “Thật à? Tử linh pháp sư còn có năng lực như vậy nữa ư? Đọc trí nhớ của u linh? Nếu vậy thì chỉ cần hấp thu ký ức của cường giả tam tứ giai là một bước lên trời luôn rồi?”
Không ai trả lời, bởi vì Sở Hạo lại nói tiếp, lực chú ý của cả đám lại dồn lên người hắn.
“Trong đoạn trí nhớ của u linh kia có nhắc tới một nhóm nhân loại lại đi thờ phụng tà thần. Bọn chúng tiềm phục trong xã hội con người đã hơn nghìn năm rồi. Từ khi Cơ Đốc giáo hưng thịnh, chư thần viễn cổ rời khỏi tầm mắt chúng nhân, bất kể là thiện thần như ‘Hạo’ hay tà thần đều hầu như đứt đoạn truyền thừa, chỉ sót lại trên đời vài nhánh nhỏ lẻ như gia tộc của Ares mà thôi… Rồi, tôi biết mấy thứ này rất khó tin, chắc hẳn các vị đều nghĩ tôi điên rồi, toàn nói chuyện thần thoại hoang đường phải không? Nhưng mà thưa các vị, xin hãy mở to mắt ra mà nhìn xung quanh một chút đi. Trong thành phố của chúng ta hiện giờ đâu đâu cũng là u linh quỷ quái. Ngài Ares thì có bộ khô lâu kia làm chứng. Rồi cả việc sau khi tín ngưỡng thần Hạo thì liên tiếp xảy ra phép màu như người mắc chứng nan y lại đột nhiên khỏi bệnh sau một đêm. Hết thảy những điều đó đều vượt qua lý giải của khoa học hiện tại. Vậy nên xin hãy mở rộng tư duy của bản thân để đón nhận sự thật đi!”
Từ quan viên chính phủ cho đến anh lính gác cổng, thậm chí toàn bộ nhân viên kỹ thuật cùng các nhà khoa học đều trợn mắt há mồm khiếp sợ nhìn Sở Hạo. Song không ai lên tiếng mà đều muốn nghe Sở Hạo giải thích tiếp.
Sở Hạo tất nhiên cũng chẳng câu giờ: “Đoạn trí nhớ của u linh cho thấy, có một đám người đang thờ phụng Tà Thần. Nhắc đến Tà thần thì vị ấy cũng giống thần Hạo, đều thực sự tồn tải cả. Cho nên truyền thừa của bọn họ vẫn một mực duy trì từ thời cổ đại đến giờ. Trải qua thế chiến thứ nhất, thứ hai cùng một số vụ chiến tranh sau này nữa, rất nhiều người đã chết và trở thành tế phẩm cho Tà Thần. Để thưởng cho tín đồ của mình, Tà thần đã ban xuống một loại pháp hắc ám tạo ra u linh. Đám người ấy đã đưa nó lên mạng Internet. Bất cứ ai tiếp xúc với trang web này liền bị mất đi ý chí sinh tồn, hoặc là thân thể tan vỡ. Một khi tử vong thì ma pháp sẽ trói buộc linh hồn bọn họ rồi biến tất cả thành đám quái vật đang đi lại ngoài kia kìa. Chỉ cần những tên giáo đồ ấy còn tồn tại một ngày thì đoạn ma pháp ấy vẫn sẽ tiếp lục lưu truyền, u linh quỷ quái không bao giờ biến mất.”
Sở Hạo vẻ mặt nghiêm túc: “Con u linh mà chúng tôi bắt được thực ra trước kia là một thành viên của cái đám điên cuồng đó, cho nên mới có đoạn ký ức này. Ngoài ra, mục đích của chúng cũng rất đơn giản… là muốn triệu hoán Tà Thần hàng lâm chứ không còn là một tia thần tính hư ảo như hiện tại nữa. Một khi Tà thần hiện thế, trái đất sẽ thành Thần quốc của hắn, còn tất cả u linh chính là thần dân… sẽ vĩnh viễn chịu cảnh đày đọa tra tấn. Song đám điên cuồng kia thì lại thu được lợi ích cực lớn. Ở trong thần quốc của Tà Thần, bọn chúng tương đương với ‘thiên sứ’, được trường sinh bất tử… Xin hỏi các vị, có quyền thế nào vượt qua trường sinh hay không? Vì lợi ích ấy thì đối với bọn chúng, dù là diệt thế cũng dám làm.”
Nói đến đây, Sở Hạo chỉ ra bên ngoài: “Trong thành phố kia có một nhóm tín đồ. Bọn chúng đang chuẩn bị cho Tà Thần hàng lâm. Muốn biết hững điều tôi nói có thật hay không thì các vị cứ phái một nhóm lính trinh sát vào kiểm tra là biết ngay thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.