Vô Hạn Thự Quang

Chương 15: Trốn chạy




Dịch giả: truongtieutuyet
Đối với xã hội phong kiến mà nói, cái gọi là chiến tranh toàn quân toàn dân, kỳ thực dân chúng cũng chỉ đóng vai trò lực lượng hậu cần hoặc là quân tay sai mà thôi, chiến đấu chính diện chắc chắn sẽ không phải là nhiệm vụ của bọn họ. Kể cả những trận công thành chiến nổi tiếng trong lịch sử, một mực thủ vững nhiều năm liền cũng là như vậy, tuyệt đối không có khả năng phát động nhân dân, phát động quần chúng. Bởi vì đối với các tướng lãnh và giai cấp thống trị, thực chất thì bình dân cũng là một loại địch nhân.
Chiến tranh thời kỳ cổ đại, chẳng qua chỉ là chiến đấu giữa những kẻ thống trị với nhau, hầu như tất cả dân chúng bình thường đều không có ý kiến hay hành động gì đối với những chuyện này. Hiển nhiên không phải là do bọn họ không có tình cảm với quốc gia và dân tộc của mình, mà là do bất kể người nào lên nắm quyền, đối với bọn họ cũng chỉ là tiếp tục bị chèn ép và bóc lột, cho dù phe nào thắng đi nữa, bọn họ vẫn chỉ là nô lệ.
Mặc dù trong thời kỳ cổ đại thỉnh thoảng cũng có những chuyện như nông dân khởi nghĩa, nhưng vì nền móng tư tưởng đã bám rễ quá sâu, cuối cùng những người này đều sẽ trở thành giai cấp thống trị mới, bản chất xã hội vẫn như cũ không có gì thay đổi. Quan hệ giữa giai cấp thống trị và tầng lớp bình dân cũng giống như trường hợp của những người làm nghề chăn nuôi, bình thường có thể rất chú tâm chăm bẵm cừu dê, nhưng mà đến cuối cùng thì mục đích vẫn là để ăn thịt dê, cắt lông cừu mà thôi. Chiến tranh giữa những kẻ thống trị, thành quả thắng lợi chính là những dân chúng bị chăn nuôi này, không có kẻ thống trị nào dám vũ trang cho dân chúng, bởi vì rất có thể... thù hận của dân chúng đối với bọn họ còn vượt xa thù hận đối với quân xâm lược!
Cho nên, khác biệt lớn nhất giữa dân chúng thời kỳ hiện đại và thời kỳ phong kiến, đó chính là có vì quốc gia của mình mà chiến đấu hay không. Hoặc là có thể nói, đây mới là khác biệt lớn nhất giữa thời kỳ hiện đại và phong kiến cổ đại, những thứ như khoa học phát triển, sản xuất tiến bộ... kỳ thực đều chỉ là kết quả tất yếu.
Mà ở trên chiến trường hiện tại, bất kể là liên quân quý tộc, hay là người lùn của Blue Mountains, bọn họ đều không ý thức được điểm này, tất cả đều dùng tư duy của thời đại phong kiến để xem xét trận công thành chiến trước mắt. Nói như vậy tức là, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng chỉ cần tường thành bị phá hủy, như vậy phe thủ thành xem như đã thất bại, gần như không có khả năng nghịch chuyển tình thế. Vì thế khi quân đội phòng thủ của Blue Mountains chậm rãi lui về phía sau, toàn bộ liên quân quý tộc đều hoan hô với vẻ hưng phấn, tất cả binh sỹ chính quy và dân binh đều ào ạt lao về phía trước, mà vẻ mặt của các quý tộc cũng chuyển thành thoải mái xen lẫn với mong chờ.
Liên quân quý tộc tiến công trung tâm của Blue Mountains, đối thủ đầu tiên bọn họ gặp phải lại không phải quân đội phòng thủ đã thất bại, mà là một đám người lùn bình dân mặc trang bị phòng hộ đơn giản, thậm chí là trực tiếp mặc áo vải, nam nữ già trẻ đều có. Những người lùn bình dân này đều cầm vũ khí trong tay với vẻ mặt mờ mịt, khi nhìn thấy thế công hung ác của liên quân quý tộc, phần lớn bọn họ đều hét toáng lên, quay người ra sau bỏ chạy thục mạng, tình cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn, không biết bao nhiêu người bị giẫm đạp mà chết.
Liên quân quý tộc chỉ cười lớn với vẻ điên cuồng, bọn họ bắt đầu trực tiếp cướp bóc, lục soát tìm kiếm các thứ đáng giá trên cơ thể những người chết vì giẫm đạp, người nào chưa chết cũng bị bọn họ giết hại thẳng tay, không hề có chút thương cảm.
Những người lùn bình dân nhanh chân chạy trốn, sau khi rẽ qua một góc ngoặt, trước mặt bọn họ là một số binh lính của chính phủ lâm thời, còn có cả mấy ủy viên chính trị, một người trong đó lớn tiếng hô lên:
- Các đồng chí, không nên chạy trốn, quân địch đang ở ngay sau lưng! Vì Blue Mountains, mọi người hãy...
Các ủy viên chính trị la lớn, ngăn cản không cho những người lùn bình dân bỏ chạy, nhưng mà trong đầu những dân chúng này đều chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là làm thế nào để giữ mạng, bọn họ đẩy ngã tất cả những gì cản đường. Thậm chí vì tội ngăn trở, một lượng lớn ủy viên chính trị và binh lính cũng phải bỏ mạng, trong tình cảnh hỗn loạn tột độ, không thể biết kẻ xuống tay là ai. Mấy nghìn người lùn bình dân này cứ như vậy chạy một mạch về phía trước, hơn nữa càng lúc càng có thêm nhiều người khác gia nhập vào hàng ngũ, bọn họ đều bị tình cảnh xung quanh dọa sợ. Đoạn đường này đi tới, có ít nhất ba bốn nhóm ủy viên chính trị bị giết chết, mà số lượng bình dân cũng đã đạt tới hơn mười nghìn người, tất cả đều dùng hết sức lực chạy trốn về phía quảng trường trung tâm của Blue Mountains.
Những chuyện này đều nằm trong phạm vi quét hình tinh thần lực của Auchi, hắn thở dài, dường như rất không đành lòng khi nhìn thấy cảnh tàn sát nội bộ, mà ở bên cạnh hắn, Sterry nói với vẻ châm chọc:
- Xem ra binh pháp của đội trưởng cũng chẳng có gì đặc biệt, dưới tình huống này làm sao có thể chặn đánh liên quân quý tộc được nữa? Lúc trước phòng thủ trên tường thành cũng có quá nhiều sai lầm, nếu không thì cổng thành sẽ không thể nào bị công phá nhanh như vậy. Xem ra đã không còn cách nào để vãn hồi tình thế, những người lùn bình dân này, bọn họ đều chết chắc rồi...
Trong phạm vi của quét hình tinh thần lực, không chỉ có hình ảnh của hơn mười nghìn người lùn bình dân đang bỏ chạy tán loạn, mà còn có cả mấy nghìn người không kịp chạy đã bị liên quân quý tộc bắt giữ. Hơn nữa, các quý tộc đã hạ lệnh đồ sát tất cả, vì thế liên quân căn bản là không cần tù binh, mấy nghìn người lùn bình dân này lần lượt bị giết chết, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ cư dân của Blue Mountains đều sẽ bị tàn sát không còn một mống.
Sau khi nghe Sterry nói, trong lòng một số tân nhân cũng sinh ra ý nghĩ giống thế, chỉ có bốn người Trương Hằng, Niệm Tịch Không, Auchi và Tom là không có phản ứng gì, một lúc lâu sau Tom mới lên tiếng:
- Đội trưởng lợi hại hơn nhiều so với những gì ngươi có thể tưởng tượng, nếu như hắn đã nói lĩnh vực sở trường của mình chính là binh pháp, như vậy ta tuyệt đối tin tưởng hắn. Đội trưởng, hãy để cho chúng ta xem thử đi, đến cùng Sở thị sát pháp là cái gì...
Cùng lúc đó, những người lùn bình dân đã chạy đến quảng trường trung tâm, nhưng mà thứ nghênh đón bọn họ lại không phải vài nhóm binh lính cùng với ủy viên chính trị, mà là vô số mũi tên sắc nhọn, hơn nữa còn là những mũi tên được bao phủ bằng đấu khí. Hàng ngũ người lùn ở gần nhất lập tức bị tên bắn xuyên qua cơ thể mà chết, chưa ngừng lại tại đây, những mũi tên này vẫn tiếp tục bay đi, bắn chết thêm một loạt người lùn phía sau, dưới một lượt bắn này đã có ít nhất ba bốn nghìn người mất mạng. Mặt đất lập tức tràn ngập bởi máu tươi, vô số thi thể nằm la liệt khắp nơi, những người lùn bình dân vốn đang điên cuồng chạy trốn cũng nhanh chóng dừng bước, tất cả đều há hốc miệng với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
- Các ngươi là những kẻ phản bội cách mạng, đáng ghê tởm hơn cả quân xâm lược! Ta tuyên bố các ngươi không còn là công dân của Blue Mountains nữa!
Những người lùn bình dân này đã sớm sợ đến ngây người, tất cả đều nhìn về phía trước với vẻ ngơ ngác, ở chính giữa quảng trường là lực lượng quân đội phòng thủ cùng với gần như toàn bộ cư dân của Blue Mountains. Ngoài ra, còn có cả lãnh tụ vĩ đại của bọn họ, mà hiện tại rõ ràng chính lãnh tụ lại chỉ trích bọn họ là kẻ phản bội, chỉ trích bọn họ phản bội cách mạng... điều này, điều này sao có thể!?
- Chúng ta... chúng ta không có!
Một vài người lùn đã nôn nóng hét lên, bọn họ bước ra từ trong đoàn dân chúng sau đó bắt đầu kể lại những gì mình gặp phải, thậm chí còn nói có mấy nghìn người không kịp chạy trốn đã bị liên quân quý tộc giết hại, bọn họ chỉ muốn giữ mạng, tuyệt không hề có ý phản bội cách mạng.
- Không có phản bội!?
Giọng nói của Sở Hạo càng lúc càng lớn, sử dụng ma pháp để khuếch tán âm thanh khắp toàn bộ quảng trường, hắn hét lên:
- Trong lúc chúng ta đứng đây chuẩn bị phản công, sẵn sàng dùng xương máu của bản thân để ngăn cản quân xâm lược, ngươi biết chúng ta đã thấy chuyện gì không!? Chúng ta tận mắt nhìn thấy, các ngươi chẳng những không hề chiến đấu với quân xâm lược, lại còn ra tay tàn nhẫn với những người muốn thu nhận và bảo hộ mình! Các ngươi tự quay đầu lại nhìn đi, xem các ngươi đã làm ra chuyện gì! Giết hại người phe mình một cách tàn nhẫn, sau đó lao đến đây định tiếp tục đồ sát chúng ta, hành động này không phải mở đường cho các quý tộc thì là gì!? Chẳng lẽ như vậy còn không tính là phản bội!?
Những người lùn bình dân đều quay đầu lại nhìn về phía sau với vẻ mờ mịt, từ quảng trường này nhìn ra ngoài, do bị các công trình kiến trúc che chắn nên không thể nào thấy tình cảnh tại cổng thành. Từ nơi này nhìn ra, chỉ có thể thấy được cảnh tượng trên hai con đường gần nhất, mà tại đó... hai nhóm binh lính và ủy viên chính trị đã bị giết chết.
Đúng vậy, trước đó Sở Hạo đã âm thầm bố trí, phái ra tổng cộng năm nhóm ủy viên làm nhiệm vụ ngăn cản và khích lệ dân chúng chống cự với liên quân quý tộc, nhưng mà năm nhóm này đều đứng ở các đoạn đường bị che chắn, những người đứng tại quảng trường không thể nhìn thấy, cũng như không thể nghe thấy những gì bọn họ nói. Mà hai nhóm ủy viên cuối cùng thì nhận được mệnh lệnh thu nhận và bảo hộ dân chúng đi tới quảng trường, tất cả những người đứng trên quảng trường đều có thể nhìn thấy bọn họ, hơn nữa còn có thể dễ dàng nghe được... những ủy viên này đều chỉ gào to muốn thu nhận và bảo hộ dân chúng mà thôi!
Sở Hạo quay đầu lại nhìn về phía các quan viên của chính phủ lâm thời, cùng với một số quan quân trong lực lượng quân đội phòng vệ, những người lùn này đều trầm mặc gật đầu. Thậm chí ngay cả những người lùn bình dân xung quanh cũng đều lớn tiếng hô lên, thanh âm này rất đơn giản, chính là cùng một ý tứ...
- Giết chết bọn họ! Giết chết những kẻ phản bội!
Sở Hạo nhắm mắt lại, khi hắn lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã chỉ còn lại lạnh lùng và vô tình.
- Ta tuyên bố, các ngươi là những kẻ phản bội cách mạng, hình phạt đối với tất cả các ngươi là... tử hình! Người nhà của các ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Blue Mountains, để cho bọn họ...
- Vĩnh viễn làm nô lệ cho các quý tộc!
Lời nói vừa dứt, Sở Hạo liền phất tay, từ phía sau hắn, từng đợt mưa tên tuôn trào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.