Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 8:






Cố Hề Lịch nếu bỏ chạy thì Lý Khả tuyệt không đuổi kịp cô, vậy Lý Khả chỉ có chờ chết, cho nên cô không chạy, tên mập này phát hiện cô không chạy, liền không chút khách khí, linh hoạt trốn ra sau lưng cô.Cô không chạy nhưng không có nghĩa là đứng trơ ra nhìn, Cố Hề Lịch vơ lấy giá nến bên cạnh, kéo chụp đèn ra, ánh sáng chói mắt của ngọn nến khiến người giấy đang hùng hổ nhào tới khựng lại, thậm chí hơi lùi lại.
Bộ dáng sợ hãi của nó quá mức rõ ràng, các du khách phản ứng lại bắt đầu sôi nổi tìm kiếm giá nến xung quanh.Hoa Mông không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, cầm cây nến đang cháy chặn đường người giấy, dần dần ép nó vào góc tường.Người giấy cũng không phải đồ ngốc, nó lập tức muốn leo lên tường chạy trốn, Hoa Mông hét về phía Cố Hề Lịch bên cạnh: “Đốt nó!”Cố Hề Lịch tay run lên, ngọn nến vững vàng ném lên người người giấy, ngọn lửa bùng cháy.

Vẫn luôn không nói gì không có nghĩa là bị câm, người giấy liền phát ra tiếng kêu thê thảm: “Nhị phu nhân, chạy mau…… Nhị phu nhân……”"Nhị phu nhân” trong miệng người giấy cũng là một manh mối quan trọng.Lửa bốc lên dữ dội, người giấy nhanh chóng bị đốt thành đống tro tàn, Hoa Mông không biết tìm được cây gậy ở đâu, gẩy gẩy đống tro.
Chỗ tốt của đống tro này là không giấu được chiếc chìa khóa vàng bên trong.Hoa Mông: “…… Chìa khóa quả nhiên ở trên người nó.”“Cạch” một tiếng, cánh cửa vây khốn mọi người bấy lâu rốt cuộc cũng mở ra.Cánh cổng đánh dấu trên bản đồ xuất hiện trước mắt mọi người, cổng màu đỏ son dày nặng, mặt trên không có ổ khóa, cũng không có lỗ nào có thể mở bằng chìa, lại còn dùng ván gỗ đóng chặt lại, chỉ thiếu điều không dán bảng thông báo đường này không thông cho các du khách xem.Khả năng cổng chính là cửa ra thất bại, điều này khiến mọi người có chút uể oải.Hoa Mông đề nghị: “Chúng ta trước xem xét xung quanh đi!”Cố Hề Lịch bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy hẳn là nên khoá cửa này lại.”Hoa Mông: “Tại sao?”Cố Hề Lịch chỉ chỉ dấu bàn tay đen trên eo mình: “Bên trong có lẽ vẫn còn có một vong linh chúng ta không nhìn thấy, khóa cửa lại có lẽ có thể phòng ngừa nó chạy ra.”Hoa Mông rùng mình, gã thật sự đã quên chuyện này, dù sao gã cũng không phải người bị hại, ban nãy lại bị người giấy hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Suy nghĩ này của Cố Hề Lịch, Hoa Mông hoàn toàn tán thành, bên trong khẳng định còn một con vong linh nữa, vì người giấy không thể lưu lại dấu tay đen như thế này, vạn nhất con vong linh có thể lưu lại dấu tay kia chỉ có thể hoạt động trong thư phòng, vậy thì khóa cửa có thể giảm bớt một cái uy hiếp.Cửa được khóa lại.Công cụ chiếu sáng toàn bộ lầu một chỉ có nến, trong khoảng thời gian kế tiếp, mọi người thăm dò toàn bộ lầu một một lần.
Ngoại trừ thư phòng vừa mới mở ra là khóa lại, cổng lớn không thể mở ở bên ngoài, còn lại những phòng khác đều được mở ra cho du khách.Phòng khách cùng nhà ăn không tìm thấy manh mối nào, trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bệ bếp cũng có thể sử dụng.
Đằng sau cầu thang là phòng của người hầu, nếu không nhìn bản đồ sẽ dễ dàng bỏ qua chỗ này.

Phòng dựa theo nam nữ phân thành hai gian, rất rộng rãi, hai gian phòng kê tổng cộng 5 chiếc giường.Kỳ thật mọi người đều đã hơi đói bụng, Kiều Nguyên Bân vào phòng bếp kiểm tra nguyên liệu, hỏi Cố Hề Lịch có muốn ăn mì không.
Trong số những người mới, Cố Hề Lịch là người duy nhất được Kiều Nguyên Bân chủ động hỏi, những người mới khác ngay cả một ánh mắt cũng không có được.Cố Hề Lịch chủ động đi vào hỗ trợ, trong phòng bếp chỉ có hai người cô cùng Kiều Nguyên Bân.Kiều Nguyên Bân tìm thấy một túi bột mì trong tủ, khen ngợi hành động đốt người giấy ban nãy của Cố Hề Lịch: “Gan em lớn đấy!”Cố Hề Lịch cũng không giúp được gì nhiều, cùng lắm là đưa đồ cho Kiều Nguyên Bân.
Phương pháp xử lý đồ ăn của cô đơn giản đến đáng sợ, cũng không biết nấu ăn, điểm này phù hợp với tính cách đại tiểu thư của cô.“Em thường xem phim kinh dị.”“Xem ra sau khi rời khỏi lĩnh vực này, chị cũng phải xem nhiều phim kinh dị hơn mới được,” Kiều Nguyên Bân: “Đúng rồi, ban nãy sao em nghĩ đến việc dùng lửa dọa lui người giấy hay vậy?”Cố Hề Lịch: “Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, em chỉ thử xem, nếu lúc đó trước mặt có nước, em đại khái cũng sẽ hắt nước thử xem.
Dù gì thì nó cũng được làm bằng giấy, hẳn là sợ nước sợ lửa!”Kiều Nguyên Bân: “Em thật thông minh.”Kiều Nguyên Bân thử cũng không khéo, thậm chí có thể nói tính cách cô ta căn bản không thích hợp tới để vờ vịt, gần như hỏi thẳng ra rồi.Cố Hề Lịch tiếp lời cô ta nói ra gia cảnh của mình: "Gia đình em cũng xem như vận may tốt, cha mẹ anh chị đều làm việc trong tổ chức.
Nhân viên làm việc trong tổ chức có thể được bảo đảm an toàn, phúc lợi cũng rất tốt.

Mẹ em làm nghiên cứu, người trong nhà đều cho rằng không gian sống của con người trên trái đất nhất định càng ngày càng ít đi, thoát khỏi trái đất mới là đường sống duy nhất.
Các thành viên trong gia đình từ lâu đã nghĩ đến việc tham gia《 Kế hoạch 》, nhưng lại sợ em không có ai chăm sóc nên không dám báo danh.
Em không muốn liên lụy người nhà, nên năm 22 tuổi liền gạt bọn họ trộm báo danh, lá gan em không nhỏ, còn có năng lực thiên phú, tính ra em còn lợi hại cả hơn anh em.”Kiều Nguyên Bân: “Em không sợ sao?”Cố Hề Lịch có chút xấu hổ khi nhắc tới: “Vô cùng sợ, lúc xe buýt vừa mới đến trạm em còn không dám xuống xe nữa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.