- Sở Hiên... Ta sắp nhịn hết nổi rồi!
Một giọng nói chợt vang lên, mọi người không cần quay lại nhìn cũng biết đó là âm thanh âm trầm cùng cực của La Cam Đạo. Từ sau khi tiến vào thành phố Raccoon, biểu hiện của tên này càng lúc càng trở nên âm u, lạnh lẽo, mà ngoài hắn ra, thái độ của vài người khác cũng có chút khác thường... ví dụ như Triệu Chuế Không, ví dụ như Minh Yên Vi...
Sở Hiên cũng không quay đầu lại, đáp:
- Yêu cầu của ngươi ta không thể thực hiện được. Chúng ta còn cách Trung Châu đội khoảng ba ngày đường, cần phải chặn đường và tấn công bọn chúng trước khi tới Hive. Về thời gian thì chắc là có thể làm được, nhưng trước lúc ấy chúng ta còn có một việc quan trọng khác cần hoàn thành... Ta không muốn ngươi quấy rầy kế hoạch của ta.
- Quấy rầy thì làm sao?
Đang ngồi, La Cam Đạo liền từ từ đứng dậy, cười lạnh nhìn Sở Hiên, thái độ trên mặt rõ ràng là đang khiêu khích.
-....Ngươi sẽ chết, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Sở Hiên bỏ quả táo đang cầm xuống, hắn nhìn La Cam Đạo, bình thản nói.
La Cam Đạo lại giống như bị kích thích gì đó rất lớn, hét lên:
- Ngươi **** đến giết ta đi, đã bị ngươi giết qua một lần rồi, chẳng lẽ ta còn sợ chết nữa? Ta chửi cả họ nhà ngươi, nếu ông đây sợ chết thì đã không đứng ở đây rồi. Vô số lần liều mạng nguy hiểm, liều mạng cửu tử nhất sinh là để mạnh mẽ lên, là để báo thù... Ngươi không ngăn được ta đâu!
Nói đến đoạn cuối, La Cam Đạo ngược lại trở nên bình tĩnh hơn một chút. Thân thể hắn chậm rãi bay bổng lên nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, có thể thấy hắn quả thực vô cùng kiêng kỵ Sở Hiên.
Bất quá, ngoài dự đoán của hắn, cũng ngoài dự đoán của phần lớn thành viên, Sở hiên không hề có hành động nào, cứ mặc cho hắn bay đi. Một lúc lâu sau, tên này mới cầm quả táo lên, cắn một miếng, phảng phất như vừa rồi chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
- Sở, Sở Hiên, ngươi cứ mặc hắn bỏ đi như vậy à? Không có vấn đề gì chứ?
Trương Tiểu Thuyết đã hoàn toàn sững sờ, nàng ngây ngốc hỏi.
- Không còn vấn đề gì nữa...
Sở Hiên nhắm mắt lại, nói:
- Ta biết các ngươi đều rất nghi hoặc, ngay từ khi bắt đầu thế giới phim kinh dị này đã rất nghi hoặc. Tại sao ta từ trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu đã liên tục giám sát Trung Châu đội và tiểu đội Thiên Thần? Theo lý mà nói, về thực lực chúng ta gần như chiếm ưu thế tuyệt đối. Trịnh Xá của chúng ta có sức chiến đấu cực mạnh, đặc biệt là sau khi hắn đột phá tới tầng thứ tư đỉnh cao, chiêu thức mới sáng tạo ra đó có uy lực vô song, có thể nói, một mình hắn đã mạnh hơn tất cả chúng ta cộng lại rồi. Tuy hắn luôn nói kẻ thù định mệnh của hắn là Trịnh Xá bản chính nhưng nếu muốn giải quyết Trịnh Xá bản chính ta tin hắn cũng không cần quá nhiều thời gian... Tại sao ta lại thận trọng như vậy? Bởi vì chúng ta rất đen đủi...
- Đây không phải cách nói than vãn may mắn như bình thường mà đúng là đen đủi theo nghĩa đen, cũng có nghĩa chúng ta bị bài xích bởi thời không đảo ngược. Chúng ta không thuộc về những thế giới phim kinh dị đó, mà là kẻ từ bên ngoài sử dụng Phong Thần bảng trong các thế giới ấy, tác dụng phụ lớn nhất bị ảnh hưởng chính là thời không đảo ngược.... Ta lấy ví dụ thế này nhé, Lý thuyết "trượt vỏ chuối"[68], một giả thuyết khá thú vị trong lý thuyết không-thời gian. Giả sử chúng ta có thể đi ngược thời gian, quay về quá khứ làm thay đổi tiến trình của thế giới, ví dụ như ám sát một danh nhân hoặc là giết chết chính mình. Tuy bản thân dòng thời gian có năng lực tự hồi phục về lâu dài nhưng trong một đoạn thời ngắn nó sẽ bộc lộ sức ảnh hưởng đối với sinh vật xâm nhập dưới dạng thời không đảo ngược. Kẻ đó sẽ vì rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà không thể đạt thành được mục đích, ví dụ như trượt ngã vì một vỏ chuối... Còn nhớ thế giới phim Final Destination mà chúng ta từng trải qua không? Thế giới đó chính là ví dụ mà Chủ Thần chỉ ra cho chúng ta về nguy hiểm của vũ khí xác suất nhân quả. Nếu như đạt tới cực điểm sẽ sinh ra tình huống giống như trong đó, thế giới tự bài xích những sinh vật bên trong...
Sở Hiên thở dài nói:
- Thật đáng tiếc, Phong Thần bảng chính là một món vũ khí mạnh mẽ đủ sức dẫn phát thời không đảo ngược như vậy, cũng có thể trực tiếp nhận định nó có thể nghịch thiên. Điểm này không có chút phóng đại nào cả, thu thập tin tức chẳng qua chỉ là một tác dụng cực nhỏ của nó mà thôi. Ví dụ khi ta chiến đấu, Trương Tiểu Tuyết thậm chí có thể biến điểm nhân quả thành vòng bảo vệ che chắn cho ta, chỉ cần điểm nhân quả vẫn còn, ta sẽ là vô địch. Thậm chí nếu như đủ điểm nhân quả, còn có thể hoán đổi một Chủ Thần độc lập, hơn nữa còn hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của ta, những vấn đề đó không có gì là khó khăn cả...
- Chính vì sử dụng quá nhiều điểm nhân quả, trong thế giới phim kinh dị này chúng ta sẽ càng lúc càng xui xẻo, trận mưa hiện tại bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi. Trận mưa này không những khiến uy lực virus của Trung Châu đội tăng mạnh mà còn khiến chúng ta không thể dựa vào tinh thần lực khống chế giả nhanh chóng tìm tới vị trí của chúng, gần như làm triệt tiêu tính toán của ta lúc trước, tiêu diệt tiểu đội kia của Trung Châu đội trong thời gian ngắn... Mặc dù lúc trước ta cũng đã tính toán đến những số liệu thay đổi này nhưng khi thực tế tiến hành, bản thể của ta lại vừa khéo lợi dụng một điểm đó, bày ra thế cục hung hiểm như hiện tại, Trung Châu đội đã cược thắng.
Sở Hiên nhìn cơn mưa liên miên không dứt ở đằng xa, nói:
- Còn có tiểu đội Thiên Thần, Adam nắm giữ một thứ cực kỳ nguy hiểm, tuy hàm lượng khoa học kỹ thuật thấp hơn Phong Thần bảng nhiều nhưng là thứ mà Thánh nhân cùng người tu chân phân hệ da trắng hợp lực sáng tạo ra, cũng phù hợp với một số ý niệm của bọn hắn. Nếu để Adam thật sự hoàn thành kế hoạch đó thì đến cả chúng ta có được Phong Thần bảng cũng gần như khó tránh được kiếp nạn, chính vì thế lúc trước ta mới bày ra bố cục như vậy.
- Cả thế cục bắt đầu từ trước lúc Trung Châu đội trải qua The Perfect Storm... Khi ấy từ Phong Thần bảng, ta biết được Trung Châu đội có được vũ khí sát thương trên quy mô lớn, hơn nữa còn khác với những vũ khí tự tạo dựa theo thiết kế trong những thế giới phim kinh dị, vũ khí của hắn là tự nghiên cứu ra cho nên sẽ không bị Chủ Thần cấm đoán. Mặc dù không rõ là vũ khí gì nhưng ta cũng có thể lợi dụng điểm này để áp chế Trung Châu đội, để cho bản chính biết ta có một loại năng lực toàn tri toàn năng, hắn ở vào thế yếu tuyệt đối, suy nghĩ chắc chắn sẽ giống như ta, chính là hoàn toàn đảo loạn thế cục trong trận chiến cuối cùng. Nếu đã ở vào thế yếu tuyệt đối, vậy thì có "thế" hay không có "thế" đối với Trung Châu đội mà nói đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, so với bị chúng ta cường thế áp bức, không bằng liều chết đổ một ván, hoàn toàn san bằng tất cả thể, đây đại khái là suy nghĩ của bản chính. Tuy lúc trước không nghĩ đến chuyện hắn sẽ sáng tạo ra loại virus đáng sợ như thế nhưng tính đến trước điểm này, tình huống cơ bản đều như ta dự liệu, bố cục cũng thuận lợi tiến hành...
- Chuyện ngoài ý muốn thật sự có hai điểm, một là La ứng Long phản bội. Trong Thiên Thần đội hắn khác với Tống Thiên, Tống Thiên chỉ nghĩ đến võ đạo, nếu Adam hoàn thiện kế hoạch đó, Tống Thiên cho dù biến mất cũng có thể đạt được võ đạo mà hắn mơ tưởng. La Ứng Long thì lại chỉ muốn sống sót, hơn nữa còn phải nhiệt huyết tràn đầy mà sống. Sự phản bội của hắn làm kế hoạch của Adam bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu để Trung Châu đội biết được kế hoạch đó, Adam rất có thể sẽ thất bại, đồng thời, bố cục của ta cũng sẽ bị phá...
- Bố cục của ta rất đơn giản, để Trung Châu đội sử dụng vũ khí sát thương trên quy mô lớn làm suy yếu số lượng thành viên Liên minh Thiên sứ, để kế hoạch của Adam có thể tiến hành nhưng uy lực giảm mạnh. Sau khi kế hoạch hoàn thành, Adam đầu tiên nhất định sẽ tấn công Trung Châu đội, bởi vì sự phẫn nộ của những kẻ đã chết sẽ khiến hắn không thể lý trí được nữa, mà Trung Châu đội cũng sẽ vì bị tấn công mà tiêu hao mất một phần sức chiến đấu. Đến lúc đó chúng ta lại tham gia cuộc đấu, Trung Châu đội sẽ không thể nghịch chuyển thất bại nữa... Nhưng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đó chính là sự xui xẻo của chúng ta. Thứ nhất là La Ứng Long phản bội, đã xảy ra rồi, thứ hai là trận mưa lớn trước mắt... Uy lực virus của Trung Châu đội tăng mạnh, tốc độ lan tràn nhanh hơn rất nhiều, Liên minh Thiên sứ không biết sẽ còn được bao nhiêu người sống sót.... Adam không thể tránh khỏi thất bại. Mà cơn mưa lớn này cũng đồng thời trì hoãn tốc độ di chuyển của chúng ta, nếu như không thể dùng vũ lực áp chế Trung Châu đội... Ta lo rằng sẽ còn chuyện khác nữa xảy ra.
Sở Hên quay sang phía Trương Tiểu Tuyết, ánh mắt hắn chỉ có nàng là hiểu được, hắn đang có ý muốn hỏi, Trương Tiểu Tuyết lập tức lắc đầu. Trung Châu đội liên tục bị giám sát, tuy thông tin trên Phong Thần bảng hiện lên đều dưới dạng những câu văn mịt mờ khó hiểu nhưng thuộc tính cường hóa của Trương Tiểu Tuyết lại vừa khéo là tiên tri nên Phong Thần bảng mới luôn do nàng sử dụng. Theo tin tức từ Phong Thần bảng, Sở Hiên của Trung Châu đội đúng là có giấu một tờ giấy bên trong đống đạn virus, nhưng chữ viết và con số ghi trên đó lại chẳng hề theo một trình tự nào cả. Phong Thần bảng dù sao cũng chỉ là vật chết, nó có thể phá giải mật mã, có thể phiên dịch từ ngữ nhưng không thể từ những chữ viết và chữ số không hề có ý nghĩa gì mà tưởng tượng ra ý nghĩa thật sự. Tình huống này Trương Tiểu Tuyết cũng đã báo với Sở Hiên, từ lúc đó hắn liền thường xuyên lâm vào trầm tư.
- ….Chính vì tất cả nhứng chuyện ngoài ý muốn này xảy ra nên hỗn loạn đã là điều chắc chắn, vậy thì cứ để La Cam Đạo đi trước thăm dò sức chiến đấu của Trung Châu đội. Chuyện này cũng không phải là không thể tiếp nhận được, nhưng vấn đề ta lo lắng nhất lúc này là… Nếu như xui xẻo tiếp tục gia tăng thì La Cam Đạo có thể thật sự chiến đấu với Trung Châu đội không? Có thể sẽ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó, làm hắn chiến đấu với người khác…
"Tác dụng phụ của Phong Thần bảng lớn như vậy chắc chắn là phải có thứ gì đó, hoặc là kỹ năng, thuộc tính đó để khắc chế mới đúng… Thứ đó hẳn là được giấu trong di sản của người tu chân phân hệ da vàng… Bị bản chính của ta lấy được rồi chăng?"
Sở Hiên nhìn lên bầu trời, không trung tối đen, sấm chớp lấp loáng, những giọt mưa to bằng cái bát trút xuống không ngớt… Cơn mưa càng lúc càng kịch liệt…
Tốc độ của La Cam Đạo cực nhanh, hắn phảng phất như không chút lo lắng về sấm sét trên trời, duy trì ở độ cao hơn trăm mét, không ngừng tiến tới. Thỉnh thoảng lại có một tia sét bổ xuống, quanh người hắn lập tức xuất hiện một tầng bảo vệ hình thoi có thể thấy được bằng mắt thường, làm tiêu tan hết tất cả lôi điện đánh vào. Tốc độ của hắn cũng không bị trì hoãn chút nào, tiếp tục phóng thẳng tới không chút cố kỵ.
Lộ trình đi trong ba ngày, nếu như dùng cách bay thì thật sự không mất đến một tiếng đồng hồ, mà với tốc độ nhanh chóng như của La Cam Đạo, tối đa chỉ mất nửa giờ hắn đã tới bên ngoài quán rượu chỗ Trung Châu đội. Vừa tới chỗ này được vài giây, một bóng người đột nhiên phá cửa xông ra. Người đó khẽ điểm hai chân vào hư không, cả người bắn thẳng lên nóc quán rượu như một mũi tên, La Cam Đạo nhìn kỹ lại, người đó không ngờ lại là Trịnh Xá đang cầm Hổ hồn đao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Lâu rồi không gặp... Trịnh Xá. Đúng thế, từ sau khi ta chết chúng ta chưa từng gặp mặt phải không?
La Cam Đạo trầm mặc một lúc rồi quát lớn.
Ban đầu Trịnh Xá chỉ cảm thấy một luồng khí tức cực mạnh đang tiến tới, cùng với nó là sát khi nặng nề, động tĩnh lớn như vậy tự nhiên là không thể thoát được cảm quan của hắn. Trịnh Xá lập tức phá vỡ cửa sổ lao lên trên nóc nhà, nhưng ai mà biết, kẻ đứng trước mặt.... Không ngờ lại là hắn? La Cam Đạo đã chết trong Transformers!
- La, La Cam Đạo! Ngươi còn sống sao?
Trịnh Xá vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kêu lên.
Ngay lúc Trịnh Xá vừa lên tiếng, một thanh âm chợt vang lên bên cạnh hắn:
- Không, hẳn là đã chết rồi, tên La Cam Đạo trước mặt này... Là clone sống lại trong Ác Ma đội. Phải không? Clone La Cam Đạo!
- Clone? Ha ha, đúng thế, ông đây giờ là clone... Chết đi! Sở Hiên!
La Cam Đạo ngẩng mặt lên trời cười lớn. Hắn giơ tay lên, trên tay xuất hiện một khoảng không gian vặn vẹo kỳ dị, tiếp đó hắn vung tay ném đoàn không gian đó tới, mục tiêu chính là Sở Hiên không biết vừa xuất hiện lúc nào.
Sở Hiên cũng không cử động, Trịnh Xá đứng trước mặt hắn đã cầm đao dùng sức chém tới. Sau một đao, khoảng không gian bắn đến lập tức tiêu tán, nhưng sân thượng căn nhà vẫn bị đánh nát, kèm với đó là một tiếng nổ cực lớn, giống như Trịnh Xá vừa mới chém trúng một quả lựu đạn. Cùng lúc ấy, những người khác, ngoại trừ Triệu Anh Không, đều đã tụ tập lên tầng thượng.
- Ha ha, tới đi, tất cả các ngươi cùng xông lên đi! Để ta xem thử các ngươi có còn sức mạnh để giết ta một lần nữa không!
La Cam Đạo gầm lớn, đồng thời vòng bảo vệ hình thoi như ẩn như hiện quanh người hắn càng lúc càng rõ ràng, nhìn giống như thực chất.
- Ánh sáng tâm linh chân thực? Tầng thứ tư sơ cấp sao?
Trịnh Xá nhíu mày nói:
- La Cam Đạo, cẩn thận một chút, ngươi đang bị tâm ma khống chế. Thu liễm tâm thần, không được để tâm ma tiếp tục mở rộng, nếu không ngươi rất có thể sẽ không cách nào tiến vào tầng thứ tư trung cấp, có khả năng còn phải chết!
La Cam Đạo lại vọt miệng chửi lớn;
- Chết cái con mẹ nhà ngươi. Ngươi lúc nào cũng luôn miệng cái gì mà đồng đội, cái gì mà mọi người cùng nhau sống sót, nhưng ngươi mới chính là kẻ giả dối nhất. Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn yên yên ổn ổn sống sót, nhưng đồng đội của ngươi thì sao? Không biết đã có bao nhiêu kẻ phải chết rồi, ta thì sao? Cũng vì các ngươi không chịu cứu, hoặc là cố ý hãm hại nên mới chết? Ta không cam tâm! Dựa vào cái gì đám người giả dối các ngươi lại có thể sống sót? Dựa vào cái gì mà ta lại phải chết? Bây giờ ta mạnh mẽ rồi, có thể tìm lũ giả dối các ngươi báo thù rồi! Tới đi, để ta xem thử các ngươi rút cuộc là còn sức mạnh nào để mà tiếp tục duy trì cái sự lương thiện dối trá của các ngươi nữa!
Nói đoạn, hắn hét lớn, lao thẳng về phía mấy người Trung Châu đội.
Trịnh Xá cũng hét lên:
- La Cam Đạo, có phải là ngươi hiểu lầm chuyện gì không? Ta từ đầu tới cuối vẫn luôn coi ngươi là đồng đội! ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi lúc nào?
La Cam Đạo không trả lời, vẻ mặt đầy thù hận lao về phía Trung Châu đội. Đang lúc Trịnh Xá chuẩn bị vung đao đối phó thì từ trong bóng tối, một luồng sáng xanh đột ngột bắn tới, đó là một thanh trường kiếm hình dáng cổ xưa. Thanh cổ kiếm bắn thẳng vào lưng La Cam Đạo, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể quay người tung quyền đánh lại. Một tầng bảo vệ hình thoi xuất hiện trên nắm tay hắn, cứng rắn chặn thanh kiếm lại. Trường kiếm thông linh, vừa đâm không trúng lập tức bắn ngược lại mà lúc này từ phía xa lại có một thanh niên bay tới. Hắn đang đứng trên một thanh phi kiếm, quanh người lơ lửng rất nhiều trường kiếm sắc bén, cổ phác, chính là La Ứng Long.
- Tên khốn Ác Ma đội, ngươi đúng là người bận rộn đấy, chỗ nào cũng thấy mặt ngươi, sao thế? Lại chuẩn bị phá rối à?
La Ứng Long vừa thấy La Cam Đạo liền chẳng chút thân thiện, lập tức hỏi vẻ châm chọc. La Cam Đạo cũng không đáp lời, lúc này hắn rõ ràng là đang cực kỳ phẫn hận những người trước mắt, tiện tay ném tới một đoàn không gian rối loạn. La Ứng Long cũng coi như có kiến thức, tự nhiên là biết đoàn không gian này chính là niệm động lực, cũng là một trong những biểu hiện của ánh sáng tâm linh. Ngoài nhập vi, đây là một trong những đặc trưng lớn nhất của tầng thứ tư, cũng có thể gọi là linh hồn chi lực, trường lực AT.
La Ứng Long vốn còn có chút không để ý tới La Cam Đạo, dù sao thì cường giả cấp độ như hắn đều đó uy thế cực mạnh, mà uy thế của La Cam Đạo lại không mạnh lắm, tối đa chỉ coi như một kẻ khá mạnh. Ai mà biết, La Cam Đạo vậy mà lại có ánh sáng tâm linh, hơn nữa nhìn hắn sử dụng cũng cực kỳ thuần thục, ánh sáng tâm linh này tuyệt đối không phải dựa vào vào kỹ năng hay thuộc tính nào đó thúc đẩy mà hẳn là của tự thân hắn. La Ứng Long lập tức thận trọng hơn rất nhiều, khống chế phi kiếm đâm thẳng vào khoảng không gian vặn vẹo. Ầm một tiếng, đoàn không gian bị tiêu hủy mất tăm còn phi kiếm thì nhìn có vẻ không chút suy suyển.
- Chỉ có vậy? Thực lực của ngươi coi bộ không ổn lắm...
La Ứng Long có chút chế nhạo, nói.
La Cam Đạo bật cười ha hả, cười đến lúc mọi người đều không hiểu gì cả hắn mới lạnh lùng đáp:
- Rất không may, thực lực tự thân ta đúng là chẳng ra sao cả. Nếu chỉ nói riêng về sức chiến đấu thì một vài kẻ cường hóa thuộc tính cực tốt là đủ giải quyết ta rồi... Nhưng cũng rất may mắn, ta là một thiên tài điều khiển, điểm này đã được xác nhận. Muốn xem thử robot ta điều khiển không? À không, hẳn phải gọi là sinh mệnh thể chiến đấu mới đúng... Muốn xem thử không? EVA 01 của ta!
Một khu vực lớn sau lưng La Cam Đạo lập tức uốn khúc, phảng phất như không gian chỗ đó biến thành nước chảy. Từ trong khoảng không gian uốn khúc đó vụt thò ra một bàn tay khổng lồ màu tím còn lớn hơn cả người La Cam Đạo, bàn tay hạ xuống dưới chân La Cam Đạo, hắn liền từ từ đáp xuống trên đó. Theo bàn tay không ngừng tiến ra xa, một sinh vật nửa robot to lớn, cao hơn hai mươi mét xuất hiện giữa không trung. Sinh vật này cũng lơ lửng trên không, quanh người nó có một quầng sáng hình thoi nửa trong suốt, đó đã không còn là vòng bảo vệ nữa mà càng giống như một bộ phận của thân thể. Ánh sáng tâm linh không ngờ đã mạnh đến mức độ này, cũng có thể coi là cực kỳ đáng sợ.
- Tới đi! Để chúng ta tấu lên khúc nhạc cuối cùng, đám người giả dối! Để ta lắng nghe tiếng các ngươi rên rỉ thống khổ, để ta biết tất cả khổ cực mà ta trải qua đều không lãng phí. Bao nhiêu khó khăn sinh tử tồn vong, bao nhiêu cay đắng ép mình phải mạnh mẽ lên, nói với ta tất cả đều không lãng phí!
La Cam Đạo vung tay lên, sinh vật nửa robot vụt gầm lớn, từ miệng nó lóe lên một luồng sáng thập tự màu bạc. Cùng lúc ấy, mọi người đứng trên sân thượng đều nhảy lên không trung, tiện tay rút Goblin glider của mình ra. Tòa nhà dưới chân họ giống như bị một sức mạnh cực lớn đánh trúng, trong nháy mắt liền bùng lên ánh sáng bạc chói chang. Giây tiếp theo, tòa nhà bị cắt cụt mất hẳn một tầng lầu, toàn bộ tầng thượng biến thành tro bụi.
- Ha ha ha... Đám giả dối, đánh trả đi, đấu với ta một trận thật sảng khoái đi, dù là giết chết ta lần nữa cũng chẳng sao!
La Cam Đạo gần như điên cuồng hét lên, đồng thời sinh vật khổng lồ sau lưng hắn cũng gầm rít lao thẳng về phía mọi người. Vòng bảo vệ hình thoi trên người nó dựng đứng lên, phảng phất như hình thành vô số lưỡi dao hình thoi, nếu như bị đâm trúng thì đúng là thiên đao vạn quả.
- Ngừng tay... Đối thủ của ngươi là ta!
La Ứng Long hít một hơi thật sâu, đoạn đột ngột quát lớn. Thanh âm giống như vũ khí, cuộn thành một tràng sóng gợn tràn ra bốn phía, nước mưa to bằng miệng bát cũng bị âm thanh chấn động đánh dạt ra thành một khoảng không hình bầu dục. Sinh mệnh thể to lớn đang xông tới cũng phảng phất như nghe được tiếng quát, nó vụt ngừng lại, tiếp đó như đang thở hổn hển, quay đầu lại. Sinh mệnh thể khổng lồ này trông giống như một người lớn phóng đại mười mấy lần, khuôn mặt bị kim loại che phủ, cái miệng to như chậu máu không ngừng phun ra khí trắng, nó nghiến răng nghiến lợi quay về phía La Ứng Long rồi chợt gầm lên.
- Ngươi muốn phá rồi à? Tên nhóc con Thiên Thần đội, ngươi nghĩ mình học được hệ thống tu chân là giỏi lắm rồi sao? Cút đi! Hôm nay mục tiêu của ta là đám người Trung Châu đội! Thiên Thần đội các ngươi tự có kế hoạch đối phó, nếu ngươi còn muốn sống... Thì cút càng xa càng tốt cho ta!
La Cam Đạo đứng trên bàn tay khổng lồ nhìn về phía La Ứng Long ở phía xa, giọng hắn càng lúc càng âm trầm, giống như sắp không thể kiềm trế được sát ý cuồn cuộn trên người mình nữa.
La Ứng Long lúc này đang vừa vội vừa tức, vội vì hắn cần phải báo cho Sở Hiên một số chuyện nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, tức vì hắn tốn rất nhiều chân nguyên lực và sinh mệnh nguyên khí mới bấm quẻ được vị trí Trung Châu đội, ai mà biết tự dưng lại có một tên khốn Ác Ma đội chạy ra đánh nhau, vậy số chân nguyên lực và sinh mệnh nguyên khí của hắn không phải đã uổng phí sao? Hắn vụt nghiến răng, cũng mặc kệ La Cam Đạo nói gì, hai tay chập lại kết ấn, chân bước theo long hổ bộ.
- Mượn lực càn khôn, bát quái thành hình!
- Khảm! Yêm!(ngập, chìm)
La Ứng Long hai tay giao nhau, giữa không trung lập tức xuất hiện một trận đồ bát quái không ngừng xoay chuyển. Trận đồ bát quái vừa xuất hiện, nước mưa xung quanh phảng phất như bị khống chế, đồng loạt bắn ngược về phía trận đồ, nhất thời trong phạm vi mấy dặm, không ngờ không có một giọt mưa nào rơi xuống, tất cả đều tụ tập vào trong trận đồ bát quái.
La Cam Đạo cũng biết không thể nói mồm được nữa, hắn vung tay lên, trong miệng sinh vật khổng lồ sau lưng lại bùng lên một luồng sáng chữ thập màu bạc, hoàn toàn bao trùm khu vực mà La Ứng Long đang đứng. Lần này uy lực của luồng sáng màu bạc còn lớn hơn lúc trước, chỗ La Ứng Long đứng đã hoàn toàn chìm trong vụ nổ, mấy toàn cao ốc xung quanh lập tức bị phá nổ tan nát, sụp đổ, uy lực đủ tương đương với tên lửa hạt nhân mini của Vương Hiệp.
Khi ánh sáng màu bạc tan đi, La Ứng Long đứng ở trung tâm vụ nổ lại không chút suy suyển, mấy thanh cổ kiếm du động bốn phía không ngờ có thể triệt tiêu toàn bộ sức công phá. hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, hai tay hợp lại, dưới chân dùng sức đạp mạnh hai cái, quát lớn:
- Giang hà dũng! (tuôn ra, trào ra)
Trận đồ bát quái xoay tròn cực nhanh, một luồng nước từ bên trong trào ra mãnh liệt. Bắt đầu còn không lớn lắm, đường kính tối đa chỉ khoảng vài mét, nhưng khi đến cách mặt đất hơn trăm mắt, luồng nước liền bành trướng kịch liệt, từ vài mét mở rộng ra đến cả trăm mét, bao trùm toàn bộ La Cam Đạo cùng sinh vật khổng lồ giữa không trung vào bên trong. Đây đã không còn là dòng nước bình thường nữa mà trong đó phảng phất như mang theo một luồng năng lượng xung kích kỳ lạ, tựa đao tựa kiếm, những tòa nhà bị dòng nước bao phủ lập tức tan rã trong nháy mắt. EVA 01 là mục tiêu công kích chính chỉ kịp rống lên một tiếng liền bị luồng nước khổng lồ đánh ngã xuống mặt đất, mà dòng nước vẫn không chút nào ngừng lại, biến cả mặt đất thành một mặt hồ lớn.
- Ha ha ha, một con robot cỏn con, sao có thể địch lại được tu chân? Hơn nữa mượn lực càn khôn vốn là lấy vạn vật trong trời đất làm sức mạnh, trong mưa lớn thế này, uy lực của Khảm tự quyết ít nhất cũng cao gấp mấy lần bình thường, chuyến này để xem ngươi có chết không!
Phản ứng của La Ứng Long có vẻ vẫn giống như những gì Trung Châu đội nhận biết về hắn, vẫn quán triệt bộ dạng nóng nảy, thiếu suy nghĩ trong Lord of the Rings, giờ phút này không ngờ vẫn có thể ở đó mà kêu gào hò hét. Một lúc sau, tên nhóc này mới như chợt định thần lại, vội vàng quay sang phía Sở Hiên, nói:
- Này! Sở Hiên! Ta có chuyện khẩn cấp cần nói với ngươi, tên khốn Adam hắn... Ách, hắn...
Sở Hiên hơi ngẩn ra, hắn cũng có chút bất ngờ, hỏi:
- Hả? Adam làm sao?
-... Không thể nói với ngươi!
La Ứng Long ngây người một lúc rồi mới lẩm bẩm nói.
-....Ngươi cố ý dùng phi kiếm bay tới đây chọc tức bọn ta phải không?
Trịnh Xá ở bên cạnh nghe được vừa tức giận vừa buồn cười, quát lên:
- Nếu ngươi không thể nói với bọn ta vậy thì không nói ngay từ đầu, nếu muốn nói thì trực tiếp nói thẳng ra đi.
- Không phải ta không muốn nói, mà là ta không thể nói...
La Ứng Long khổ sở đáp lại. Hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên vung tay lên khống chế thanh trường kiếm cổ phác. Một luồng sáng màu bạc từ phía dưới bắn vọt lên, ánh sáng này so với vụ nổ lúc trước còn kịch liệt hơn, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều, đến cả mấy người Trịnh Xá đứng đằng xa cũng phải hơi khép mắt lại. Xung động từ vụ nổ truyền ra phạm vi mấy trăm mét xung quanh, cả một mảng nhà cửa đã hoàn toàn sụp đổ, tan nát. Lúc này, một sinh vật khổng lồ từ dưới đất chậm rãi bay lên, thân thể màu tím, kim loại khảm quanh bên ngoài, xung quanh vẫn là tấm màn ánh sáng tâm linh có thể thấy được bằng mắt thường, hoặc cũng có thể gọi là trường lực AT. Dưới một đòn mạnh mẽ vừa rồi EVA 01 không ngờ lại không hề thương tổn chút nào, đến cả La Cam Đạo đứng trong lòng bàn tay nó cũng vậy.
- Được rồi, ta thừa nhận lúc trước đúng là đã coi thương ngươi... Tu chân giả, thứ lỗi cho cách ta gọi ngươi lúc trước. Bây giờ ta cũng nên bắt đầu tập trung hơn một chút, vậy mới không uổng phí vị trí cường giả số ba trong Ác Ma đội của ta....
La Cam Đạo mở rộng hai tay, từ sau lưng hắn xuất hiện chín đôi cánh bằng ánh sáng, đồng thời sau lưng EVA 01 cũng mọc ra chín đối cánh ánh sáng khổng lồ. Chín đôi cánh này tuyệt đối không phải vật trang trí, bởi vì dùng mắt thường cũng có thể thấy, chúng đang liên tục hấp thu những đốm sáng nhỏ bé ẩn ước xuất hiện giữa không gian xung quanh. Không biết những đốm sáng đó là cái gì nhưng theo mức độ hấp thu, áp lực cực lớn trên người nó càng lúc càng mạnh.
La Ứng Long cũng bình yên vô sự xuất hiện tại trung tâm vũ nổ màu bạc, nhìn như không việc gì nhưng kỳ thực nếu cẩn thận quan sát, ánh sáng trên mấy thanh cổ kiếm của hắn hình như ngắn đi một chút, cũng ảm đạm đi một chút...
- Quả nhiên là vậy, chuyện ngoài ý muốn đã xuất hiện. Tuy chuyện bất ngờ này đã có dấu hiệu trước nhưng xuất hiện đúng lúc hắn khiêu khích Trung Châu đội, hơn nữa còn xuất hiện dưới hình thức này... Xem ra vận mệnh đã trở thành kẻ địch của chúng ta rồi.
Sở hiên khẽ thở dài, liếc nhìn Trương Tiểu Tuyết một cái, thì thào nói.
Trương Tiểu Tuyết ngẩn người hỏi:
- Cần dùng Phong Thần bảng hỗ trợ hắn một chút không? Nhanh chóng đánh bại gã tu chân giả ấy, sau đó tiếp tục tiêu hao sức mạnh Trung Châu đội?
- Không... Mọi việc tự có quán tính phát triển của nó, quán tính phát sinh ngoài dự tính trước mắt... Đã không còn dễ dàng loại trừ nữa rồi. Bắt đầu, trận chiến cuối cùng rút cuộc cũng đã bắt đầu, do hai gã họ La ấy mở màn....
Sở Hiên ngẩng đầu nhìn lên không, nói xong câu cuối cùng liền trầm mặc hồi lâu rồi mới tiếp tục:
- Thật đáng tiếc, thời tiết này không thể nhìn thấy sao....
- Sao?
Những người xung quanh đều tò mò hỏi, đột nhiên một người kêu lên:
- Không hay, không thấy Triệu Chuế Không đâu nữa!
- Không cần tìm... Ta đã nói rồi, mọi chuyện tự có quán tính phát triển của nó, muốn ngăn cản phải tốn rất nhiều công sức, không bằng thuận lực mà dùng... Bắt đầu đi, Ác Ma đội chúng ta cũng gia nhập trận chiến cuối cùng....
Tại một quảng trường cách chỗ Ác Ma đội đóng quân không xa, Triệu Chuế Không đang mỉm cười đứng đó, đối mặt với một thanh niên khác. Dáng vẻ của người kia cực kỳ giống hắn, nói một cách chính xác thì hai người gần như là một.
- Thế nào? Đã hoán đổi chưa? Đừng nói với ta là ngươi lại quên mất đấy nhé.
Triệu Chuế Không mỉm cười nhìn gã thanh niên đứng trước mặt. Hai kẻ bộ dạng giống hệt nhau, đứng đối diện một cách vô cùng quỷ dị, nếu không phải vì y phục trên người khác biệt thì thật sự giống như hình phản chiếu trong gương.
- A, đương nhiên là phải hoán đổi rồi... Đúng là đáng tiếc, nếu không phải đang muốn gặp mặt quả táo nhỏ thì trước khi chúng ta hợp thể phải đấu với ngươi một trận mới đã. Đúng không, clone của ta.
Triệu Chuế Không nhìn kẻ kia của mình, cười nói.
- Đúng thế, ngoài quả táo nhỏ của chúng ta ra, đám còn lại đều là rau cải khoai tây, chỉ có ngươi là hợp khẩu vị ta nhất... Nhưng mà không được, quả táo nhỏ đã chờ đến sốt ruột rồi, nếu không nhanh chóng giải quyết ngươi, bé con không chừng sẽ nổi giận mất... Chỉ đáng tiếc, thứ này hợp thể xong không thể chia ra được nữa, nếu không tự mình đánh với mình cũng là một cách giải trí rất tốt.
Gã Triệu Chuế Không kia cũng mỉm cười nhìn lại.
Hai gã yên lặng nhìn nhau cả nửa ngày, tiếp đó xòe tay để lộ thứ mình đang cầm ra. Đó là một đôi hoa tai, nói chính xác là mỗi người cầm một chiếc, lần lượt một người đeo lên tai trái, một đeo lên tai phải. Trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo hai người đâm sầm vào nhau, tiếp đó ánh sáng lóe lên, hai người đồng thời mất tri giác...[69]