Vô Hạn Thự Quang

Chương 11: Hy vọng




Dịch giả: Kavin Tran @@
Mọi người trong Bắc băng châu đội, một lần nữa, nhận thức đối với Sở Hạo lại tăng thêm một bậc. Con mẹ nó, cái này cơ bản phải gọi là thần diễn xuất!
Diễn xuất của Sở Hạo hết sức thành công, thái độ của toàn bộ những người đang tập trung tại đây nhất thời có sự thay đổi lớn, bọn họ vốn đang mang vẻ mặt lạnh nhạt cùng nghi ngờ, nhưng bây giờ lại thành nhiệt tình quá mức, đây chính là trực tiếp từ lạnh nhạt sang thiện cảm rồi đến sùng bái.
Thật sự là sùng bái, theo lời của Sở Hạo, ban đầu trong đoàn đội có tổng cộng hơn bốn trăm nhân viên nghiên cứu, cuối cùng vẻn vẹn chỉ có ba người còn sống mà thôi, hơn nữa Sở Hạo còn tuyên bố, nếu bọn họ cứ một mực ở bên trong cơ sở nghiên cứu vô khuẩn thì sẽ không có ai bị biến dị hoặc chết, nhưng vì để nghiên cứu thuốc giải, những người này lựa chọn hy sinh bản thân mình, việc này đại biểu cho phẩm chất đạo đức gì? tất cả những việc này quả nhiên làm rúng động tất cả mọi người.
Tâm trạng mọi người chùng xuống, thái độ của mọi người quả thực có thay đổi lớn, chẳng những bọn họ lấy ra lá trà quý được cất kỹ, cũng lấy ra rất nhiều thứ mà bọn họ phải mạo hiểm tính mạng mới có được, từ những thức ăn được tìm thấy tại những thành thị xung quanh, ví dụ như đồ hộp, trái cây, cùng với thịt động vật săn bắt được. Tại thời điểm lúc rạng sáng, giống như đang cử hành một yến hội long trọng vậy, ngoại trừ trẻ sơ sinh, dường như toàn bộ mọi người trong căn cứ đều ăn uống hết sức vui vẻ.
"Chúng ta sẽ đem nó đi đến New York, bởi vì thuốc giải còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng sở nghiên cứu đã không còn nhiên liệu nữa, mà tiếp đến muốn tìm được đủ dụng cụ thí nghiệm thì chỉ có New York mới đáp ứng được, đó là nơi mà vi khuẩn bắt đầu bùng nổ, mà cũng tại nơi đó có rất nhiều dụng cụ cùng dữ liệu thí nghiệm, nếu có thể đến New York, đoán chừng rất nhanh thôi chúng ta có thể hoàn thành bước thí nghiệm cuối cùng, kế tiếp chính là bắt đầu giúp những người biến dị khôi phục lại bình thường!"
Sở Hạo cầm lên một lon bia, hắn giơ bia tỏ ý đối với những người xung quanh, đồng thời lớn tiếng nói..
Những người xung quanh đều hoan hô, mà bỗng nhiên một ông lão đột nhiên mở miệng nói: "Thiếu tướng, không biết có thể cho chúng ta nhìn thấy thuốc giải của các ngươi một chút được không? Dĩ nhiên, ta cũng không phải là nghi ngờ, chẳng qua là hy vọng có thể ngay lập tức thấy được phát minh vĩ đại nhất thế kỷ. Ngươi biết không, chúng ta thật sự đã trốn ở khu núi này đủ rồi, thật sự là chịu đủ lo lắng cùng sợ hãi rồi, nếu như có thể, chúng ta hy vọng bây giờ có thể trở về đến bên trong thành phố, cho nên, có thể cho chúng ta nhìn một chút được không?"
Sở Hạo trầm mặc một chút, liền nói: " Trước mắt chúng ta chỉ có thể làm thí nghiệm đối với động vật biến dị, đối với thí nghiệm trên thân thể con người còn thiếu một bước cuối cùng, có điều nếu các ngươi muốn nhìn, vậy chúng ta cùng tiến hành trên một động vật biến dị cũng được, ở đây các ngươi có động vật biến dị không? Mèo, chó, hoặc là con chuột đều có thể."
Dân chúng xung quanh nhất thời mừng rỡ, với tư cách là người đứng đầu ông lão liền gật đầu nói: "Chúng ta có một con chó biến dị đã bị xích lại, nó vốn là đồng bạn rất trung thành với chúng ta, nhưng vì bảo vệ chúng ta mà bị động vật biến dị khác cắn bị thương, nói thật, vốn nên để cho nó kết thúc đau khổ, nhưng mà chúng ta một mực không xuống tay được, cho nên mới xích nó lại, chi bằng bây giờ dùng nó để tiến hành thí nghiệm được chứ? Chẳng qua là... Không biết có an toàn hay không…”
Sở Hạo lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, có lời phải nói trước, ta thật sự không dám đảm bảo an toàn tuyệt đối, cái thế giới này không có chuyện an toàn tuyệt đối, nhưng thuốc giải này là do mấy trăm người chúng ta nhiều năm trời nghiên cứu khổ cực, thí nghiệm trên động vật cũng đã làm rất nhiều, tỷ lệ thành công vô cùng lớn, chất lượng rất đảm bảo."
(là vật phẩm lấy từ chủ thần, tất nhiên là tốt nhất rồi!)
Trong lòng những người còn lại thuộc Bắc băng châu đội đều đang gào thét như vậy, bất quá không có ai vạch trần Sở Hạo, mà Sở Hạo ngay trước mặt mọi người, tự mình đi tới khinh khí cầu lấy thuốc giải. Được rồi, là đi đến trên phi thuyền - khinh khí cầu, sau đó âm thầm lấy ra thuốc giải từ bên trong mảnh vỡ không gian, chính là thuốc giải virus vạn năng đổi được ở chủ thần, mà nó lại không hề đắt, nó có thể chữa trị tất cả các virus thông thường. Trên thực tế, lúc trước khi chế tạo khinh khí cầu, Sở Hạo đã thừa dịp dùng thuốc giải này làm một chút thí nghiệm virus biến dị, nó dễ dàng giết chết virus, hơn nữa cũng không giết chết vật chủ ký sinh, nếu so với thuốc giải của nhân vật nam chính trong phim chế tạo ra thì nó còn tốt hơn, chẳng qua đây là vật phẩm đổi được từ chủ thần, không có cách nào sản xuất hàng loạt.
Sau khi Sở Hạo trở lại, từ một căn phòng làm bằng đá nhỏ, có mấy người vóc dáng cao lớn lôi ra một con vật cả người đều có xiềng xích cùng vải dày trùm kín, nó đang liều mạng giãy giụa, mà sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với loài chó thông thường, chỉ thấy da đầu nó trần trụi còn ánh mắt thì đỏ như máu, đây thật sự chính là chó biến dị.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt để xem, mà Sở Hạo cũng không chậm trễ, cầm ra một liều thuốc giải rồi trực tiếp tiêm vào con chó biến dị, sau đó dường như tất cả mọi người đều nín thở, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm vào con chó, gần như ngay cả con ngươi cũng không chuyển động, trong lúc bất tri bất giác, sau lưng tất cả mọi người đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong lúc mọi người đang tập trung quan sát, sau khi bị chích con chó giãy dụa liên tục rồi dần dần chậm lại, giống như bị đánh thuốc tê vậy, rất nhanh đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mà ngực của nó thì đang hô hấp rất kịch liệt rồi rất nhanh cũng chậm dần lại, tốc độ càng ngày càng chậm, đến cuối cùng giống như tốc độ hô hấp của những con chó bình thường.
Hơn nữa đây còn là vật phẩm đổi từ chủ thần, là vật phẩm tốt nhất, trước sau không quá một phút, con chó đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hơn nữa đôi mắt nó đã bớt đỏ, làn da cùng cơ bắp cũng thu lại dần. Sau khoảng năm phút, con chó này từ từ run rẩy đứng lên, không còn điên cuồng giãy giụa, sau đó phát ra tiếng kêu bình thường của loài chó, chẳng qua là âm thanh kia có chút thê thảm, giống như là bị đánh tới mức kêu gào, lúc này cho dù là người mù cũng nhìn ra được, con chó này đã không còn bị biến dị nữa.
"Cái này, cái này..."
Những người xung quanh dường như còn chưa tin vào mắt mình, bọn họ trợn to hai mắt nhìn, mà ở trong đám người đó, một đôi trai gái rên rỉ xông tới gọi một tiếng Tom rồi ôm con chó mà khóc lóc, mà con chó này xem như cũng nhận ra chủ nhân của nó, lại khẽ phát mấy âm thanh lấy lòng, hết thảy các thứ này, đều xảy ra dưới sự quan sát của mọi người, thậm chí có rất nhiều người cũng trực tiếp khóc ồ lên.
"Thuốc giải! Thật sự là thuốc giải!"
Ông lão thủ lĩnh ngửa đầu khóc lớn, ông ta nắm lấy chiếc thánh giá ở trên ngực, sau đó vừa khóc vừa nói: " Nhỏ Jasmonic, Milly, các con được cứu rồi, ta biết các con còn sống, chờ ông nội, ông nội nhất định sẽ tới cứu các con! Thượng đế ơi, thật sự là có thuốc giải, nhân loại chúng ta được cứu rồi!"
Toàn bộ khung cảnh nhất thời toàn tiếng rên rỉ, dường như tất cả những người ở đây đều có thân nhân bạn bè biến thành người biến dị, hoặc là bị người biến dị giết chết, cuộc sống mịt mù tối tăm, bọn họ chỉ tính toán sống được ngày nào hay ngày đó. Mặc dù không có nói ra, nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết, tận thế đã đến, bọn họ bất quá chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng vào giờ khắc này bất ngờ biết đến có thuốc giải, trong lòng tất cả mọi người đang có vô vàn suy nghĩ, bọn họ thật sự hận là không thể lập tức tìm ra những thân nhân và bạn vè đã bị biến thành người biến dị của mình, dùng thuốc giải cho họ biến đổi trở lại. Mà những người có thân nhân bạn bè đã bị chết, bây giờ cũng đang thút thít, sau này sẽ không thể nào có cuộc sống như hiện tại được nữa.
Tất cả những chuyện này cứ như vậy mà xảy ra, mỗi một người đều đang gầm thét phát tiết, cho đến thật lâu sau mới nhớ tới việc cởi xích cho con chó kia. Lúc cởi ra tất cả mọi người vẫn còn dè dặt, hộ vệ dùng súng nhắm ngay con chó kia, sau khi được thả tự do, con chó kia căn bản cũng không có biểu hiện điên cuồng nào, mà cẩn thận liếm những vết thương trên người, đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ, rồi ở nơi đó ngoe nguẩy cái đuôi, nhìn những người xung quanh, cái hình dáng này rốt cục cũng làm cho mọi người yên tâm.
Toàn bộ mọi người đều vô cùng vui vẻ mở tiệc, mà bữa tiệc kéo dài đến tận buổi sáng, tất cả mọi người không có rời đi, mà ông lão thủ lĩnh lại trực tiếp hỏi tình hình của bọn Sở Hạo, khi biết được mọi người đang chuẩn bị tới New York, ông ta thậm chí có ý định cho tụ tập mọi người đi theo.
"Cái này đoán chừng không được, đầu tiên chúng ta là dùng khinh khí cầu bay tới New York, như vậy an toàn của chúng ta mới được đảm bảo, khinh khí cầu thì không thể chịu đựng được nhiều người như vậy, cùng lắm là được mười người. Tiếp đến, không biết gần đây còn có căn cứ nào khác không?" Sở Hạo cự tuyệt yêu cầu, hơn nữa trực tiếp hỏi lại.
Ông lão không chút nghĩ ngợi liền nói: "Những người biến dị không thể lên tới những nơi có nhiệt độ quá thấp, tất cả những người may mắn còn sống sót cũng chỉ có thể dừng chân ở vùng núi, đây là một nơi, từ nơi này sang hướng đông vào sâu bên trong ước chừng còn ba căn cứ nữa, nơi lớn nhất có khoảng một ngàn người, chỉ là vấn đề tìm kiếm lương thực của bọn họ, nghe nói trước đó vài ngày lúc vào trong thành phố tìm vật liệu, vì về trễ đã bị những người biến dị công kích bất ngờ, cũng không biết cụ thể thương vong như thế nào."
Sở Hạo trầm tư một chút, liền nói: "Ta hy vọng các ngươi có thể tiến về phía trước theo dãy núi hướng đông, tránh né những nơi có thể có người biến dị tồn tại, chỉ di chuyển bằng đường núi và tụ tập tất cả những người sống sót, hết khả năng đến gần New York, ta biết ở New York có một nơi có kho lương thực bí mật của quân đội. Cái kho đó là vì chiến tranh hạt nhân mà tạo ra, cho nên thức ăn được bảo quản rất tốt, tuyệt đối có thể ăn, hơn nữa số lượng cực lớn, có thể cung cấp cho rất nhiều người, hơn nữa New York lại gần biển, đó cũng từng là một thành phố lớn rất sầm uất, các loại vật liệu rất đầy đủ. Sau khi đến được New York chúng ta sẽ cố gắng hoàn thiện thuốc giải trong thời gian ngắn nhất có thể, tiếp đó sẽ lui về vùng núi, kế tiếp bắt đầu kế hoạch giành lại những khu vực đã mất, cứu người biến dị. Kế hoạch là, bắt đầu từ New York, chúng ta sẽ gia tăng số lượng nhân loại, càng nhiều người thì lực lượng càng mạnh, mặc dù áp lực về lương thực cũng lớn, nhưng lương thực tồn kho của New York khẳng định có thể chống đỡ một khoảng thời gian. Khi chúng ta thu nhận được nhiều người, thậm chí chiếm lại được New York thì có thể trồng trọt, như vậy có thể liên tục không ngừng gia tăng nguồn lương thực, đồng thời New York thực sự có rất nhiều vật liệu cho chúng ta sử dụng, chúng ta cũng có thể chế tạo ra súng ống ở New York, sau đó lấy New York làm trung tâm, bắt đầu chiếm lại các thành phố xung quanh. Cứ như vậy từng bước một, chúng ta chỉ cần hoàn thiện được thuốc giải, tất nhiên có thể cứu được thế giới!"
Nghe xong, trong lòng mọi người như đang sôi trào, hơn nữa kế hoạch này quả thật rất khả thi, chỉ sợ là người càng già thì càng suy nghĩ nhiều, mà ông lão kia suy nghĩ một lúc sau đó liền quả quyết nói: " Được, ta sẽ mang mọi người ở trong vùng núi non tiến về phía trước, hơn nữa thông báo tới tất cả các căn cứ trên đường, nói cho bọn họ là có thuốc giải, con chó này chính là chứng cứ rõ ràng, bất quá nếu như có thể, hãy cho ta thêm một ít thuốc giải chưa hoàn thiện này, dù sao có thể cho những người ở căn cứ khác thấy được hy vọng. Ngoài ra, Thiếu tướng, nếu như có thể, ta hy vọng có thể sau khi chiếm lại được New York, ngươi có thể phái cho ta một ít nhân viên, để cho ta trở lại đây cứu một số người. Coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của ta."
Sở Hạo tự nhiên biết, ông lão này rất có thể là muốn cứu được hai cô gái đã nhắc đến lúc trước, lúc này liền gật đầu nói: "Yên tâm đi, sau khi chúng ta chiếm được New York, chỉ cần khôi phục sản xuất, rất nhanh liền có thể sửa chữa máy bay trực thăng, đến lúc đó trực tiếp ngồi máy bay trực thăng trở lại, tuyệt đối có thể cứu về những người ngươi muốn cứu, hơn nữa sau khi thuốc giải hoàn thiện, nhất định cũng có thể để cho bọn họ trở lại thành loài người."
Sau khi nghe xong, trong mắt ông lão đều là nước mắt, không chỉ ông ta, rất nhiều người xung quanh cũng lớn tiếng nói chuyện, tất cả đều hy vọng có thể trở về cứu được thân nhân bạn bè của họ, mà Sở Hạo liền giơ tay, ý bảo yên lặng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Yên tâm đi, mục tiêu của chúng ta chính là cứu lấy bọn họ, chúng ta đã hy sinh nhiều như vậy, không phải là vì cứu cái thế giới này sao? Tại nơi đây ta xin bảm đảm, chỉ cần thuốc giải hoàn thiện, chỉ cần ta vẫn còn sống, nhất định sẽ dùng hết toàn lực giải cứu bọn họ!"
Tình cảnh hiện tại nhất thời trở nên rất vui vẻ, tất cả mọi người đều hưng phấn hét lên, mà việc này không nên chậm trễ, sau bữa điểm tâm, toàn bộ căn cứ đều sửa sang lại cùng chuẩn bị, đây là một đoạn đường di chuyển rất dài, những thứ có thể mang theo, có thể không mang theo, thức ăn, gia súc, những thứ này toàn bộ đều cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
Mà ông lão thủ lĩnh, dường như đã công nhận địa vị của Sở Hạo, hoặc là định để cho Sở Hạo tới quản lý căn cứ, gần như công việc của toàn bộ căn cứ đều sẽ hỏi hắn, thậm chí còn trực tiếp để cho Sở Hạo quyết định. Mà Sở Hạo cũng không khách khí, lấy được nhiều quyền lực hơn ở cái thế giới này đối với hắn có rất nhiều lợi ích, hơn nữa bản thân hắn chính là thủ lĩnh của tổ chức Kẻ phản nghịch, công việc của mấy trăm người đối với hắn mà nói thật ra chỉ giống như chơi. Gần như chỉ tốn một buổi sáng, tất cả mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp, mà đến buổi trưa, sau khi đám người Sở Hạo leo lên khinh khí cầu, những người thuộc căn cứ cũng bắt đầu rời đi, theo đường núi hướng tới một căn cứ khác.
Mà trong mắt của tất cả mọi người, đều toát ra một thứ ánh sáng, tia sáng này có tên gọi là...
Hy vọng!
* Thông báo: tuyển dịch giả + người chưa có kinh nghiệm dịch (muốn học dịch series Vô Hạn), ai quan tâm mời trả lời vào topic thảo luận của VHTQ để biết thêm chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.