Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 1: Cổ Trạch






Xe buýt “Chi xích” một tiếng, dừng lại trong sân ga.Một thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt đứng lên.
Cô có một mái tóc dài, mềm mại như tính cách của cô vậy, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, trong cặp mắt hạnh tròn tròn tất cả đều là vẻ không hiểu thế sự.“…… Xuống xe chứ?”Người đàn ông béo lùn dẫn đầu nhảy xuống xe buýt: “Em gái nhỏ à, không xuống xe lát nữa em sẽ bị ép thành thịt vụn đấy.”Trên sân ga loa đang vang hai lần liên tiếp [Đã đến trạm “Cổ Trạch”, mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian xe dừng có hạn.
Cảnh cáo, mời tất cả hành khách xuống xe!]Cô gái nhỏ lúc này mới bước xuống xe, thấy người đàn ông béo lùn đã đi xa liền vội đuổi theo: “Đại ca, em tên Cố Hề Lịch, anh tên gì vậy?”“Tôi là Lý Khả, đại ca gì chứ! Tầm tuổi tôi có thể làm chú cô đấy.”Lý Khả nghĩ thầm, vừa nhìn liền biết cô gái này không phải du khách chủ động báo danh tham gia《Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất 》rồi, khả năng cao là may mắn bước lên xe buýt khi ăn mòn hắc ám xảy ra.
Loại đại tiểu thư được nuôi trong lồng son thế này, ở trong Lĩnh Vực Vong Linh không thể sống qua một ngày.Cố Hề Lịch kịp thời sửa miệng: “Chú Lý, chúng ta hiện tại sắp phải tiến vào Lĩnh Vực sao?”Lý Khả cụp mắt, bộ dáng uể oải ỉu xìu: “Cánh cửa vào Lĩnh Vực sẽ không mở cho đến khi có đủ du khách, nếu vận may không tốt có khi chúng ta phải chờ vài ngày ở trước cửa vào mất.

Tiểu Cố, sao cái gì cháu cũng không biết thế! Cháu có phải chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất 》 không?”Cố Hề Lịch ánh mắt phiêu phiêu, không được tự nhiên trả lời: “…Dạ… Cháu trộm gạt trong nhà báo danh.”Cố Hề Lịch thanh âm ngọt mềm, thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược, thế nên Lý Khả có khả năng đoán sai tuổi cô rồi.
Đủ 22 tuổi người Trái Đất mới có thể báo danh tham gia 《 Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất》, bề ngoài cô nhìn quá trẻ, ban đầu Lý Khả còn tưởng rằng cô chưa đầy 18 tuổi.
Nếu số tuổi không đủ sẽ không đạt điều kiện báo danh.Người chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》 mới chân chính là người mới, có phúc lợi sử dụng ba lần bảo hộ có thể ngăn cản quỷ quái tấn công, có thể cho mình dùng, cũng có thể cho người khác dùng.
Còn về kẻ may mắn bước lên xe buýt, tuy cũng là lần đầu tiên tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, nhưng lại không có ba cái kim bài miễn tử này.Biết Cố Hề Lịch chủ động báo danh, thái độ Lý Khả đối với cô nhiệt tình hơn nhiều, ít nhất mắt cũng chịu nâng lên nhìn cô.Gạt người nhà báo danh?Không cần hỏi, Lý Khả tự nhận có thể đoán ra gần hết thân thế của cô.
Một vị đại tiểu thư tại mạt thế còn được nuôi đến kiều quý thế này người nhà làm sao yên tâm để cô báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》! Cô như con cừu non lọt vào bầy sói, hai ba ngụm đã bị gặm đến cả cặn bã cũng không còn.Lý Khả trịnh trọng nói: “Chúng ta có duyên ngồi chung một chiếc xe, cháu là người mới, chú đã thành công thông qua hai phó bản Lĩnh Vực Vong Linh, là người đi trước nên có vài tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng muốn chỉ cho cháu đây.
Thứ nhất, đừng xúc động; thứ hai, không được phạm sai lầm; thứ ba, không nên tham lam.”Những tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng này vừa nghe có vẻ rất quan trọng, đều là cực kì chính xác, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, những dặn dò này hình như có nói cũng như không.Cố Hề Lịch: “Chú Lý, cháu không hiểu.”Lý Khả: “Cháu không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ lời nói của chú là được.
Đồng hồ cháu đeo bên tay trái là tài xế xe buýt cấp đúng không? Đó chính là dụng cụ dùng để livestream, chú kiến nghị cháu nên ẩn đi.
Còn việc muốn mở livestream hay không thì tùy cháu.”Cố Hề Lịch sờ sờ đồng hồ.

Chiếc đồng hồ điện tử này có thiết kế vô cùng đơn giản, tổng cộng chỉ có hai nút bấm.
Nút màu xanh lá là nút che giấu, ấn vào nút này có thể lựa chọn ẩn đi đồng hồ, nút màu đỏ có thể mở livestream.
Cô ấn vào cả hai nút, Lý Khả ở bên cạnh nhìn, ánh mắt lóe lên, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, thái độ đối với Cố Hề Lịch thân thiện hơn.Nơi này chỉ có một con đường, đi về phía trước.Lý Khả đốt một điếu thuốc, Cố Hề Lịch phát hiện ông ta ra sức hút lấy hút để, như thể để giải toả bớt nỗi lo lắng khi sắp tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh.
Rất nhanh, điếu thuốc đã cháy hết, Lý Khả bật lửa đốt tiếp điếu thứ hai, khiến Cố Hề Lịch bị khói hun sặc đến ho khan.Lý Khả cười nhạo: “Tiểu Cố à! Cháu thoạt nhìn thật không giống như người đang sống trong ‘mạt thế’.”Cố Hề Lịch hơi lộ ra vẻ không vui, thoáng dịch ra xa.Không biết có phải Lý Khả muốn giữ mối quan hệ tốt với cô hay không, thấy có chuyển biến thì ngừng, ông ta vứt điếu thuốc trong tay đi, nhưng cũng không kéo gần khoảng cách giữa hai người.Đã tới cửa vào.Ở cửa đứng mười người, có nam có nữ, hiển nhiên chờ đã lâu.
Hai người bọn họ vừa tới liền lập tức trở thành tiêu điểm.Lý Khả nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Hề Lịch hạ giọng dặn dò: "Chốc nữa đi theo chú.”Cố Hề Lịch gật gật đầu, theo bước chân của cô, giày da ma sát trên sàn nhà trơn bóng phát ra tiếng cộp cộp.
Trong tiếng ma sát vang vọng ấy, cửa “Cạch” một tiếng mở ra, đám người đứng chờ ở cửa trước sau tiến vào.Một mảnh tối đen, duỗi tay không thấy ngón tay.Cố Hề Lịch có thể xác định cô là người cuối cùng vào cửa.
Sau khi cô bước vào, cổng sân ga liền đóng lại.
Mới vừa đi hai bước, cô liền nhíu mày, có thứ gì đó đụng nhẹ vào cô.
Chỗ bị đụng vào ở phía sau eo, cô duỗi tay sờ thử, nơi đó có cảm giác nhớp nháp.Trong bóng tối, vẻ hồn nhiên không rành thế sự trong mắt cô đã được rút đi.Rất nhanh, bóng tối bị ánh sáng xua tan, trong phòng có mấy giá cắm nến, đồng thời được châm lên.

Căn phòng này thoạt nhìn như là một phòng chứa đồ, đủ loại dụng cụ bị bày bừa ngổn ngang.
Chính giữa đặt một cái bàn hỏng trông không hợp với nơi này, trên bàn là một lư hương ngã chỏng chơ, tro tàn vương vãi khắp nơi.Căn phòng chỉ có một cánh cửa đang khép hờ.Nương theo ánh nến mờ ảo Cố Hề Lịch quay đầu lại, đằng sau cô là một cái kệ, trên đó là một cái khung ảnh úp ngược.
Cô lia mắt xuống thì chợt nhìn thấy một dấu tay màu đen ở phía sau eo mình, xuất hiện trên chiếc váy xanh có vẻ vô cùng đột ngột.
Cố Hề Lịch nhấc khung ảnh lên, bên trong nguyên bản có ảnh chụp, nhưng đã bị ai đó xé đi, chỉ còn lưu lại vài vết keo mờ loang lổ.Lý Khả: “Tiểu Cố, không có việc gì chứ?”Cố Hề Lịch: “…… Cháu hình như bị thứ gì đó sờ soạng.”Đại tiểu thư đang phát run đây mà, Lý Khả thầm cười nhạo trong lòng.
Thay vì tới gần cô, ông ta bảo cô xoay người lại, khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đen kia, ông ta cũng không có ý đụng vào, ngược lại cách xa cô hơn, miệng trấn an: “Không phải sợ, cháu là bị vong linh tập kích.”Đây căn bản không phải an ủi, mà là đe dọa.Dưới ánh nến, sắc mặt Cố Hề Lịch có vẻ phi thường tái nhợt, cô cứng đờ vỗ vỗ dấu tay màu đen trên quần áo như muốnvỗ rớt nó đi, nhưng vô dụng.
Ngay lúc cô hoảng sợ bất an, một cánh tay cơ bắp đầy hình xăm đã đẩy cánh cửa khép hờ ở bên trái cô ra, đi thăm dò tình huống bên ngoài, Cố Hề Lịch thừa dịp này nhìn lên kệ, phát hiện bên hông kệ có treo một cái móc, trên cái móc là một chiếc chìa khóa.“A a a!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.