Vô Hạn Phong Lưu

Chương 19: Trên tàu điện




Tiếp theo mọi thứ lại giống như trong nguyên tác, khi mà nhà giàu mới nổi Harry Potter mua một đống đồ ăn vặt để Ron không cần phải gặm bánh mì thịt nguội mà bà Weasley đã chuẩn bị cho nó nữa.
Khi nhìn thấy một bàn toàn là đồ ăn vặt, mỗi thứ một ít: kẹo dẻo các vị hiệu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, chocolate ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lang, kẹo que cam thảo và nhiều thứ lạ lùng khác mà Trần Thịnh cũng bó tay không nhận ra được. Bao nhiêu đó mất 10 sicker và 7 knuts.
Harry chưa từng có thứ gì để mời người khác, vậy nên hiện tại nó cực kỳ nhiệt tình mời Ron và Trần Thịnh ăn bánh kẹo mà nó mới mua. Trần Thịnh cũng không còn cách nào khác ngoài việc vừa ăn một ít bánh kẹo vừa đọc sách tiếp. Chỉ chốc lát sau là cả bàn bánh kẹo đã biến mất và bụng của ba đứa.
Sau màn chocolate ếch nhái, cả ba lại bắt đầu nếm thử kẹo đủ vị. Phong cảnh nông thôn bên ngoài cửa sổ càng ngày càng trải rộng ra, từ những cánh đồng ngăn nắp giờ đã là những cánh rừng hoang vu, những dòng sông uốn khúc và những ngọn đồi núi xanh thẫm. Trần Thịnh luôn luôn thích thú với những khung cảnh thiên nhiên như thế này, hắn luôn cảm thấy yên bình và thanh thản đến lạ mỗi khi nhìn thấy những cánh rừng. Và đặc biệt luôn có một xung động chạy biến vào trong rừng, hòa mình vào thiên nhiên.
Cánh cửa bật mở, Neville với khuôn mặt tròn trĩnh thò đầu vào để hỏi thăm con cóc của mình nhưng mà không ai thấy cả. Khi cậu bé rời đi, Ron lại than vãn về con chuột Scabbers suốt ngày chỉ biết ngủ của mình. Lúc này cậu bé quyết định cho Harry và Trần Thịnh xem thử cậu ấy biến đổi lông chuột thành màu vàng. Cây đũa phép của Ron có dính cái gì phất phơ màu trắng ở đầu đũa.
“Lông bạch kỳ mã, gần bong ra rồi nhưng vẫn còn xài được.” – Cậu nhóc vẻ mặt tội nghiệp nói. Ron vừa vẫy đũa phép thì cửa toa tàu lại bật mở, Trần Thịnh sờ trán, đúng là không thể chờ mong một đứa nhóc biết lịch sự gõ cửa lúc 11 tuổi được.
Một cô bé cùng với cậu bé mất cóc Neville bước vào, tất nhiên là Hermione rồi, cô bé đang mặc một bộ đồng phục Hogwarts mới toanh cất tiếng hỏi:
“Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc.” – Giọng cô bé oai như giọng bà chủ, tóc nâu dày xù, cùng với hai cái răng cửa to cồ cộ. “Lúc nãy tụi này đã nói là không có rồi mà.” – Nhưng mà những lời Ron nói đã không vào được tai của Hermione rồi khi mà cô bé chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.
“Ah, đang làm phép hả? Coi nào!” – Cô bé ngồi xuống khiến Ron hơi bị chựng lại, nhưng mà sĩ diện rất cao nên Ron cũng cố gắng, tằng hắng đọc thần chú “Nắng trời, mật bơ, hoa cúc. Có con chuột ngu béo núc. Hãy biến nó ra màu vàng!” – Ron vẫy cây đũa phép nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Con chuột vẫn xám ngoét và ngủ li bì.
“Cậu có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?” – Hermione tuôn ra một tràng rồi ngừng lại chờ đợi, Trần Thịnh chỉ biết vỗ trán, không hổ là Hermione nha.
Sau đó là màn chào hỏi cùng với một lần nữa Harry lại làm Hermione kinh ngạc khi biết được nó chính là đứa bé sống sót. Rốt cuộc khi hỏi tới Trần Thịnh, cô bé nói một câu “Cậu là người châu Á hả?” Rốt cuộc khiến cho Trần Thịnh tìm được chút ít an ủi vì đến giờ cả Harry và Ron đều không có tí hứng thú nào với việc Trần Thịnh là người ở đâu cả.
“Neville, con cóc của cậu tên gì?” – Trần Thịnh hỏi. “Nó tên là Trevor” – Neville lí nhí trả lời. Vậy nên Trần Thịnh rút ra cây đũa phép đen thùi của mình, tưởng tượng ra một con cóc và hô lên “Accio Trevor!”. Lần đầu không linh nghiệm, Trần Thịnh lại tập trung hơn, và hô một lần nữa, lần này thành công, con cóc không biết từ chỗ nào bay vèo lại khoang của Trần Thịnh.
Đưa con cóc cho Neville, Trần Thịnh cười cười nói “Có vẻ cậu nên học câu thần chú này, vì cậu là người biết rõ nhất về Trevor nên khi dùng bùa chú này sẽ dễ dàng hơn mình nhiều, lúc nãy mình chỉ biết là một con cóc tên Trevor thôi nên triệu hoán nó rất khó” – Vừa như giải thích vừa như nói chuyện phiếm, Trần Thịnh quay lại nhìn thấy Hermione hai mắt sáng rỡ nhìn nó, kinh ngạc nói: “Đó là bùa triệu hồi năm 4 mới được dạy, cậu làm sao làm được vậy?” – không hổ là Hermione, chuyện muốn hỏi là làm cách nào làm được chứ không phải là những câu khen như cậu giỏi quá. Trần Thịnh có chút thất vọng vì không được khen, nhưng cũng rất vui vẻ ngồi chỉ cho cô nàng cách dùng bùa triệu hồi. Số từ: 1051

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.