Nhìn thấy kim tự tháp, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, dọc đường mọi người đều thấy vô số xác khỉ, không ai dám chắc phía trước có còn con nào còn sống không, nếu quả là có thì số lượng cũng đủ để đoàn diệt cả nhóm. Không phải một trăm, hai trăm con, mà là hàng ngàn vạn con, có trời mới biết tại sao trong khu rừng này lại nhiều khỉ đến vậy, chúng nó rốt cuộc đã ăn những thứ quái gì?
Dù thế nào đi nữa, sau khi thấy kim tự tháp tất cả đều như trút được một gánh nặng, đặc biệt là Carnahan, hắn vừa thở phảo vừa kêu lên:
- Trời ạ, đúng là có viên kim cương to bằng quả bóng đá, đẹp quá đi… Trịnh Xá, ta tin ngươi nhất định sẽ đánh bại được Vua bọ cạp, đoạt được quân đội và kho báu của hắn! Ha ha ha....
Trịnh Xá cười hắc hắc đáp:
- Ta cần quân đội, kho báu thì... ta có lấy cũng vô dụng, vứt đi cũng chẳng sao.
Carnahan lập tức cười cầu tài:
- Hai ta còn phải nói mấy chuyện này làm gì, đồ của ngươi khác gì đồ của ta.... Tóm lại, để ta giúp ngươi bảo quản số vàng bạc châu báu vô dụng này vậy.
Trịnh Xá cũng mặc kệ hắn, dẫn đầu tiến về phía kim tự tháp, nhưng hắn vừa bước vào trong liền chợt cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, giống như có thể gì đó trong cơ thể hắn biến mất, toàn thân nặng nề khó chịu lạ thường. Không chỉ như thế, khi hắn ngoái đầu lại lập tức ngạc nhiên thấy mọi người đều bị ngăn lại trước cửa vào kim tự tháp, không tiến vào được, hắn đưa tay sờ thử liền phát hiện giữa hắn và những người còn lại có một tầng phòng hộ trong suốt, không bên nào xuyên qua được.
"Vua bọ cạp hồi sinh, tước bỏ thuộc tính và kỹ năng đã cường hóa của người khiêu chiến, đồng thời Đội quân của thần Anubis khởi động, tiêu diệt tất cả sinh vật trong phạm vị 50km xung quanh kim tự tháp, cho đến khi Vua bọ cạp bị giết..."
Thanh âm của Chủ Thần bỗng vang lên trong ý thức Trịnh Xá, hắn chỉ kịp nhìn thấy Sở Hiên đã rút hai khẩu súng lục lớn, những người còn lại cũng dựa lưng về kim tự tháp tự lấy vũ khí ra, bởi vì trước mặt họ, đất cát đang từ từ nổi lên, đám quái vật trong Đội quân của thần Anubis xuất hiện không ngừng.
Trịnh Xá gào lên, bây giờ hắn mới thật sự hiểu ý tứ của Chủ Thần, lấy lực lượng của một người khiêu chiến Vua bọ cạp. Nói cách khác, Ngọn giáo thần Osiris của hắn cũng không cách nào phát xuất ra uy lực kinh người, chỉ có thể đơn giản ném ra như thường. Hơn nữa không có khinh công, không có hồng viêm... cộng thêm đồng đội bên ngoài bị biến thành con tin, cho dù họ có vũ khí tầm xa để đối kháng nhưng trong tình huống số lượng chênh lệch quá xa, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra tình cảnh đồng đội bị giẫm thành thịt vụn, không chỉ nhân vật trong phim chết đi không thể hồi sinh lại mà cả Sở Hiên, hắn vừa được hồi sinh, một khi bị giết.... vậy mọi chuyện coi như xong!
Trịnh Xá điên cuồng gầm thét, hắn vội vã chạy thẳng vào trong kim tự tháp, từ phía sau đã bắt đầu truyền tới tiếng súng đạn. Vô luận thế nào hắn cũng không muốn đồng đội phải chết uổng, đặc biệt là những người đã được hắn thừa nhận... Hắn không muốn họ phải chết!
Đã không còn khinh công, với người đã có thói quen vận hành khinh công khi chạy như hắn thật sự có chút không quen thuộc, mấy bước đầu thậm chí còn có chút chệch choạc, cảm giác cơ thể trống rỗng thật quá khó chịu. Bất quá, hắn vẫn cảm thấy hơi mừng rỡ vì trong cơ thể vẫn hơi thừa ra chút nội lực và năng lượng Vampire, phần năng lượng thừa ra này có lẽ đã không thuộc phạm trù cường hóa mà là lượng hắn tự rèn luyện ra. Mặc dù hai luồng lực lượng này rất yếu ớt nhưng đối với kẻ trắng tay như hắn hiện tại, đây cũng coi như cọng rơm cứu mạng.
Trịnh Xá vừa chạy vừa cẩn thận kiểm tra vũ khí và kỹ năng mình có, súng đại liên sáu nòng có vẻ đã không thể sử dụng được, sức mạnh của hắn hiện tại đã khôi phục như người bình thường, có lẽ phải tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, toàn lực cường hóa cơ bắp hắn mới có thể khả dĩ chịu đựng được lực phản chấn cử súng, miễn cưỡng sử dụng.
Nghĩ tới đây, Trịnh Xá vội vàng mở cơ nhân tỏa, may mắn là trạng thái này cũng không biến mất, hắn thận lợi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất. Có thể khẳng định được Chủ Thần chỉ tước bỏ phần lực lượng và thuộc tính cường hóa, còn trạng thái bản thân lĩnh ngộ được sẽ không biến mất, nội lực và năng lượn Vampire tự rèn luyện ra cũng không biến mất, nói cách khác... kỹ năng Bạo tạc cũng sẽ có thể sử dụng.
Nghĩ đến đó, Trịnh Xá lập tức yên tâm hơn rất nhiều, hắn tiếp tục duy trì trạng thái mở cơ nhân tỏa, không ngừng lao đi. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên nghe thấy từ sâu trong kim tự tháp truyền đến tiếng thanh la, nếu như đúng theo kịch bản phim, đây hẳn là Imhotep đang kêu gọi Vua bọ cạp, cũng tức là đấu trường không cách xa chỗ hắn lắm.
Trịnh Xá chạy thêm vài bước, hiện tại tốc độ của hắn cũng đã sớm tới giới hạn, không còn cường hóa tố chất thân thể, không còn huyết thống Vampire và nội lực, không còn kỹ năng khinh công, hắn bây giờ so với người bình thường thì không mạnh hơn bao nhiêu, nếu bỏ qua bản năng chiến đấu thể hiện từ trạng thái mở cơ nhân tỏa thật sự rất mạnh mẽ ra thì tính riêng về tố chất thân thể, có lẽ so với một vận động viên thế giới bình thường hắn cũng không bằng.
Cùng lúc đó, bên ngoài kim tự tháp, mọi người đã bắt đầu giao chiến với Đội quân của thần Anubis, may mắn là vị trí họ đang đứng cực kỳ thích hợp cho việc phòng thủ. Đây là một hành lang nhỏ, dài trước khi tiến vào kim tự thá,p ngoài mặt trước phải phòng thủ ra, phía sau chính là tầng phòng hộ không thể vượt qua, có súng đạn, đám quái vật căn bản không thể tiến lại gần mọi người, chỉ có thể nối đuôi nhau liên tục chạy tới. Chỉ có điều số lượng chúng thật sự quá khủng bố, nên đạn được bắn ra như nước chảy, cứ tiếp tục như vậy, tối đa sau mấy phút nữa là mọi ngươi sẽ bị biến thành thịt vụn.
Hai khẩu súng lục lớn của sở Hiên có uy lực cực mạnh, hắn cũng là người có hỏa lực tốt nhất trong số cả bọn, nhưng vừa bắn hắn vừa liên tục nhìn đông ngó tây, đặc biệt là không ngừng quan sát hành lang nhỏ hẹp này. Tiếp theo, hắn không nói nửa câu, trực tiếp rút bao thuốc nổ sau lưng O"Connell, lấy ra mấy thanh rồi thản nhiên nói:
- Tự bảo vệ mình....
Vừa nói, vừa châm ngòi số thuốc nổ. Chỉ thấy hắn cầm mấy thanh thuốc nổ trong tay, đến khi ngòi nổ sắp cháy hết mới vụt ném lên nóc hành lang rồi trực tiếp ôm đầu nằm xuống đất.
Mấy tiếng nổ mạnh vang lên, hành lang lập tức bị chấn động mạnh mẽ, ngay khi đám quái vật nhất tề lao tới, cả hành lang liền sụp đổ, vách tường và cột đá đổ ập vào nhau, chặn kín phía ngoài. Mọi người đều không bị thương, khu vực nhỏ hẹp chỗ họ đứng đã bị tường và cột đá ngăn cách với bên ngoài, trong lúc nhất thời, đám quái vật chắc chắn không tiến vào được.
Tất cả đứng lên đều thở ra một hơi, liếc nhìn Sở Hiên vẻ kính nể. Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng đá sỏi tan vỡ, giống như có người đang cầm chùy sắt đập vào đá, vô số tiếng đông đông nghe cực kỳ quỷ dị, nhất thời tất cả đều có dự cảm không hay.
- Chắc chắn là Đội quân của thần Anubis đang phá lớp đá bên ngoài, từ tình hình lúc nãy, chỗ tường và cột đá này dày khoảng hai đến ba mét, nếu tính theo số lượng và sức mạnh của bọn chúng... Sau khoảng sáu đến bảy phút, đây là thời gian để chúng phá xuyên qua vách đá, tính theo lượng đạn của chúng ta.... Chúng ta có thể thủ vững ở đây khoảng tám đến chín phút. Cầu nguyện đi, hy vọng Trịnh Xá có thể giải quyết vua bọ cạp trong tám đến chín phút.
Trịnh Xá cũng không biết rút cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, hắn bây giờ chỉ lo liều mạng chạy tới. Tiếng sắt thép va chạm vang lên không ngừng, đến khi hắn chạy qua một hành lang nhỏ, cuối cùng cũng tới một gian phòng lớn, có bồn lửa bốn phía, giữa phòng có đặt một chiếc chiêng lớn, chỉ thấy bất tử tế tự Imhotep đang dồn sức gõ chiêng, mà đứng cạnh gã đầu trọc tuấn tú này là một nữ tử xinh đẹp, tóc dài.
Theo kịch bản, Imhotep giờ phút này cũng đã bị tước đoạt pháp lực, nếu không hắn đã không phí sức tự mình đi gõ chiêng, vì thế Trịnh Xá căn bản không e ngại hắn, chỉ lấy Heat Hawk từ trong Nạp giới ra, Ai mà biết, chỉ có như vậy thôi đã làm nội lực trong người hắn tiêu hao đến gần một phần năm, dọa hắn sợ đến nỗi phải vội vàng đình chỉ ham muốn lấy đồ, cứ cầm cây búa lớn tiến về phía Imhotep.
Imhotep hiển nhiên cũng đã thấy Trịnh Xá xuất hiện, hắn cười ha ha nói:
- Ngươi cũng đã bị tước bỏ lực lượng phải không? Sức mạnh vĩ đại của thần Anubis tràn ngập nơi đây, ngươi cùng ta hiện tại chỉ là người bình thường thôi, ta không cần phải e ngại tốc độ và lực lượng đáng sợ của ngươi, ngươi cũng không cần sợ hãi pháp lực và thân thể bất tử của ta. Chúng ta kết thúc mọi chuyện tại đây đi!
Nói đoạn, hắn vứt chiếc chùy lớn trong tay cuống, xoay người gỡ một thanh trường đao hình dáng kỳ lạ trên tường xuống.
Trịnh Xá hít một hơi nói:
- Imhotep, ta không có thừa thời gian mà chơi đùa với ngươi, cho nên ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, bỏ qua việc giết Vua bọ cạp không? Ta cũng không giết ngươi, để ngươi và người phụ nữ kia cao chạy xa bay... Đừng cự tuyệt ta, nếu không ta sẽ không lưu tình với hai ngươi nữa đâu.
Gã đầu trọc Imhotep hơi sửng sốt, hắn cười ha ha đáp:
- Ta cần ngươi tha mạng ư? Hiện tại ngươi đã không còn lực lượng đáng sợ như trước, mặc dù ta không biết lực lượng đó của ngươi từ đâu mà có nhưng trong tình huống chúng ta đều là người bình thường ngươi có thể lấy một địch hai sao? Anck-su-Namun là nữ chiến binh mạnh nhất Ai Cập, còn ta, đại tế tự Imhotep.... Sự vũ dũng của ta mọi người đều biết! Ngươi muốn khiêu chiến hai người chúng ta sao? Ha ha ha....
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn không nói nữa, cầm Heat Hawk lao về phía hai kẻ kia, cùng lúc đó, cánh cửa lớn ở chính diện căn phòng chợt mở ra, bên trong ánh áng bùng lên....
Trịnh Xá cùng Imhotep đồng thời nhảy lùi ra sau, mặc dù thực lực đã giảm mạnh nhưng trạng thái mở cơ nhân tỏa của Trịnh Xá không hề bị ảnh hưởng, trong trạng thái này, hắn cực kỳ nhạy cảm khi nguy hiểm tới gần. Trong nháy mắt khi cánh cửa vừa mở, hắn đã cảm thấy bên trong có nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm cực độ, giống như từ sau cánh cửa bất chợt sẽ có một viên đạn bắn ra đoạt mạng hắn, đó là một luồng hàn ý lạnh lẽo.
Lý do Imhotep lùi về lại càng trực tiếp, hắn vốn chính là sinh vật bất tử[8], đương nhiên là cực kỳ quen thuộc với khí tức của các sinh vật đồng dạng. Khi cánh cửa kia mở ra, hắn liền cảm nhận được khí tức tử vong đáng sợ tản mát, khí tức này làm sinh vật bất tử hồi sinh từ hình phạt tàn khốc nhất Ai Cập cổ cũng phải e ngại, vì thế hắn mới không tự chủ, lùi lại phía sau.
Trước mắt hai người, một sinh vật nửa người nửa bọ cạp từ bên trong chậm rãi bước ra, nó cao khoảng gần sáu mét, thân mình là một nam nhân cực kỳ cường tráng, còn tứ chi là thân thể của bọ cạp khổng lồ. Đặc biệt, hai cái càng to lớn của nó giống như hai chiếc kéo khổng lồ, không ngừng phát ra tiếng tanh tách, không chỉ như thế, nó còn nhìn chằm chặp vào ba người, bộ dạng như cảm thấy rất hứng thú với họ.
-...Imhotep, có hứng hợp tác với ta một lần không? Chúng ta giết con quái vật này rồi tính sau.
Trịnh Xá nắm chặt Heat Hawk, nuốt nước bọt nói.
Ai mà ngờ được, Imhotep nhìn mạnh mẽ thế kia mà lúc này cả người run bần bật, hắn còn chưa có cử động gì, nữ nhân của hắn Anck-Su-Namun đã chạy trốn về một phía thông đạo, có vẻ cực kỳ sợ hãi. Trịnh Xá kỳ quái nhìn lại chỗ Vua bọ cạp, chỉ kinh hãi thấy từ trong phòng không ngừng có bọ cạp dài đến hai, ba mét bò ra, chính là lũ bọ cạp hắn đã thấy khi tìm vòng tay của thần Anubis, tốc độ cực nhanh, lực lượng khủng bố cùng kịch độc, với thuộc tính cường hóa của hắn còn không chịu đựng nổi, nếu như là bây giờ phỏng chừng một phát là trực tiếp mất mạng.
Có vẻ như Vua bọ cạp cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, khuôn mặt người của hắn cười hắc hắc, giơ hai càng lao về phía Anck-Su-Namun, dáng điệu tựa hồ cực kỳ hưng phấn, trên đường còn đụng đổ mấy chậu lửa, áp lực từ thân hình gần sáu mét thật kinh khủng.
Anck-Su-Namun khá là xui xẻo, đã sắp chạy vào trong thông đạo, không biết tại sao lại đâm sầm vào hư không, giống như bị một bức tường chặn lại, ngã quay ra đất, Vua bọ cạp cười đáng sợ, càng lúc càng đến gần.
Imhotep lập tức hét lên, có thể trong phim hắn từng sợ hãi quỳ xuống cầu xin Vua bọ cạp nhưng giờ phút này cũng coi là xứng với hai chữ đàn ông, lăng không lao về phía vua bọ cạp, hơn nữa một đao chém thẳng lên người nó, vạch ra một đường dài.
Vua bọ cạp gầm lên, nhưng vì Imhotep lao vào sau lưng hắn nên nhất thời hai chiếc càng không thể kẹp trúng, ngược lại để Imhotep chém liên tiếp vào lưng hắn. Sau mấy đao, Vua bọ cạp cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bò lên một cây cột trong sảnh, leo thẳng đến trần nhà, giống như không hề chịu tác dụng của trọng lực, còn Imhotep thì ngã xuống đất.
Trên mặt Vua bọ cạp lộ ra một nụ cười tàn khốc, đang lúc hắn giơ hai càng định kẹp lấy Imhotep thì một loạt đạn vang lên kịch liệt, bắn nát hai chiếc càng, hơn nữa đẩy hắn rơi từ trên trần xuống. Không chỉ như thế, uy lực của đạn còn bắn cho Vua bọ cạp đang ở giữa không trung biến thành vô số mảnh vụn, rơi xuống đầy đất.
Imhotep ngây ngốc nhìn Trịnh Xá, chỉ thấy cơ bắp hai tay và cơ thể hắn căng phồng cực hạn, phảng phất như biến thành một người khổng lồ, trên tay cầm một khẩu đại liên sáu nòng to lớn. Sau khi bắn tan vua bọ cạp, hắn chuyển hướng về phía đám bọ cạp khổng lồ từ sau cánh cửa bò ra, một tràng tiếng súng lại vang lên, đám bọ cạp lập tức bị bắn thành thịt vụn, uy lực của đại liên quả thật kinh người, chỉ có điều với tố chất thân thể Trịnh Xá hiện tại không thể hoàn toàn chịu đựng lực phản chấn, cơ hổ chỉ sau khi bắn hai lượt hổ khẩu đã rách ra, cơ bắp trên hai tay bắn đàu run rẩy liên tục.
Lúc này Imhotep và Anck-Su-Namun đều đã đứng lên, hai người nhìn nhau rồi nhìn Trịnh Xá với ánh mắt đầy sợ hãi, với thân thể to lớn của Vua bọ cạp còn không thể ngăn cản một lượt bắn của khẩu súng kinh khủng này, nếu là bọn hắn, có lẽ trong nháy mắt sẽ biến thành tổ ong vò vẽ. Bất quá, không chờ Trịnh Xá quay đầu lại, Imhotep đột nhiên hét lên:
- Cẩn thận sau lưng!
Trịnh Xá vẫn đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, dự cảm nguy hiểm cùng tiếng hét của Imhotep cùng lúc truyền tới, hắn không chút do dự lập tức lắn mình về phía trước, nhưng dù như thế sau lưng vẫn bị xé ra một mảng lớn. Tại chỗ hắn vừa đứng, Vua bọ cạp giơ hai càng đang treo lộn ngược trên trần nhà, với thân thể cao gần sáu mét, đứng trên trần nhà cũng đủ công kích tới chỗ Trịnh Xá, may mà hắn lăn xuống nhanh nếu không một nhát kẹp này không chỉ xé rách một phần thịt mà cả đầu cũng có thể bị cắt rời.
Hai chiếc càng của Vua bọ cạp kẹp đánh tách một cái, phần thịt kẹp ở giữa lập tức bị cắt đôi, còn Trịnh Xá thì chảy máu đầm đìa, gần như đồng thời, Vua bọ cạp từ trên trần nhà lao xuống, Trịnh Xá vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên đất, căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vua bọ cạp càng lúc càng tới gần.
Imhotep rống lên:
- Cẩn thận!
Đồng thời, hắn vung tay lên, một luồng cát bụi vọt ra cuốn về phía Vua bọ cạp, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đẩy bắn Vua bọ cạp ra xa mấy mét, Trịnh Xá dưới chân đạp một phát cũng lùi lại được, đến khi hắn đứng dậy mới phát hiện cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
- Khốn kiếp, Imhotep! Ngươi có pháp lực thì nhanh sử dụng ra! Chẳng lẽ ngươi muốn ba người chúng ta cùng chết ở đây sao?
Trịnh Xá gào lên.
Imhotep cười khổ nói:
- Ta mà có pháp lực thì còn bị ép đến thế này sa? Đây chỉ là chút pháp lực ít ỏi còn sót lại thôi, đây là Vua bọ cạp, sinh vật được thần Anubis tự tay ban phúc và nguyền rủa, hắn bất tử, trừ phi sử dụng Ngọn giáo của thần Osiris, vũ khí thần linh ban cho Pharaoh, chỉ có nó mới tiêu diệt được hắn!
Trịnh Xá hơi sửng sốt, hắn tự chửi mình đúng là đồ ngu, không chút nghĩ ngợi lập tức lấy cây gậy ngắn trong Nạp giới ra, vặn một cái biến nó thành một ngọn giáo dài, chính là vũ khí duy nhất có thể giết chết Vua bọ cạp, Ngọn giáo của thần Osiris.
Imhotep thấy vậy hai mắt sáng bừng, tay hơi giật giật, nhưng khi nhìn sang Anck-Su-Namun đứng cạnh, hắn liền cười khổ, nói:
- Ta muốn thỏa thuận với ngươi một chuyện...
Bấy giờ Trịnh Xá đang định giơ cây giáo lên nhưng Vua bọ cạp đã lao tới trước mặt nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ dung súng đại liên bắn nát Vua bọ cạp rồi mới nâng giáo lên, kêu lớn:
- Thỏa thuận cái con khỉ, sắp phải chết rồi còn thỏa với chẳng thuận, có gì ra ngoài nói sau!
Imhotep lại giơ vũ khí lên chỉ về phía Trịnh Xá đáp:
- Sau khi ra ngoài sức mạnh của chúng ta đều được khôi phục, ta muốn giết ngươi cũng khó, ngươi cũng không giết được ta... Trừ phi ngươi có Cuốn sách của thần Ra, nhưng nếu ta vừa ra ngoài là chạy trốn luôn thì sao? Sau đó âm thầm giết chóc bạn bè ngươi, ngươi cũng không thể phòng ngừa ta cả đời phải không? Ta biết sức mạnh và tốc độ đáng sợ của ngươi, ta cũng không có cách nào ngăn cản ngươi giết người bên cạnh ta, Anck-su-Namun... Ta thỏa thuận với ngươi, ta không làm hại ngươi và đồng bọn, nhưng ngươi phải bỏ qua cho ta và Anck-Su-Namun... Nghe người hầu của ta nói, thế giới này rất rộng lớn, ta muốn đưa Anck-Su-Namun tới quốc gia gọi là nước Mỹ, từ nay về sau sẽ không đối địch với các ngươi nữa! Đây là thỏa thuận của chúng ta!
Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn khẽ thở dài, nam nhân trước mặt đúng là người tình tiêu chuẩn, mấy nghìn năm trước vì người yêu mà chết, chịu đựng vô số cực hình và thống khổ, không ngờ rằng sau khi sống lại mối thâm tình vẫn không hề thay đổi, biết rõ rằng bản thân không đối phó nổi với phe Trịnh Xá nên mới buộc hắn trong lúc mấu chốt này làm ước định, mặc dù.... mặc dù hắn không biết nữ nhân kia kỳ thật lại không yêu hắn như hắn nghĩ...
"....Bỏ đi, là hạnh phúc của hắn... Nếu pháp lực của hắn không bị tước đoạt, vẫn cường đại như vậy có lẽ nữ nhân này vẫn sẽ yêu hắn cả đời, cho dù tình cảm này không qua sinh tử khảo nghiệm, nhưng đối với hắn có lẽ vậy cũng đã là hạnh phúc rồi...."
Trịnh Xá vội vã gật đầu, lúc này Imhotep mới thu hồi thanh binh khí dạng trường đao lại, mà các mảnh xác Vua bọ cạp quả nhien đã bắt đầu tụ họp lại, hơn nữa tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh, cơ hồ chỉ trong chốc lát đã trở lại hình dáng nửa người nửa bọ cạp, tiếp tục lao tới chỗ ba người. Trịnh Xá giơ Ngọn giáo của thần Osiris, hung hăng ném thẳng về phía Vua bọ cạp, cú ném này không sử dụng nội lực và năng lượng Vampire nhưng vẫn có lực lượng sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai nên tốc độ cũng không chậm.
Trong ánh mắt ba người, Vua bọ cạp đưa càng kẹp lại, loáng cái đã giữ chặt Ngọn giáo của thần Osiris giữa hai càng, nhất thời trên mặt Imhotep và Anck-Su-Namun đều lộ ra vè tuyệt vọng. Chỉ có điều, chuyền này đã nằm trong dự đoán của Trịnh Xá, theo lệ thường, đừng quá tin tưởng vào kịch bản phim, Chủ Thần chắc chắn sẽ nâng cao độ khó, hơn nữa còn nâng cao đến mức hắn vừa đủ phải chết, trừ phi.... là kỹ năng hắn tự sáng tạo ra mới không nằm trong hệ số khó khăn mà Chủ Thần tính toán. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Bạo tạc! Trịnh Xá vội vã đồng thời vận dụng toàn bộ nội lực và năng lượng huyết tộc còn sót lại, một đường màu hồng nhạt như có như không từ giữa trán chạy xuống, môt luồng khí lưu yếu nhược vô cùng từ đan điền xông lên, hai bên hội tụ tại trái tim. Trịnh Xá hét lên một tiếng lao vọt tới, trước khi Vua bọ cạp kịp phản ứng hắn đã nắm chặt chuôi ngọn giáo, dùng sức đẩy mạnh....