Vô Hạn Phong Lưu

Chương 26: Lễ hội Halloween




Hôm nay sau khi đàn cú đưa thư đến cho mọi người vào giờ ăn (Trần Thịnh không biết họ nghĩ làm sao mà để cho lũ cú đến vào lúc đang ăn như vậy, hoàn toàn chính là mất vệ sinh cực kỳ, nào lông cú, nào bụi…) thì Harry Potter đã nhận được một bưu kiện dài ngoẵng, cần sáu con cú to để khiêng nó đến. Trần Thịnh vừa nhìn liền biết “phần thưởng do vi phạm lời giáo viên” của Harry đã đến, một cây chổi Nimbus 2000 mới toanh do giáo sư McGonagall mua tặng cho nó.
“Như vậy thử hỏi lớn tại sao nó lại quậy không chịu nghe lời chứ?” – Trần Thịnh ngán ngẩm lắc đầu rồi quay lại tập trung giải quyết bữa ăn của mình. Trần Thịnh đã bắt đầu tập luyện hàng sáng nên hắn cần lượng dinh dưỡng nhiều hơn lúc trước. May là nhà trường không tính tiền ăn uống của học sinh, không thì cũng là một khoản khá lớn đây.
Từ khi nhập học đến nay cũng đã được hai tháng rồi. Trần Thịnh hàng ngày vẫn dậy sớm luyện tập chạy bộ trong khuôn viên trường, tối đến lại qua phòng cần thiết mà luyện tập các kỹ năng đến khi cạn kiệt ma lực mới ngừng lại. Mỗi buổi chiều hắn đều có mặt tại thư viện, nhất là cuối tuần gần như ngâm mình cả ngày trong đó. Số lượng sách trong thư viện trường Hogwarts thật ấn tượng, Trần Thịnh đoán có ít nhất hơn 10 vạn quyển bên trong đó, ngoài ra còn có khu sách cấm mà Trần Thịnh vẫn chưa có dịp sử dụng nữa.
Hàng ngày Trần Thịnh đều bận quay mòng mòng, hầu như cả tuần chỉ có được một buổi chiều chủ nhật là hắn tự cho phép mình nghỉ ngơi bằng cách tản bộ men theo bờ hồ Đen và gần với rừng cấm thôi. Biết thực lực mình vẫn không quá mạnh để có thể tự do tự tại dạo rừng cấm nên Trần Thịnh vẫn luôn kiềm nén ý định đi dạo rừng cấm của mình.
Trong khi đó quan hệ của Trần Thịnh và Hermione vẫn đang trong giai đoạn ấm dần đều. Do tính cách cô nàng không có nhiều bạn, hay có thể nói là không có bạn bè, nên đối với một người cũng “chăm chỉ” như mình và luôn nói chuyện cùng mình, học nhóm cùng mình là Trần Thịnh, Hermione rất là quý trọng tình bạn này. Hầu như lúc nào cũng có thể thấy Trần Thịnh cùng Hermione ở cùng nhau trong thư viện, ít nhất hiện tại vẫn chưa thấy hai người này ngồi thư viện một mình lần nào cả.
Trong khi đó Harry cũng khá là bận rộn với những buổi tập Quidditch của mình. Vô tri thật tốt, Trần Thịnh nhiều lúc cũng thật hâm mộ sự tự do thoải mái của Harry. Không biết được bản thân đang gánh trách nhiệm lớn, nó hoàn toàn đang làm những gì mà một đứa con nít cỡ tuổi nó đều sẽ làm: chơi đùa cùng bạn bè.
Buổi sáng ngày lễ hội Halloween, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí ngô nướng thơm ngào ngạt khắp sảnh đường. Sáng hôm đó Ravenclaw và Gryffindor cùng học môn bùa chú của giáo sư Flitwick. Buổi học hôm nay là điều khiển đồ vật bay, điều mà có lẽ đứa con nít nào cũng háo hức muốn làm thử. Giáo sư chia lớp thành từng cặp đôi để thực tập. Ron được chia cặp cùng Hermione, và khuôn mặt của nó cứ như ăn phải ruồi vậy.
“Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm “f” thành “s” mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.”
Harry và Seamus lắc mãi cổ tay nhưng vẫn thất bại, ít ra chúng cũng cố gắng làm thật điệu và thật nhẹ. Tuy kết quả cuối cùng Seamus làm cháy cái lông chim không được khả quan cho lắm. Còn tên Ron thì vung cánh tay như cánh quạt gió, Trần Thịnh thắc mắc không biết cái đầu thằng đó có não hay không, hoàn toàn không thể liên tưởng được “thật điệu thật nhẹ” với động tác hiện tại của thằng óc nho đó.
“Bạn độc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách duyên dáng.” – Trần Thịnh nhìn thấy Hermione càu nhàu với Ron, và nó quạu: “Bạn giỏi thì sao không làm đi?” với một gương mặt mà Trần Thịnh cũng chỉ muốn đấm vào mặt nó một phát cho đỡ tức.
Tất nhiên Hermione cũng không chịu nổi, cô nàng nổi nóng xắn tay áo lên, không phải đến đấm vào mặt Ron, mà phẩy nhẹ đũa phép của mình đọc: “Win…gar…dium…Levi…o…sa…” – và lập tức mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên chập chờn lơ lửng trên đầu cô nàng cả thước.
Giáo sư Flitwick, nãy giờ vẫn còn đang chăm chú nhìn mấy cái lông chim đang lơ lửng của Trần Thịnh vỗ tay: “Giỏi lắm. Làm tốt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione và trò Thịnh đã thành công rồi! Cho nhà Gryffindor và Ravenclaw mỗi nhà năm điểm!”. Trần Thịnh có thể nhìn thấy rõ mặt Ron chuyển sang màu gan heo, và nó cáu kỉnh nằm mẹp xuống bàn học.
Kết thúc buổi học, Trần Thịnh có thể nghe Ron và Harry nói chuyện với nhau: “Thiệt tình không ai chịu đựng con nhỏ đó nổi. Nó đúng là một cơn ác mộng!” – Vừa dứt lời thì Trần Thịnh nhìn thấy Hermione vội vã vượt qua mặt hai tên vô tích sự đó, gương mặt ngập trong nước mắt.
“Chắc Hermione nghe bạn nói xấu nó.” – Harry nói. “Rồi sao? Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!” – Ron hơi áy náy chút, nhưng lập tức cứng đầu nói. Trần Thịnh lúc này bước tới cạnh hai kẻ dở hơi đó, lạnh lùng nói: “Cậu cũng nên xem lại chính bản thân mình đi, Ron!” – liếc nhìn Ron đang định cãi lại cái gì đó, Trần Thịnh nhướng mày, không thèm chờ nghe những lời cãi bướng của tên đó, đuổi theo Hermione.
“Số mình đúng là khổ thật, không được dự tiệc mà phải như tên biến thái ngồi chờ ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ như thế này đây.” – bên ngoài nhà vệ sinh nữ, Trần Thịnh nhàm chán lật từng trang sách, phàn nàn nói. Trần Thịnh hoàn toàn có thể dựa theo nguyên tác đi ăn tiệc rồi sau đó chạy theo hai tên Harry và Ron đến cứu Hermione. Nhưng mà hắn không an tâm liệu có hiệu ứng con bướm nào ở đây không nên cứ ngồi ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ suốt từ chiều đến giờ. Không phải hắn không muốn vào an ủi Hermione, mà lúc hắn vừa đuổi đến đây, định an ủi cô nàng thì Hermione đã bảo Trần Thịnh cứ để cô ấy một mình. Vậy nên, ừ nếu cậu muốn vậy, thế là hắn ngồi đây.
“Hai thằng dở hơi kia giờ chắc là đang ăn uống thả ga không nhớ gì hết đến cô bé tội nghiệp này rồi.” – Vẫy đũa phép biến ra một con chó rồi lại biến mất, Trần Thịnh nhàn nhã nghĩ. Nếu như không có sự kiện cứu nhau này, thì bộ ba của Hogwarts chắc chắn sẽ không xuất hiện, vì Hermione sẽ không bao giờ công nhận hai người Ron và Harry đáng trở thành bạn bè của cô nàng.
Đang lúc Trần Thịnh định đi vào khuyên Hermione lần nữa vì hắn cũng đói rồi, khuyên cô nàng rồi kéo nhau đi ăn luôn cũng được, không đánh con quỷ cũng chẳng sao thì một mùi hôi thối xộc vào mũi nó. Trần Thịnh biết con quỷ khổng lồ sắp đến rồi nên lập tức vọt vào nhà vệ sinh nữ, mở tung cánh cửa buồng vệ sinh Hermione đang ngồi, không đếm xỉa đến gương mặt chèm nhèm nước mắt của cô nàng, hắn nói:
“Hermione, khóc nhiêu đó đủ rồi, có một con quỷ khổng lồ xổng chuồng đang hướng về phía này, mình nghĩ là chúng ta nên rời khỏi đây đi ăn tối sẽ an toàn và tốt hơn nhiều so với tiếp tục ngồi đây khóc và đợi con quỷ khổng lồ đến thăm đấy.” – Trần Thịnh nói có vẻ hài hước nhưng mà Hermione nghe xong thì khuôn mặt đã tái mét vì sợ. Cô nàng lập tức đứng dậy theo Trần Thịnh chạy ra ngoài, có điều trước mặt hai đứa đã đứng một con quỷ khổng lồ cao bốn mét rồi. Số từ: 1570

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.