Vô Hạn Khủng Bố

Chương 121: Sản phẩm không trọn vẹn




- Ha ha ha, các ngươi không biết chứ trong di tích Maya cổ đó từ "vàng" được nhắc tới vô cùng nhiều, ta nói thật chứ từ này xuất hiện còn vượt xa ở Hamunaptra đó, ta cam đoan trong di tích đó cất giấu một đống vàng cao như núi. Đi thôi, Trịnh Xá, dùng thủ đoạn của ngươi thuê mấy nghìn người tới khai quật khu vực đó được không?
Carnahan vẻ mặt cao thâm mặc trắc nhìn mấy người xung quanh nói, có điều trong mắt hắn lại lấp lóe ký hiệu đồng tiền ($) làm bộ dạng cao thâm biến thành hám tiền thành tật.
- Thôi đi, văn tự ở đó đều nhắc tới "mặt nạ vàng" đấy chứ. Ngươi đừng có cắt bớt hai chữ "mặt nạ" đi được không?
O"Connell bước tới vỗ vỗ đầu Carnahan, hắn ngồi xuống ghế sa lông, nói.
Sau vụ nổ ầm ỹ trên quảng trường, Trịnh Xá bảo Chiêm Lam quét hình toàn bộ khu vực, vừa khéo nhìn thấy đám người O"
Connell đang xuống xe, dừng lại cách quảng trường không xa, mà hộ tống họ không ngờ lại là tế tự bất tử Imhotep cùng cô gái của hắn Anck-Su-Namun, năm người ở cùng một chỗ.
Sau khi Trịnh Xá hội hợp với mọi người liền tới gặp nhóm O"Connell, khi Evelyn nhìn thấy bé trai, nàng lập tức òa khóc, ôm chầm lấy nó, O"Connell cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy cả hai mẹ con, đi theo bọn Trịnh Xá tới khách sạn.
Mọi người giúp đỡ Evelyn kiểm tra một chút, đến khi xác định đứa bé không sao, cho nó uống một chút sữa rồi mới ngồi xuống thảo luận, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến lai lịch của "mặt nạ vàng" và con quái vật kia.
- Do gần đây tình hình nước Anh bắt đầu trở nên căng thẳng, bọn ta mới làm hồ sơ di cư chuyển tới Mỹ. Vốn chuẩn bị mua một trang viên ở miền đông, với số tiền của chúng ta thì cũng đủ, nhưng sau khi Evelyn liên hệ với giáo sư đại học của cô ấy, một nhà khảo cổ lâu năm ở Mỹ thì lại được thông báo ông ta đã thành lập một đoàn khảo cổ tới miền tây, đến một di tích của văn minh Maya cổ. Chính vì thế, chúng ta cũng tạm thời gác kế hoạch mua nhà, đi xe lửa tới chỗ di tích đó...
O"Connell ngồi trên ghế sa lông, kể lại những chuyện đã xảy ra, nhưng càng khiến người ta tò mò là tại sao Carnahan lại ở cùng chỗ với họ?
Trịnh Xá liền hỏi:
- Carnahan, không phải ngươi chuẩn bị tới Trung Quốc à? Sao lại ở cùng vợ chồng O"
Connell? Lại còn tới di tích Maya nữa?
Carnahan uống một ngụm cà phê, bộ dạng không ngờ lại có vẻ rất hào sảng, cười ha ha đáp:
- Nươi cho rằng ta là loại anh trai như vậy sao, bỏ em gái cùng cháu trai lại một mình trốn đi chơi? Hơn nữa cứ thiếu ta là họ chẳng làm được chuyện gì ra hồn, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể cố gắng bảo vệ họ cho tốt thôi...
O"Connell lại trực tiếp vạch mặt hắn, nói:
- Ngươi không phải vì nghe nói tại San Francisco vừa tìm ra một mỏ vàng nên mới đi theo bọn ta tới đó sao? Sau đó lại nghe người ta kể văn minh Maya cổ dùng vàng mai táng tầng lớp quý tộc nên mới hộ tống chúng ta tới di tích.
Carnahan vội vàng cười ha ha nói:
- Đương nhiên không phải, các ngươi nghĩ một quý ông chính trực, giàu có như ta mà lại thèm để ý tới cái mỏ vàng con con ấy, hoặc đi đào mộ người khác sao? Các ngươi coi thường ta quá....
- Ta cảm thấy hắn sẽ làm...
Trịnh Xá nhỏ giọng, nói thầm với O"Connell.
- Cái gì mà cảm thấy, chuyện ấy là chắc chắc...
Cho dù thế nào, mấy người O"Connell bình an cũng khiến nhóm Trịnh Xá thoải mái hơn một chút, bởi vì khi xác nhận bé trai là con của O"Connell và Evelyn, Trịnh Xá thậm chí từng nghĩ tới tình huống xấu nhất, bọn họ đã chết trong tay quái vật kia.
Trịnh Xá lại nhìn O"Connell nói:
- Lại nói về con quái vật kia đi, sao hắn lại sinh ra? Tại sao lại lấy được chiếc mặt nạ vàng? Các ngươi không thể không nói rõ ràng ra đấy.
O"
Connell gật đầu, tiếp tục kể:
- Khi chúng ta tới di tích Maya, đội khảo cổ đang mở cửa vào, mà Evelyn cùng giáo sư của cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng dịch được một chút văn tự trên cánh cửa. Theo ý tứ thì có hai cách giải thích, một là phái sau cánh cửa này có hy vọng của loài người trong tương lai, một cách giải thích khác là sau cánh cửa cất giấu ác ma hủy diệt thế giới. Đương nhiên, đội khảo cổ sẽ không dừng lại ở đó nên bọn họ mở ra cầu thang tiến vào kim tự tháp.
- Nói thật, chỗ đó cũng không giống một lăng mộ, mà như là một công xưởng hoặc nhà máy, bên trong có rất nhiều công cụ bằng đồng, cán cầm đều bằng gỗ sau rất nhiều năm đã mục nát hết, chỉ còn lại vết tích loang lổ trên phần lưỡi. ngoài ra, ở đó còn phát hiện một hố lớn, bên trong chất đống xương cốt con người, theo lý luận của đội khảo cổ thì đó là nơi văn minh Maya cổ hiến tế vật sống, dùng đề cầu trời cao ban phúc, nhưng mà...
Evelyn lúc này mới phục hồi lại, nàng nói xen vào:
- Nhưng tất cả thi thể trong đó đều đã biến hình, nhiều cái trông như loài người biến dạng, mà một số ít thì thậm chí không còn nhìn ra được hình dáng của con người, vậy mà lũ ngốc đó vẫn to mồm nói là tế sống, ta còn chưa thấy nơi nào dùng quái vật để tế sống cả.
- Tiếp đó chúng ta đi tới, cuối cùng đến tận cùng trong kim tự tháp phát hiện được một chiếc mặt nạ bằng vàn khảm trên vách tường, xung quanh có rất nhiều bích họa và văn tự thuyết minh. Đám nhân viên khảo cổ sớm không nhịn được, sung sướng cầm mặt nạ rời đi, nhưng chúng ta thì lại từ văn tự và bích họa phát hiện được càng nhiều điều.
Evelyn tới ngồi cạnh O"Connell, thì thào nói:
- Trên bích họa thuật lại một chút sự tình thời viễn cổ, theo hình vẽ thì loài ngươi khi đó là một đám vượn, sau đó từ từ tiến hóa từng bước thành con người hiện nay. Khi con người vẫn là vượn, trên thế giới của chúng ta có vô số quái vật kinh khủng, rất nhiều loại có sức mạnh kinh khủng hoặc uy lực đặc thù mà con người không thể chống lại được. Trong lúc đó, giữa đám người vượn sinh ra "Thánh nhân", không phải một mà là một nhóm "Thánh nhân", bọn họ dẫn dắt loài người giống như bầy vượn đó chiến thắng vô số quái vật. Tiếp theo, đám người vượn tiếp tục sinh tồn, hơn nữa bắt đầu từ từ phân chia chủng tộc...
- Nhưng "
Thánh nhân" bắt đầu già yếu, tử vong, hơn nữa vì đám quái vật gần như bị giết sạch nên từ trong nhân loại không sản sinh ra được"Thánh nhân" mới. Chính vì vậy, các "Thánh nhân" bắt đầu không ngừng tìm kiếm biện pháp. Trong đó một nhóm "Thánh nhân" nói phải làm cho loài người tự sinh ra "Thánh nhân" mới", vì vậy bọn họ tạo ra một không gian cực lớn, liên tục bỏ nhân loại vào trong, tiếp đó thả một ít quái vật vào trong không gian đó, làm con người bên trong không ngừng bị giết chóc...
- Một nhóm khác cảm thấy biện pháp này quá tàn khốc, vì vậy bọn họ bắt đầu chế tạo một số thứ có thể khiến con người biến thành "Thánh nhân". Có một phe mặc trường bào, đầu đội mũ quan, họ chế ra một ít dược hoàn màu vàng, ăn những dược hoàn này sẽ làm loài người biến thành dạng giống như "Thánh nhân", tất cả đi nhóm "Thánh nhân" này lên núi cao. Một phe "Thánh nhân" mặc áo choàng thì không ngừng làm giải phẫu cho con người, để bọn họ không ngừng mọc ra cánh chim và cánh dơi, sao đó nhóm người biến hình này cũng theo các "Thánh nhân" rời đi. Còn một phe "Thánh nhân" đeo mặt nạ thì chế tạo ra chiếc mặt nạ vàng này, sau khi con người đeo chiếc mặt nạ này vào sẽ biến thành "Hoàn nhân", tiếp cận gần nhất với "Thánh nhân". Đây là những chuyện kể lại trên bích họa.
- Nhưng tiếp theo đó lại cho thấy những gì "Thánh nhân" làm đều vô dụng. Những người ăn dược hoàn ở lại trên núi, bọn họ không ngờ dàn dần trở nên hung ác, bắt đầu tấn công các thánh nhân mặc trường bào, đội mũ quan, còn chia làm hai phe giết chóc nhau tại một quốc gia nào đó, cuối cùng tất cả đều chết trận... Đám người mọc ra cánh thì lại mất đi năng lực sinh sản, hơn nữa hai phe mọc cánh dơi và cánh chim cũng bắt đầu giết lẫn nhau, số lượng càng lúc càng ít đi, cuối cùng cũng chết hết... Mà đám người đeo mặt nạ vàng thì bản thân tự biến thành quái vật, liên tục bắt con người làm thức ăn, giống như đã hoàn toàn quên mất trước khi mình đeo mặt nạ cũng từng là nhân loại. Bất quá bọn họ hình như cực kỳ sợ hãi ánh sáng mặt trời, một khi bị chiếu vào sẽ lập tức biến thành xương trắng, không thể phục hồi lại thành quái vật như cũ...
- Vì thế, hành động của các "Thánh nhân" này đều thất bại, sau khi "Thánh nhân cuối cùng chết đi", chỉ còn lại không gian to lớn kia là vẫn tồn tại, đây là tất cả những gì bích họa thể hiện.
Evelyn đã nói xong, nhưng nhóm Trịnh Xá đã nghe đến trợn mắt há một, tất cả những điều này đều không thể tưởng tượng nổi, bích họa đó gần như đã kể ra toàn bộ lai lịch của Chủ Thần không gian cùng những gì xảy ra trước và sau đó, tất cả những tin tức thu hoạch được này đều là chuyện mà trước kia bọn họ chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sở hiên đẩy đẩy mắt kính, nói:
- Nếu nói như vậy, con quái vật đó là người bình thường đeo mặt nạ vàng biến thành phải không? Chỗ di tích đó còn nguyên vẹn không?
Evelyn gật đầu nói:
- Di tích còn nguyên, nhưng cả đội khảo cổ đều biến thành zombie... Đúng vậy, hắn vốn chỉ là một ông lão bình thường, sau khi đeo mặt nạ vàng thì biến thành bộ dạng như hiện tại, bất quá hắn cũng phải quái vật trọn vẹn, hắn hiện tại vẫn là một sản phẩm khiếm khuyết, còn chưa có được toàn bộ sức mạnh của quái vật!
Tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là đến cả Sở Hiên cũng nhíu mày, hắn cắn cắn móng tay, hỏi:
- Sao lại nói như vậy? Thực lực con quái vật ấy bây giờ đã rất mạnh rồi, hẳn là phải tiến đến rất gần với quái vật mà ngươi hình dung mới đúng. Nếu như đây chỉ là sản phẩm không trọn vẹn thì sức mạnh đầy đủ của con quái vật này thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng loại sinh vật mức ấy sao chỉ có thể thưởng có một chút như vậy...
Evelyn ngẩn người:
- Thưởng cái gì? Tóm lại, trên bích họa nói như vậy, đó chính là mặt nạ vàng chế tạo ra có khuyết điểm, không thể làm cho sinh mạng thể tiến hóa hoàn toàn đến cấp độ như dự tính. Đầu tiên là sinh mạng thể này mất đi khả năng khống chế tâm tình, tùy theo dục vọng muốn gì là sẽ làm như vậy, tiếp theo bọn chúng để duy trì bản nguyên sinh mệnh tồn tại như cũ cần phải liên tục hút máu người. Khuyết điểm cuối cùng cũng là khuyết điểm trí mạng, bọn chúng hoàn toàn không có sức chống cự với ánh sáng mặt trời, không cần biết là tia sáng yếu nhược đến mức nào, chỉ cần bị chiếu vào là sẽ phải chết....
Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn bỗng lấy mảnh vàng nhỏ trong Nạp giới ra, hỏi:
- Hẳn là do thiếu miếng vàng này phải không? Đúng rồi, con quái vật đó mạnh như vậy, sao các ngươi cướp được mảnh vàng này trong tay hắn?
O"Connell nhận lấy miếng vàng, cười khổ đáp:
- Đây không phải công lao của chúng ta, là Carnahan thừa cơ hội lấy trộm ra, lúc ấy con quái vật đó đang truy đuổi bọn ta, Carnahan vì tham vàng nên lén trở lại thôn trang trộm lấy mặt nạ. Nhưng ai mà biết, tên quái vật đó không ngờ lại có một loại liên hệ đặc thù với chiếc mặt nạ, khi Carnahan lấy trộm mặt nạ, hắn lập tức quay lại tấn công, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tòa nhà bốc cháy thành tro còn Carnahan thì cuối cùng đoạt được một mảnh vàng nhỏ đem về.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Ta cơ bản đã hiểu những gì xảy ra rồi... Với khả năng trộm cắp lành nghề của Carnahan mà cũng chỉ có thể lấy được một mảnh nhỏ, có thể thấy con quái vật đó mạnh đến mức nào. Ít nhất nếu Carnahan muốn trộm thứ gì đó trên người ta, trừ khi nắm chặt hắn trong tay, nếu không bị tên gia hỏa này trộm mất đồ thì không chắc chắn lấy lại được về.
Carnahan ra vẻ khiêm tốn, mỉm cười thật thà, hắn không ngờ còn dám nói "quá khen, quá khen", da mặt đúng là dày như tường thành, Trịnh Xá cũng không để ý tới hắn, hỏi tiếp:
- Nếu hắn lấy được mảnh vàng này thì có thể bổ sung cho khiếm khuyết không?
Evelyn lắc đầu nói:
- Không thể, nhưng lấy được toàn bộ mặt nạ vàng là bước đầu tiên hắn cần phải làm. Theo như trên bích họa, cần một viên kim cương cực lớn làm máy tập trung năng lượng, đem ánh sáng mặt trời tập trung thành chùm chiếu vào trán mặt nạ, như vậy có thể khiến hắn tiến hóa một lần nữa, đạt tới trình độ như "Thánh nhân", mà người duy nhất trên thế giới có một khối kim cương khổng lồ như vậy...
Trịnh Xá ngẩn ra, nói:
- Cái này, cái này không phải nói viên kim cương của Carnahan sao? Lấy được trên nóc kim tự tháp của Vua bọ cạp? Nhưng tên quái vật đó sao lại biết các ngươi có viên kim cương đó chứ?
O"Connell gật đầu đáp:
- Không sai, chính là khối kim cương đó, cũng là viên duy nhất trên thế giới có thể tích tụ đủ năng lượng, hơn nữa khiến hắn tiến hóa một lần nữa, còn về chuyện tại sao hắn biết... Carnahan trong một lần đánh bạc vơi đám khảo cổ đã ba hoa rằng mình có một viên như vậy, thậm chí bốc phét rằng nó to bằng hai quả bóng đá...
- Quả nhiên...
Trịnh Xá vuốt vuốt lông mày, hắn quay sang phía Chiêm Lam, hỏi:
- Thế nào, quét hình vẫn không có kết quả sao?
Chiêm Lam lắc đầu cười khổ:
- Không có, đám zombie cũng chạy trốn khắp thành phố, căn bản không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của tên quái vật đó. Hiện tại, ta chỉ có thể giám sát khách sạn và khu vực xung quanh, đề phòng hắn lẻn vào tấn công.
Trịnh Xá gật đầu, hắn lại quay sang phía Sở Hiên:
- Thế nào, có phát hiện gì mới về cấu trúc cơ thể tên quái vật đó không? Ngoài ánh mặt trời ra còn thứ gì có thể giết nó không?
Trước đó, sau khi quảng trường nổ tung, Trịnh Xá thu hồi Ngọn giáo của thần Osiris lại, cây trường mâu bằng vàng này không hề có chút tổn hại nào từ vụ nổ. Không chỉ như thế, mọi người còn tìm thấy trên đó một khối thịt nhỏ dính lại, khối thịt không ngừng động đậy, giống như là có tính mạng riêng, muốn thoát khỏi cây giáo nhưng bị kẹt lại ở chỗ khớp mở nên mọi người lấy được một khối thị lớn bằng đầu ngón tay út của quái vật.
Sở Hiên gật đầu, lấy trong một chiếc túi lớn sau lưng ra một cái bình thủy tinh trong suốt:
- Để nghiên cứu thành phần khối thịt này, ta đã nhờ bảo vệ mua một bộ công cụ thí nghiệm hóa học, mặc dù khá thô sơ nhưng vẫn lấy được một ít số liệu. Đầu tiên, khối thịt này có thể gọi là một sinh mạng thể hoàn chỉnh.
Trong bình thủy tinh, một khối thịt màu hồng liên tục nhúc nhích, mà trên đó không ngờ còn xuất hiện mấy con mắt cực nhỏ, thậm chí có cả một ít xúc tu mọc ra, mà độ lớn cũng không thích hợp, so với lúc mới lấy được hiện tại nó đã to gần bằng ngón tay cái.
Sở Hiên tiếp tục nói:
- Khi chúng ta lấy được, nó chỉ là một khối rất nhỏ, mà sau đó ta còn cắt đi khoảng một phần ba, nhưng sau khi nhỏ vào một ít máu bò, nó hấp thu hết chỗ máu rồi tại từ từ lớn lên đến như bây giờ. Hơn nữa bề mặt nó còn mọc ra một số cơ quan của sinh mạng thể ổn định như cơ quan thị giác, khứu giác, các loại, có thể nói khối thịt này đã là một sinh mạng riêng biệt.
Nói xong, Sở Hiên lại lấy ra mấy chiếc bình nữa.
Trong bình đều là các khối thịt ngâm trong dung dịch, sở Hiên nói tiếp:
- Ta ngâm khối thịt trong các loại dung dịch, ví dụ dùng a xít sunfuric đậm đặc, gần như chỉ sau mấy giây khố thịt này liền bị ăn mòn sạch sẽ như các sinh vật bình thường, nhưng chỉ cầm giảm nồng độ a xít xuống một chút, các ngươi nhìn khối thịt này đi... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Mọi người nhìn theo ngón tay Sở Hiên, trong một bình thủy tinh xuất hiện một khối nhỏ hình cầu, khối cầu này trên mặt có rất nhiều lỗ nhỏ, thỉnh thoảng lại có bọt khí từ trong thoát ra, Sở Hiên nói:
- Đã thấy rõ chưa? Khối thịt trong thời gian cực ngắn đã bắt đầu tiến hóa để chống lại sự ăn mòn của a xít. Nó biến lớp bên ngoài thành một lớp phao không khí giống như tầng cách ly, mặc dù phần ngoài cùng đã hoàn toàn hoại tử, nhưng ở trung tâm khối thịt vẫn còn sống...
- Ngoài a xít, phản ứng với chất kiềm cũng không khác biệt lắm, chỉ có trong nước muối sinh lý thì lại có biến hóa mới, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy nó tiến hóa trong môi trường không có sự sống phải không? Đây là khối thịt tiến hóa trong nước muối sinh lý...
Sở Hiên chỉ vào chiếc bình thủy tinh cuối cùng, trong đó có một khối thịt mỏng đang di động, nhìn qua giống như một con sứa nhỏ. Nó lơ lửng trên mặt lớp nước muối sinh lý, liên tục hô hấp, nhìn giống như một sinh vật biển.
Sở Hiên cho mọi người xem hết mấy cái bình rồi mới lạnh nhạt nói:
- Mọi người nhìn rõ cả chưa? Khối thịt này về bản chất đã không còn giống như thịt của chúng ta, cơ bản có thể cho rằng tác giả chế tạo ra chiếc mặt nạ vàng vốn là muốn người đeo mặt nạ có thể khống chế bộ gien của bản thân. Nhưng thực tế do thí nghiệm thất bại, sinh mạng thể đeo mặt nạ không có được hình thái sinh mệnh đơn thể giống như người bình thường, mà giống như một tập đoàn trùng a míp biến hình, mỗi tế bào đều có sức sống như vậy, vô số tế bào tổ hợp lại thành tên quái vật đó. Vì thế không phải quái vật khống chế tế bào tiến hóa mà là tế bào gặp phải nguy hiểm liền tự tiến hành tiến hóa, sau đó quay lại khống chế quái vật, chỉ như vậy thôi, do đó sự tiến hóa của con quái vật này là không thể tự điều khiển, có thể coi nó là dạng sống lấy đơn vị là tế bào, chỉ cần một tế bào còn sống, về cơ bản có thể coi là bản thể quái vật còn sống...
- Quả nhiên là nhiệm vụ đoàn đội độ khó cấp B, lần này chúng ta đã quá tự tin, nhiệm vụ này rất khó có thể hoàn thành, may mắn là không có hạn chế thời gian, cũng không có trừng phạt nếu không hoàn thành, nếu không thì rất có thể tất cả chúng ta đều phải chết ở đây.
Mọi người xung quanh nhất thời đều trầm mặc, đặc biệt là mấy người O"Connell, bọn họ quả thực là có nghe mà không có hiểu, bất quá ý tứ đại khái thì vẫn nắm được, đó chính là sức sống của quái vật này rất mạnh, về cơ bản rất khó để giết chết hắn, hơn nữa một khi đen đủi, rất có thể sẽ xuất hiện vô số khối thịt quái vật.
Trịnh Xá ngẫm nghĩ một chút rồi nói;
- Nếu nói như vậy thì đúng là rất khó, có điều ta vẫn cảm thấy có lẽ vẫn còn cơ hội, tại sao các khối thịt trên người quái vật đó lại không tự mình rời đi các nơi? Cũng không công kích, thôn phệ lẫn nhau mà lại hợp thành một chỉnh thể, còn nhớ lúc chúng ta chiến đấu trên quảng trường không? Khối thịt bị đánh tan cũng có thể tự quay lại cơ thể để phục hồi như cũ, nói cách khác... Chúng ta không phải có thể dựa vào khối thịt này tìm chỗ quái vật kia sao?
Sở Hiên có chút tán thưởng nhìn Trịnh Xá, nói:
- Không sai, có cơ hội rất lớn dựa vào khối thịt này để tìm quái vật kia, nhưng trước đó ta chuẩn bị làm một thí nghiệm khác. Hút khô nước của khối thịt này đi, ta rất tò mò, nếu như tế bào không có nước, vậy nó còn có thể tiến hóa thành dạng sống không cần nước sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.