Vô Hạn Thự Quang

Chương 20: Vây quét




Niệm Tịch Không chẳng hề quan tâm đến chính nghĩa. Nàng đã sống qua mấy trăm kiếp, tuy không thể nhớ rõ tất cả nhưng chúng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính của nàng. Tựa hồ đã nhìn thấu hồng trần, nàng không còn quan tâm việc đó là đúng hay sai, là giết hay không giết, điều duy nhất có ý nghĩa với Niệm Tịch Không bây giờ là đuổi theo bóng lưng người đó, muốn hỏi hắn vì sao không quay lại…
Song để hoàn thành điều ấy, việc đầu tiên cần làm là tích lũy kinh nghiệm nơi thế giới luân hồi này, phải thu được thật nhiều điểm thưởng và chi tiết phụ tuyến, sau đó đổi lấy thiên tài địa bảo, luyện thuốc, hoàn thành trúc cơ.... Muốn thực hiện ước mơ thì cần phải có thực lực, một kiếm tu chân chính bắt đầu đi lên từ trúc cơ kỳ.
Cho nên chỉ cần mệnh lệnh Sở Hạo đưa ra giúp nàng kiếm được nhiều điểm thì sẽ chẳng bao giờ từ chối. Về phần giết người… trong mấy trăm kiếp luân hồi, nàng từng tu ma tới trình độ nguyên anh đỉnh phong, gần đạt nguyên thần thì bị cường giả thế giới đó tập kích, cuối cùng rơi vào tâm ma khống chế, tàn sát tất cả sinh linh…
Bởi thế, đối với nàng, thiện ác không có ranh giới…
Ali theo sau Niệm Tịch Không, toàn thân hắn căng cứng, một nửa vì sợ kẻ địch phục kích, nhưng phần lớn là vì cảm giác áp bức mà Niệm Tịch Không mang lại. Phải nói thế nào nhỉ, không phải dã thú, không phải sát ý…. Là thứ gì đó còn kinh khủng hơn… Ác mộng! Kinh khủng như một cơn ác mộng!
“Này… Niệm Tịch Không, chúng ta là đồng đội?” Ali rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Đồng đội, không, không phải đồng đội.” Niệm Tịch Không vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ta không có đồng đội, vĩnh viễn không có… Đạo tử vong và giết chóc mà ta tu luyện sẽ mãi mãi không có đồng đội.”
Ali trầm mặc hồi lâu: “Tôi từng nghe Sở Hạo nhắc tới cô, thế nhưng những gì hắn nói khác hẳn với tính cách của cô bây giờ.”
Niệm Tịch Không thoáng trầm mặc: “Lúc đó ta đang ở trạng thái linh hồn, trí nhớ mông lung nên thể hiện ra ngoài bản chất chân thật nhất. Nhưng một khi khôi phục thân thể cũ, hơn nữa còn là cái phù hợp với linh hồn, trí nhớ về kiếm tu liền trở về. Hơn nữa ta còn là một người tu ma nên cũng bị ảnh hưởng một chút trong phong cách hành động. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi và ta không có xung đột lợi ích, ta sẽ không giết ngươi.”
Ali khẽ nhíu lông mày: “Tôi không nói chuyện đó, mà là khí tức trên người cô rất khủng bố, cô có thể thu liễm nó không?”
“Không được, trước Kim Đan kỳ, ta không thể thu liễm khí tức” Niệm Tịch Không đang nói bỗng thân ảnh chợt lóe, tốc độ nhanh đến nỗi Ali chỉ kịp trông thấy một cái bóng mờ. Đợi hắn phục hồi tinh thần thì chuôi hắc kiếm trong tay Niệm Tịch Không đã chỉ thẳng vào mi tâm hắn.
Ali ngây người mất một lúc, chỉ thấy trên mũi kiếm bùng lên một đạo hỏa quang, không ngờ thanh kiếm đó lại đâm chính xác xuyên qua viên đạn. Đến khi hồi thần, cổ áo Ali bị một cỗ lực mạnh kéo giật lại. Niệm Tịch Không lôi hắn tránh trái né phải tới sau một thùng hàng mới dừng lại, mà bên ngoài, tiếng súng nổ vẫn đì đùng không dứt.
“Quả nhiên có mai phục!”
Ali phản ứng cũng cực nhanh, hắn rút từ sau lưng ra một khẩu súng hoàng kim, kiểu dáng cổ xưa, sau khi mở ổ đạn liền đút ngay một viên vào bên trong: “Làm sao bây giờ? Nghe tiếng súng thì hẳn đối phương có ít nhất 30 người, nói không chừng chung quanh cũng có quân đội chính quy mai phục. Đã nói trước với Sở Hạo rồi, không biết hắn có ý gì nữa…”
Niệm Tịch Không yên lặng liếc khẩu súng hoàng kim trên tay Ali: “Rung cây dọa khỉ, đại loại thế. Hắn là đội trưởng, mỗi quyết định đều sẽ cân nhắc đến năng lực của chúng ta… Nói chung, cứ thực hiện thôi.”
Ali lập tức kêu lên: “Cái gì mà cân nhắc đến năng lực, cô không nghe rõ sao? Xung quanh đây có ít nhất 30 người…” Chưa nói xong, Niệm Tịch Không đã nhảy vọt ra ngoài, khi đạt độ cao 5m, nàng điểm chân lên vách thùng hàng bật người lên tiếp, chẳng mấy chốc đã đứng trên đỉnh chiếc container đó.
Đây là một bến cảng hết sức bình thường, nhưng cũng là nơi gặp mặt một ‘tuyến nhân’ quan trọng. Ali vốn muốn thu ít tin tức về phòng thí nghiệm Skynet ở chỗ này, nhưng bản năng cảnh sát quốc tế cho hắn biết xung quanh có nguy hiểm rình rập. Bởi vậy, trước khi xuất phát, hắn nói với Sở Hạo, ai ngờ tên kia vẫn không thay đổi quyết định…
Ali sững sờ nhìn Niệm Tịch Không ‘biểu diễn’. Không thể để thua kém, hắn nghiến răng rút thêm một khẩu tiểu liên loại nhỏ cầm bên tay trái… Lắng nghe cẩn thận tiếng súng nổ để xác định vị trí đối phương, Ali đột nhiên bật dậy chỉ khẩu súng hoàng kim về phía một thùng container khác bóp cò.
Khẩu súng này phản chấn không lớn nhưng uy lực cực kinh người, viên đạn bắn vào thùng hàng chỉ đục một lỗ to bằng quả bóng nhưng khi đi ra đã tương đương với vại nước. Một súng này xuyên thủng qua không biết bao nhiêu kiện containerr, đích cuối cùng là một gã binh sĩ. Viên đạn vừa chạm vào người gã xấu số đó liền nổ tung, biến hắn cùng đám đồng đội xung quanh thành thịt nát.
Ali sững người nhìn khẩu súng hoàng kim trên tay mình… Thực ra hắn lựa chọn nó là vì ưng ý với những lời giới thiệu chủ thần đưa ra, uy lực lớn, thích hợp mọi hoàn cảnh, tùy vào loại đạn khác nhau mà đối phó được với những kẻ địch khác nhau. Hạn chế duy nhất là chỉ bắn được một phát, xong liền phải thay đạn, mà giá đạn cũng chả rẻ.
Bởi thế nên khi còn ở chủ thần không gian, hắn không dám đem ra thử nghiệm, trong đầu thì chỉ nghĩ chắc nó chỉ có lực xuyên thấu kinh người mà thôi. Kết quả lại làm hắn kinh hỉ không nhỏ. So với uy lực nó đem lại, chút điểm thưởng kia còn rẻ chán.
Cùng lúc đó, bên Niệm Tịch Không, nàng bay người qua các thùng hàng với tốc độ cực nhanh, mỗi bước chân đều để lại một mảng ma khí đậm đặc tán phát ra xung quanh. Khi Niệm Tịch Không nhảy xuống, bên dưới là một tiểu đội đặc nhiệm tinh nhuệ đang bí mật chạy tới chỗ Ali. Vừa nghe thấy tiếng gió, tất cả vội giương súng lên nhưng đã chậm, kiếm khí tung hoành cắt nát vạn vật trong phạm vi 5m. Súng ống, tay chân, thân mình… không thứ gì còn lành lặn, nằm lăn lóc trên mặt đất đỏ máu.
Niệm Tịch Không chẳng thèm bận tâm đến những thi thể này, trái lại, nàng nắm chặt trường kiếm trong tay đâm mạnh vào thùng container bên cạnh. Tiếng kizz sắc nhọn vang lên, vách thùng hàng chầm chậm tan chảy thành một lớp chất lỏng trắng bạc, cuối cùng chậm rãi ngưng kết ra hình người.
“T1000…”
Niệm Tịch Không khẽ lẩm nhẩm cái tên này, song trường kiếm không hề dừng lại, nó mang theo một cỗ ma khí nồng đậm xỏ xuyên qua người đối phương.
Cùng lúc đó, cách Niệm Tịch Không không xa, Ali trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mặt… Trong số binh sĩ bị nổ chết do viên đạn lúc nãy của hắn, một gã đột nhiên đứng dậy. Nó không biến thành thủy ngân như T1000 mà máu thịt trên người rũ xuống để lộ ra cốt cách kim loại…
Người máy!
Trong đội quân này không ngờ có cả người máy!
{*} Tuyến nhân: chắc là người cung cấp thông tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.