Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 18: Cổ Trạch






Mấy người lùi vào trong phòng khách nhỏ họ vừa mới đi qua.
Tủ sắt cần mật mã để mở, Trên tờ giấy được tìm thấy có ghi mật mã của tủ sắt là ngày sinh của Nguyên Lương, Đây có thể không phải là tên đầy đủ, thân phận người này hiện tại không rõ, lại phải tìm manh mối.Hoa Mông mày nhíu thành hình chữ xuyên 川, phiền muộn nhìn chằm chằm tủ sắt, cứ cảm thấy bọn họ thường xuyên gặp phải ngõ cụt…… khiến người đau đầu: “Giờ làm gì đây?”Cố Hề Lịch không dấu vết liếc mắt nhìn Hoa Mông, biết anh ta hiện đang hoang mang.
Từ khi tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, phương hướng anh ta đưa ra vẫn luôn rõ ràng chính xác, thậm chí không tiếp thu bất cứ ý kiến gì của Mẫn Tam Húc, hiện tại anh ta lại chủ động dò hỏi mọi người.Nhưng những người bên cạnh anh ta thì như thế nào?Kiều Nguyên Bân hiển nhiên không phải là loại người làm quân sư, thậm chí các phương diện đều không tính là xuất chúng, phỏng chừng cô ta cũng tự biết điểm này, nhưng cũng may hiểu được quy củ, cảm thấy đi theo Hoa Mông hành động tương đối an toàn, liền một đường đi đến bây giờ.Lý Khả không cần phải nói, cô gái người mới thì không dám có kiến nghị gì, chỉ hy vọng Kiều Nguyên Bân có thể dẫn theo cô ta, dư lại là một người chơi lâu năm tên Chu Khánh, hiển nhiên cũng là người không có chủ kiến.

Lúc Mẫn Tam Húc đề nghị hắn ta cảm thấy không tồi, khi Hoa Mông nói chuyện hắn cảm thấy cũng có đạo lý.Thậm chí lúc Mẫn Tam Húc rời đi có hỏi qua hắn có muốn đi hay không, lúc ấy hắn rất do dự, cuối cùng thời gian do dự quá dài, nên không thể đi theo, nhưng sau khi Mẫn Tam Húc đi rồi hắn lại hỏi lại mấy lần, có phải cũng nên lên lầu nhìn xem không.Dưới tình huống như vậy, Hoa Mông hỏi ra câu này hình như có hơi thừa.Cố Hề Lịch: “Anh Hoa, tủ sắt có thể cho em nhìn xem không?”Hoa Mông đưa tủ sắt cho cô, hỏi: “Cô cảm thấy mật mã có thể ở trên tủ sắt sao?”“Không phải”Suy đoán này cũng quá mức lạc quan, hoàn toàn không có căn cứ, chỉ là hy vọng tốt đẹp của mọi người mà thôi.
Cố Hề Lịch nghiên cứu tủ sắt một hồi, mật mã bên trên có tám số, khẳng định thử không ra.Cố Hề Lịch đột nhiên hỏi: “Chị Kiều, chị từng chơi qua cửu liên hoàn chưa?”Kiều Nguyên Bân: “Chơi rồi, nhưng chị không giải được.”Cố Hề Lịch cầm lấy chiếc ghế đẩu bên cạnh, đập mạnh xuống ổ khóa trên tủ sắt.
Tủ sắt kia không biết đã tồn tại bao lâu, khóa cũng không chắc như trong tưởng tượng của các du khách.
Với một cú va chạm mạnh, nắp liền bật ra.Dù là Hoa Mông cũng bị Cố Hề Lịch làm cho choáng váng, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cô làm gì thế?”Cố Hề Lịch: “Tôi cũng từng chơi cửu liên hoàn.
Anh trai từng tặng tôi một món đồ bằng ngọc, thứ này nghe nói ở trước khi tận thế rất đáng giá, nhưng sau tận thế thì không ai cần.

Lúc ấy tôi còn nhỏ, căn bản không giải được, liền dùng đá đập mở nó.
Tủ sắt cũng vậy, không biết mật mã thì có thể dùng bạo lực phá hỏng! Giờ không phải mở ra rồi đấy sao.”Không phải hỏi cô vì sao đập nó, mà là hỏi cô lấy gan chó ở đâu ra mà đập?!……【ánh mắt thi thể thật lạnh người a……】【 Tôi cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không dối gạt các vị, tại hạ không hề phòng bị đối diện với ánh mắt của nó, mồ hôi lạnh chảy ròng 】【+1】【+2】【 Tiểu Cố có phải có hơi lỗ mãng không? 】【 nhìn vấn đề đôi khi không thể nhìn quá trình, phải nhìn kết quả.
Chủ phòng có xảy ra chuyện không? Không có! 】【 a a a a, xem đến thật khẩn trương, không có ai tò mò trong tủ sắt có gì sao? 】____________________________Kiều Nguyên Bân: “Em quả thực quá lỗ mãng!”Kiều Nguyên Bân là tay già đời, đã trải qua không chỉ một cái Lĩnh Vực Vong Linh cũng không dám làm chuyện như vậy.
Quy tắc lĩnh vực không nói rõ được, Lý Khả nói toàn là thả rắm, nhưng trải qua nhiều thì càng biết quy tắc này không có quy luật.
Quy tắc là sờ không được nhìn không thấy, dễ dàng bị xem nhẹ, những ai càng trải qua nhiều, càng sợ hãi quy tắc.Phương pháp Kiều Nguyên Bân bảo vệ bản thân chính là tận khả năng không đi khiêu chiến những điều chưa biết.Cố Hề Lịch mở tủ sắt bất hạnh kia ra, không vui cứng cổ nói: “Em thấy chị rất sốt ruột, chỉ muốn làm cái gì đó.
Em vẫn còn có ba mạng, cho dù có chuyện cũng không chết được, không khen em thì thôi, còn làm dữ với em.”Ngữ khí bất mãn, động tác ôn nhu cẩn thận.Khi Cố Hề Lịch nói chuyện còn kéo đầu ngón tay của Kiều Nguyên Bân, chạm vào những vết cấu hình trăng lưỡi liềm trên ngón tay cô ấy.

Đây rõ ràng là do Kiều Nguyên Bân nôn nóng tự bấu mình, phỏng chừng cô ấy cũng không ý thức được hành động của mình.Lời này khiến Kiều Nguyên Bân thực sự sửng sốt, nói không nên lời.Bây giờ xem ra quả thực không có chuyện gì, Hoa Mông cho rằng đây là may mắn, lại khen Cố Hề Lịch một câu: “Ha ha ha, vẫn là Tiểu Cố có biện pháp.”Cố Hề Lịch quấn một tấm vải trắng quanh lòng bàn tay Kiều Nguyên Bân, thấy cô ấy nhấp môi không nói lời nào bèn hừ một tiếng đi qua xem đồ vật bên trong tủ sắt.
Bên trong có một cái hộp đựng châu báu, không biết cái nào là vòng cổ mà vị đại tẩu trong tờ giấy kia muốn.Đám trang sức này món nào cũng đẹp, nhưng ở trong Lĩnh Vực Vong Linh lại không có tác dụng gì, bị ném sang một bên.Hoa Mông tìm thấy một bức ảnh ở dưới cùng của tủ sắt, bức ảnh này niên đại đã lâu, chất liệu đã sớm ngả màu ố vàng.
Nhưng vẫn có thể nhìn rõ được người trong ảnh, bên trong là hai cặp nam nữ thân mật, hai người đàn ông đều mặc tây trang vừa người, tướng mạo có bảy phần tương tự, người bên trái lớn tuổi hơn người bên phải.Người bên trái hơi nhếch môi khi đối diện với ống kính, nụ cười có vẻ hơi cứng nhắc.
Gã bên phải khi cười hơi lộ răng, ánh mắt không nhìn vào ống kính, mà là nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ cười tựa hồ mang chút khó có thể giải thích..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.