Vô Hạn Phong Lưu

Chương 45: Máu bùn




Lượn vòng trên bầu trời sân tập Quidditch với tốc độ siêu thanh, từ bên dưới, nhìn Trần Thịnh như một bóng mờ màu đen đang lao nhanh trên bầu trời. Hắn đang vừa cưỡi chổi vừa nghĩ đến chuyện bằng cách này bày ra hết ưu thế tốc độ của mình trong trận Quidditch tới giữa Ravenclaw và Hufflepuff.
Trần Thịnh lượn lờ trên trời đến khi mặt trời đã sáng hẳn thì các cầu thủ đội Gryffindor mới ra sân tập, mọi người leo lên cán chổi của mình lao vut vút trong không khí. Hắn cũng có thể nhìn thấy Hermione đang cùng Ron ngồi trên ghế khán đài. Quan hệ của ba người Hermione Ron và Harry ấm lên thấy rõ trong những ngày qua, khi mà cô bé không còn dành hầu hết thời gian cho Trần Thịnh nữa.
Đúng lúc đội Gryffindor chuẩn bị tập thì đội Slytherin đã đến, và cả hai đội lập tức chất vấn nhau. Trần Thịnh lúc này cũng từ trên cao bổ nhào xuống. Tiếng rít không khí vang lên bên tai Trần Thịnh, khi chỉ còn cách mặt đất chừng hai mươi mét hắn mới kéo cán chổi lên để giảm tốc và đáp xuống bên cạnh hai nhóm Gryffindor và Slytherin.
“Ít ra thì không ai trong đội Gryffindor phải mua vị trí của mình. Họ được tuyển vào đội bằng tài năng thuần túy!” – Trần Thịnh đáp xuống vừa đúng lúc nghe được Hermione nói ra những lời này. Lập tức Malfoy phản pháo cô bé: “Ai hỏi tới mày, con nhãi ranh Mudblood bẩn thỉu.”.
Trần Thịnh nhảy khỏi cán chổi, phóng tới Malfoy, miệng gầm lên: “Thằng nhãi! Sao mày dám nói vậy hả?” – Flint, đội trưởng của Slytherin lập tức nhảy ra chắn trước Malfoy và Trần Thịnh. Hắn cũng không chần chừ, đũa phép lập tức xuất hiện trong tay, một bùa giải giới bắn Flint văng ra xa mấy mét bên ngoài. Ron lúc này đã thò tay vào túi áo chùng của nó lấy cây đũa phép ra, không biết thế nào mà cây đũa phép của nó vẫn bị gãy: “Mày phải trả giá cho điều đó Malfoy!” – một tia sáng xanh lóe lên trúng ngay bụng Ron làm nó bật ngã ra sau, lăn cù trên cỏ.
Hermione thét lên: “Ron! Ron! Cậu có sao không?” – Cô bé ngồi xuống đỡ Ron dậy, cu cậu không trả lời được mà bắt đầu ói ra những con ốc sên. Trong khi cả đội Gryffindor bắt đầu xúm lại Ron thì Trần Thịnh đã túm lấy cổ áo Malfoy nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất.
“Mày vừa làm một điều mà mày chắc chắn phải hối hận Malfoy à!” – Trần Thịnh rít lên qua kẽ răng, đũa phép trong tay phải hắn dí vào mặt Malfoy, trong con mắt chỉ còn lại lửa giận đang dâng trào. Các thành viên khác của đội Slytherin định chạy đến cứu đều bị Trần Thịnh một chiêu giải giới cho đánh bay ra hết. Hắn hiện tại đang rất giận, và cần một người để trút giận.
Nhìn hiện tại, Hermione đang ôm lấy Ron không biết làm sao, mọi người đều chú ý đến Ron, trong khi Trần Thịnh vừa vi phạm một đống nội quy nhà trường, tấn công các con cháu quý tộc vì cô nàng mà nàng không hề để ý đến hắn. Này càng khiến Trần Thịnh tức điên lên được. Đũa phép trong tay Trần Thịnh biến mất, Malfoy thấy vậy cứ nghĩ hắn sẽ buông tha cho mình nên mừng rỡ, nhưng tiếp đến chào đón cái mặt vừa giãn ra của Malfoy là một nắm đấm.
“Bốp!” – “A!!!” – Một tiếng bốp lạnh lùng vang lên, Malfoy gào lên thảm thiết, hai tay ôm mặt mình cố gắng giãy giụa khỏi tay của Trần Thịnh. Nhưng mà một công tử nhà giàu không rèn luyện làm sao chống lại một tên lúc nào cũng luyện tập và luôn chiến đấu chứ? Malfoy không thể thoát khỏi được cánh tay Trần Thịnh đang nắm lấy cổ áo nó, và tất nhiên là mặt nó lại ăn một đấm nữa.
“Bốp! Bốp! Bốp!” – Trần Thịnh một hơi tung ra ba cú đấm vào mặt Malfoy mới buông tay ra, nó té bịt xuống đất. Miệng mũi lúc này đầy máu, con mắt bầm tím, lăn lộn đau đớn trên mặt đất. Trần Thịnh đạp chân lên ngực Malfoy, chỉ tay vào mặt nó nói: “Từ nay về sau, mày khôn hồn thì đừng bao giờ thốt ra cái từ đó nữa, nếu không, thì cho dù cha mày có tới đây cũng không cứu được mày đâu. Tin tao đi, tao chưa bao giờ nói xạo đâu!” – Trần Thịnh hầm hừ đe dọa Malfoy, lúc này mới hả giận nhìn lại Hermione.
Cô bé cùng Harry đang mỗi người một tay dìu Ron đứng lên, cùng với các đội viên khác của đội Gryffindor, nhìn Trần Thịnh như là một sinh vật ngoài hành tinh. Còn đội Slytherin, lúc này đã bận rộn mang Malfoy đi trạm xá rồi. Fred và George rốt cuộc lên tiếng: “Không thể tin được là em lại là một Ravenclaw chứ không phải Gryffindor! Đánh rất hay đấy Thịnh!” – Hai tên này căn bản không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn hoan hô Trần Thịnh, chỉ tiếc hắn không phải cùng nhà Gryffindor để mà cùng nhau đi quậy thôi.
Trong khi đó Hermione lại không nói gì nhìn Trần Thịnh, cô bé đề nghị cùng Harry mang Ron đi đến nhà Hagrid để xem lão có cách nào giải quyết chuyện này không. Vậy là cả ba lại dắt díu nhau đi mất. Trần Thịnh cũng không nói gì, hắn đơn giản là leo lên chổi, đạp một cái, phóng lên cao rít gào rời khỏi.
Trần Thịnh đến nhà lão Hagrid trước, lúc này lão đang cùng với Lockhart nói chuyện với nhau, Trần Thịnh đơn giản là mở cửa đi vào, cũng không thèm đếm xỉa đến giáo sư Lockhart đang có mặt, rót trà uống mấy chén liên tục. “Đây không phải là cậu Trần, người nổi tiếng gần đây sao? Thật là đúng dịp đây!” – Thầy Lockhart cười ha ha bắt chuyện. Trần Thịnh lúc này cũng lười không muốn nói chuyện với ông thầy này, hắn chỉ đơn giản nói chào thầy rồi ngồi im re.
Thấy không thú vị nên Lockhart cũng về sớm. Trần Thịnh ngồi được một lúc, nói chuyện câu được câu không với lão Hagrid thì bộ ba đến nơi. Lão Hagrid thấy Ron bị như vậy thì nhìn sang Trần Thịnh nói: “Sao vậy Thịnh? Thiên tài của chúng ta cũng không có cách giải quyết chuyện nhỏ này sao?” – “Hagrid, bác học châm chọc từ khi nào vậy?” – Trần Thịnh nhìn lão Hagrid một cái, rút đũa phép ra chỉ vào bụng Ron lầm bầm vài câu thần chú. Lâp tức tốc độ ói sên của Ron tăng lên đáng kể.
“Thịnh! Anh làm cái gì vậy hả?” – Chưa kịp để cho Trần Thịnh giải thích, Hermione lập tức gắt Trần Thịnh một câu, vẻ mặt lo lắng nhìn Ron lúc này hoàn toàn chính là hả miệng để cho sên tự động chảy vào cái thùng trước mặt. Trần Thịnh khuôn mặt co rúm lại, nụ cười trên mặt vừa hình thành đã chết cứng ngay lập tức. Cưỡng chế lửa giận đang cuộn trào trong lòng, Trần Thịnh trả lời bằng một giọng lạnh như băng, khác hẳn vẻ ấm áp thường ngày của mình:
“Chỉ có tăng tốc nhả sên, thì chuyện này mới mau chóng hết được, không thể giải quyết chuyện này bằng giải nguyền, vì đũa phép của Ron đã gãy nên không xác định được lời nguyền có biến chất không.” – Trần Thịnh mặt không biểu tình nói xong mấy câu này, đứng lên rời khỏi, bỏ lại một câu “10 phút nữa hết” liền bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
“Sao vậy? Bác nhớ trước đây con và nó thân nhau lắm mà? Cả ngày cứ dính vào nhau suốt!” – Hagrid thắc mắc nhìn Hermione và Trần Thịnh, không biết hai đứa xảy ra chuyện gì khiến cho nói chuyện với nhau cũng gay gắt như vậy.
Hermione không trả lời Hagrid, cô bé vẫn còn đang sửng người với thái độ của Trần Thịnh lúc nãy. Từ đó giờ, lúc nào hắn cũng luôn vui vẻ với cô, khi cô vừa đến trường, không có một người bạn, chính hắn luôn bầu bạn bên cạnh cô khiến cô vui vẻ trong những tháng ngày đầu tiên khó khắn ấy. Cũng chính hắn khiến cho cô biết được mình đặc biệt thế nào trong giới phù thủy, rằng cô nên tự hào về điều đó, mà giờ đây… Số từ: 1523

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.