Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 7: Phó bản tân thủ 7




Ba mươi con quái, Vân Nhàn đánh chết năm con, Mục Sư đánh chết mười hai con, Chu Huệ tám con, Xe Tăng chỉ có năm con.
Con quái cuối cùng bị đánh chết không lâu, âm thanh máy móc vang lên bên tai mọi người: "Quái thú tập kϊƈɦ đợt thứ hai kết thúc, chúc mừng người chơi phòng thủ thành công. Mỗi người chơi nhận phần thưởng là hai điểm thuộc tính tự do, xin hãy tiếp tục cố lên! Mười lăm phút sau quái thú tập kϊƈɦ đợt thứ ba sẽ bắt đầu."
Vân Nhàn lập tức đem điểm thuộc tính cộng hết vào Trí Lực, điểm thuộc tính của cô trở thành Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 5, Thể Chất 5 (+1), Trí Lực 10 (+1).
*Số trong ngoặc là điểm cộng thêm của trang bị.
Mục Sư ở bên cạnh thuận lợi lấy được điểm thưởng, cả người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Trước khi hệ thống lên tiếng xác nhận anh cũng từng nghi ngờ liệu Pháp Sư có cố ý nói dối lừa anh không, sự thật chứng minh Pháp Sư nói thật.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô muốn lấy điểm thưởng thuộc tính của đợt ba đúng không?" Mục Sư chủ động thò qua hỏi.
"Sao vậy?" Vân Nhàn nghiêng nghiêng đầu.
Mục Sư duỗi tay, khóe miệng nhếch lên: "Trả tôi lam dược, tôi giúp cô, nếu không chúng ta giải tán đi."
"Tôi đã nghĩ sao lúc đấy anh đưa tôi sảng kɧօáϊ thế mà, hóa ra là chờ lúc này." Vân Nhàn bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc ấy cho tôi chỗ tốt trấn an, lấy được điểm thưởng thuộc tính lập tức trở mặt không nhận người."
"Đừng nói khó nghe thế, đó vốn dĩ là đồ của tôi mà." Thần sắc Mục Sư hết sức bình tĩnh: "Tôi cũng không muốn gì nhiều, trả tôi lam dược là được, sau này hai ta tiếp tục hợp tác vui vẻ."
"Anh chắc chắn tôi sẽ trả anh chè đậu xanh?" Vân Nhàn cũng buồn bực.
"Cũng chẳng phải thứ tốt gì, lam dược cấp thấp nhất thôi mà. Thuốc hồi phục dùng một lần so với điểm thuộc tính thì cái nào quan trọng hơn, ai cũng đều tính toán được rõ ràng." Mục Sư hết sức tin tưởng.
Nhưng mà...
Vân Nhàn cười cười, phun ra ba chữ: "Tôi từ chối."
Mục Sư ngẩn ra, đánh giá Vân Nhàn từ trêи xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: "Đừng hành động theo cảm tính."
"Thôi đi," Vân Nhàn cười nhạo: "Anh nghĩ tôi không phát hiện ra sao? Diệt sạch bầy sói xong máu của Thụ Yêu chỉ còn một chút, anh không thêm máu cho nó không phải vì không để ý tới điều này, mà là không thể thêm, vì MP của anh đã dùng hết rồi. Đợt hai miễn cưỡng qua, đợt thứ ba về cơ bản là không thể nào. Dù cho kết thúc đợt hai người chơi có thêm điểm thuộc tính tự do, cũng có đạo cụ, trang bị, tôi cũng không cảm thấy có thể qua đợt ba. Điểm thuộc tính so với lam dược tốt hơn nhiều, nhưng đáng tiếc nó là hoa trong gương trăng trong nước, thấy được sờ không được. So sánh một chút, đương nhiên là lam dược đã cầm chắc trong tay tốt hơn."
"Cô từ bỏ?" Mục Sư dò hỏi.
"Xem như là thế." Vân Nhàn thở dài: "Tiêu tốn quá nhiều. Đợt thứ nhất đã dùng hết ba tấm thẻ tuyệt đối là một sự sai lầm. Nếu dựa vào năng lực bản thân qua hai đợt trước, dùng thẻ qua đợt thứ ba, cục diện sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."
Trùng hợp ngay lúc Xe Tăng đi ngang qua, nghe cô nói lời này cũng chân thành tha thiết bày tỏ: "Lúc đấy cô có thể không dùng thẻ lửa mà." Nếu thế thẻ cỏ gai của cậu ta cũng không bị lãng phí.
Vân Nhàn liếc mắt xem thường: "Sau đó mọi người phải mặc cậu sắp xếp? Còn không tốt bằng bây giờ."
Xe Tăng hoàn toàn không có vẻ nổi nóng hay gì, nhận mệnh thở dài: "Hai vị đại thần, nếu đã xác định không qua được đợt thứ ba vậy đừng đoạt quái nữa, cho mọi người một đường sống được không?"
"Nếu là cậu cậu có đồng ý không?" Mục Sư hỏi lại.
Xe Tăng không còn gì để nói. Quái có thể rơi ra trang bị và đạo cụ, người chơi bình thường đương nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua.
"Được rồi." Ngoài ý muốn là Vân Nhàn lại hơi nhả ra một chút: "Cậu và Chu Huệ mỗi người lấy ra một vật phẩm rơi ra khi đánh quái, lát nữa sẽ không làm khó hai người. Trang bị hay đạo cụ gì cũng được.""
Đầu tiên Xe Tăng ngẩn ra, sau đó là hết sức vui mừng. Đạo cụ có quý không quan trọng bằng tính mạng của mình mà! Thấy cơ hội sống trước mắt, cậu ta kϊƈɦ động đến mức run rẩy cả người.

Không ngờ Mục Sư đen mặt đánh gãy: "Cô nói không làm khó thì không làm khó sao? Cô có hỏi ý kiến tôi không?"
"Hoặc là im miệng lấy một món đạo cụ, hoặc là tôi độc chiếm hai món, tiện thể nói cho họ biện pháp đối phó anh." Vân Nhàn cực kì cường thế.
Mục Sư: "..."
Anh vẫy vẫy tay với Xe Tăng: "Cậu đi ra kia trước, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Xe tăng không dám không nghe lời, chỉ có thể hi vọng Pháp Sư đủ kiên quyết.
Xe Tăng vừa đi, Mục Sư lập tức gầm nhẹ ra tiếng: "Cô điên rồi hay sao? Bẫy bọn họ lâu thế rồi bây giờ lại bắt đầu làm người tốt?"
"Trước đó bẫy hai người họ là vì muốn giành được nhiều lợi ích hơn nữa. Hiện tại đã biết không qua nổi đợt thứ ba, còn không thể thuận tay hay sao?" Vân Nhàn lạnh nhạt nói.
Mục Sư tức quá mà bật cười, nhắc nhở: "Hai người đó cũng sẽ không cảm ơn cô đâu."
"Không cần họ cảm ơn." Vân Nhàn không thèm để ý: "Hai người họ mỗi người bỏ ra một món trang bị, lợi tức ổn định còn không phải làm việc. Tỉ lệ rơi đồ của trò chơi này quá thấp."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Mục Sư trầm mặt.
"Tôi sẽ bảo Xe Tăng dùng thân thể cản đạn ánh sáng của anh, như vậy anh không thể quấy rối được. Đạn ánh sáng không giống sấm sét của tôi, trực tiếp khóa mục tiêu, lại còn từ trêи trời rơi xuống, không có cách nào ngăn cản. Chỉ cần Xe Tăng chắn giữa đường bay, hệ thống sẽ cho rằng anh tấn công đồng đội, vô hiệu hóa đòn đánh. Còn thuật Thánh Giới... Thụ Yêu cũng sắp chết rồi, nếu anh có thừa MP không bằng thêm máu cho nó, tuy không ôm hi vọng nhưng dù sao cũng nên thử một chút ha, biết đâu chống đỡ được qua đợt thứ ba thì sao?"
"Không thêm máu, tôi để dành MP dùng Thánh Giới đoạt quái." Mục Sư nghiến răng nghiến lợi.
Vân Nhàn dùng lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Đừng hành động theo cảm tính."
Vài phút trước anh mới khuyên tiểu đồng bọn câu này xong, vài phút sau cô đã dùng nguyên văn đáp lễ... Mục Sư có lý do để vô cùng hoài nghi rằng cô nàng này cố ý.
Vân Nhàn nghiêm túc phân tích: "Thời gian nghỉ giữa hai đợt không đủ để anh thêm đầy máu cho Thụ Yêu, càng khỏi phải nói đến việc hồi đầy thanh MP. Thêm nữa, tôi nhớ rõ anh nói mỗi phút anh có thể hồi 10 MP, nói cách khác là hơn một phút mới có thể đoạt quái một lần, tần suất quá thấp. Lại phải nói thêm, cứ cho rằng giết được hết quái đợt ba thì sao? Anh có thể khẳng định mình may mắn, nhất định sẽ nhặt được đồ quái rơi ra không? Để hai bọn họ mỗi người bỏ ra một món không phải càng tốt hơn sao?"
Vấn đề được tung ra liên tiếp, Mục Sư không thể không thừa nhận cô nói rất có lý. Nhưng anh không lập tức đồng ý, mà lại nhìn chăm chú Vân Nhàn, nghiêm túc nói: "Tôi có thể thả cho bọn họ, nhưng tôi muốn nghe lời nói thật. Vì sao cô lại làm như vậy?"
"Bởi vì tôi từ bi hỉ xả, trách trời thương dân." Vân Nhàn tiện miệng nói hươu nói vượn.
"Tồi dùng Thánh Giới đoạt quái." Mục Sư nửa uy hϊế͙p͙ nửa cảnh cáo.
Vân Nhàn bất đắc dĩ, đành phải thành thật nói: "Trước khi được truyền tống tôi nhớ rõ hệ thống có nói người chơi chia làm hai trận doanh. Theo phân tích của tôi thì những người trong cùng phó bản tân thủ đều ở cùng một trận doanh. Liên quan đến lợi ích cá nhân, kẻ nào chặn đường tôi kẻ đó là kẻ địch, quan tâm hắn ở trận doanh nào làm gì. Nhưng hiện tại không liên quan đến lợi ích thì phải suy xét vì tập thể một chút, gà mờ cũng có thể dùng làm pháo hôi mà, trận doanh có nhiều người một chút vẫn tốt hơn."
Nhờ cô nhắc tới, Mục Sư mới hoảng hốt nhớ lại, đúng là hệ thống từng nói qua chuyện này. Chẳng qua anh không chú ý, đã ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Mục Sư nhìn Vân Nhàn thật sâu, bỗng nhiên tự giới thiệu một cách trang trọng: "Một lần nữa, rất vui được gặp cô, tôi tên là Tô Thần."
"Vân Nhàn." Vân Nhàn chào hỏi xong, trong lòng lại nghĩ, hai người gặp nhau đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, bây giờ mới tự giới thiệu có phải hơi "sớm" một chút hay không?
Trao đổi tên họ xong, Tô Thần khôi phục biểu tình lạnh nhạt: "Cô nói không sai, trận doanh nhiều người một chút là tốt, lần này thả cho họ một con đường." Dù sao bằng vào chỉ số thông minh của hai người đó cũng không đáng để lo.
"Được."
- --------------------------------------------

Hai người đạt thành nhất trí xong thì đi tìm Xe Tăng và Chu Huệ.
"Đưa đồ ra hai người thật sự sẽ thả cho chúng tôi một con đường?" Chu Huệ cảnh giác mười phần, giống như từ một cô nàng ngốc bạch ngọt nói gì tin đấy biến thành người mắc bệnh đa nghi giai đoạn cuối.
"Đúng vậy." Vân Nhàn hết sức khẳng định.
Chu Huệ chần chừ. Nếu giao một món đạo cụ có thể đổi lấy việc Pháp Sư không ra tay đoạt quái thì cô rất sẵn lòng đồng ý, chỉ sợ đối phương đổi ý.
Xe Tăng thật ra lại thẳng thắn, trực tiếp giao đồ. Hiển nhiên cậu ta biết rõ phải nghe lời mới có đường sống.
Chu Huệ nhích tới nhích lui, lẩm bẩm: "Làm sao tôi tin được cô?" Giống như muốn có gì đó đảm bảo.
Vân Nhàn không kiên nhẫn nói: "Trước khi tôi đổi ý cô nên nắm chắc lấy cơ hội."
Người là dao thớt ta là thịt cá, trừ tin tưởng đối phương sẽ giữ lời hứa, gần như chẳng còn biện pháp nào khác cả.
Chu Huệ cắn chặt môi, cuối cùng lấy ra một cái bánh mì thả vào tay Vân Nhàn.
Xe Tăng đưa một món trang bị là cái bao cổ tay. Tô Thần nói thẳng: "Bao cổ tay đưa tôi đi, vừa lúc làm một đôi."
Vân Nhàn nghe theo ném bao cổ tay qua, sau đó cẩn thận đánh giá cái bánh mì trong tay.
"Bánh Mì Đen: Sau khi ăn trong vòng 5 giây khôi phục 20 điểm HP."
Thứ này cũng không tệ lắm. Cô vốn còn tưởng hai người này sẽ có người không lấy ra nổi đồ gì đâu. Vân Nhàn nghĩ thầm.
"Vừa rồi đã nói rồi đó." Chu Huệ vội vàng nhắc nhở, rất sợ cầm đồ trong tay xong đối phương trở mặt.
"Mấy người cứ việc thoải mái, đã nói là sẽ không cướp quái rồi." Vân Nhàn thuận miệng trả lời.
Lúc này Chu Huệ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó cô ta bi ai phát hiện ra mình rõ ràng vừa bị làm tiền nhưng lại thấy vui vẻ nhảy nhót, bởi vì điều đó có nghĩa là cô ta có cơ hội sống sót. Nếu Pháp Sư kiên quyết không nhận đồ, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt thì cô ta chết chắc rồi.
Chu Huệ hết sức buồn bực, chẳng lẽ mình còn phải cảm tạ ông trời mình vẫn có giá trị để bị làm tiền sao?!
Còn Xe Tăng, chuyện đến nước này cậu ta không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính, nhanh chóng rời xa hai kẻ kinh khủng này.
Dưới sự mong chờ tha thiết của mọi người, đợt thứ ba bắt đầu.
Vân Nhàn nhìn xa xa, cảm giác hết sức tiếc nuối: "Quả nhiên lượt đầu tiên là hai mươi con sói hoang."
Xem tình hình này, càng là đợt sau lại càng khó, chờ đến lượt thứ ba của đợt thứ ba có lẽ sẽ có bốn mươi con quái cùng nhau lao tới.
Sắc mặt Tô Thần cũng hết sức khó coi, anh nhíu nhíu mày miễn cưỡng nói: "Trước hết cứ xem xem sao đã."
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lam dược là dược phẩm hồi phục MP, vì trong các game võng du đầu tiên loại dược phẩm này đều là lọ nước màu lam, cho nên gọi là lam dược. Hồng dược là dược phẩm hồi HP.
Nam chính nữ chính đào hố lẫn nhau nắm tay cùng tiến =_=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.