Võ Động Thiên Hà

Chương 93: Ngờ vực vô căn cứ





Vân Thiên Hà ngồi trong phòng khách thầm suy nghĩ tổng kết lại phương án và kế hoạch cụ thể thành lập tổ chức Viêm Hoàng, phân chia các chức năng bộ môn, nên xử lý an bài như thế nào mới có thể tinh giản hữu hiệu nhất, hợp lý nhất.
Bất quá cảm giác có người tới gần, hắn liền dừng suy xét lại.
- Đang nghĩ cái gì?
Đường Linh Vũ vỗ vỗ vai Vân Thiên Hà hỏi, Vân Thiên Hà ngẩng đầu nói:
- Ngươi hãy nói thành thật đi, ngày hôm nay mời ta đến, ngoại trừ so tài cung tiễn với hai người kia, còn có gặp mặt vị Túc Dao tiểu thư, còn có ý đồ khác nữa hay không? Ngươi hẳn là một người tương đối hiểu rõ ta, ngươi muốn nói chủ yếu là để giới thiệu cho ta những người này, ta thực sự không quá tin tưởng!
- Đúng là chuyện gì cũng không thể qua mắt được ngươi!
Đường Linh Vũ có chút phiền muộn, ngồi xuống nói:
- Huynh đệ, ta nói thực với ngươi, nhưng ngươi nói giữ bí mật cho ta!
Vân Thiên Hà gật đầu, không nói gì.
Đường Linh Vũ nhìn thoáng qua bên ngoài, bắt đầu nói:
- Kỳ thực, đây là Tuyết Ông Tiên Sinh và phụ vương ta an bài, ta không biết bọn họ làm như vậy là vì cái gì, bọn họ chỉ nói cho ta biết, ta có thể tìm được đáp án mà ta muốn ở chỗ này, còn có đáp án mà bọn họ muốn!
- Vậy ngươi đã tìm được đáp án cho chính mình hay chưa?
Vân Thiên Hà đột nhiên cười nói, hắn tựa hồ nghĩ tới một số chuyện thú vị.
- Chỉ tìm được phân nửa!
- Vì sao nói phân nửa?
Vân Thiên Hà không giải thích được.
Đường Linh Vũ nói:
- Nói phân nửa, đó chính là ngày hôm nay ta cố ý gọi ngươi hai tiếng muội phu, biểu hiện của đám gọi là bằng hữu này, cùng với một ít cử động là thái độ, cách cư xử làm người vừa rồi, ta đã có thể nhìn thấy rõ một số thứ mà bình thường không thấy, quả nhiên thực tiễn mới ra chân lý, những lời này của ngươi ta vẫn nhớ kỹ, ngay cả phụ vương ta cũng khen không dứt miệng, chấp nhận rất sâu đây!
- Đồng thời lúc ngươi thử bọn họ cũng có người đang thử ta đúng không?
Vân Thiên Hà trực tiếp chỉ vào điểm mấu chốt, thản nhiên nói.
Đường Linh Vũ nghe xong lời này, sắc mặt hơi đổi, vội vàng giải thích nói:
- Thiên Hà, ta xác thực coi ngươi là bằng hữu tốt, thậm chí tâm ý của muội muội ta đối với ngươi hẳn là ngươi cũng rõ ràng, kỳ thực ta không có ý tứ thử ngươi, những chuyện ở Lợi Châu đã cho ta đáp án mình cần rồi, mà một nửa đáp án khác theo như lời nói của ta, chính là tương lai, nhưng điều này làm cho ta cảm giác rất mờ mịt!
- Ngươi chỉ cần làm những chuyện mình muốn, thích làm chuyện gì thì làm chuyện đó, không nên quá để ý người khác áp đặt tư tưởng cho ngươi, như vậy ngươi mới có thể vui vẻ hơn một chút!
- Thiên Hà, lẽ nào… Ngươi… Ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì?
Đường Linh Vũ nghe được lời nói này của Vân Thiên Hà, có vẻ rất giật mình, hắn hiện tại đang vì chuyện này mà khổ não, nghĩ không ra Vân Thiên Hà lại một lời vạch rõ.
Vân Thiên Hà bất quá chỉ là thông qua một ít lời nói của Đường Linh Vũ suy đoán liên tưởng tới vài điều mà thôi, mà hiện tại xem ra đã đoán đúng rồi, không hề quá giật mình, nhìn thoáng qua bên ngoài nói:
- Lúc nào đó chúng ta tìm một địa phương thích hợp tiếp tục tâm sự việc này, dù sao thì đây cũng là nơi phong nguyệt, không quá thích hợp để đàm luận về những đề tài như vậy!
Nói đến nơi phong nguyệt, Đường Linh Vũ ngược lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Thiên Hà, biết rõ ngươi nên vì phụ thân giữ đạo hiếu, vậy mà còn mời ngươi tới đây, có chỗ nào đắc tội, ngươi không nên để trong lòng.
Vân Thiên Hà lắc đầu, không khỏi nhìn về phía Sử Trường Đức đang vững vàng ôm lấy thanh Ẩm Tinh Kiếm tại lồng ngực, trong lòng nghĩ tới chuyện thú vị nào đó, không khỏi mỉm cười nói:
- Bất quá ngày hôm nay ta có thu hoạch rất tốt, thắng được một thanh bảo kiếm, còn có một viên tinh nguyên đan thượng đẳng, cộng thêm kiến thức dung nhan và tài hoa của đệ nhất tài nữ Kinh Thành, lần này ta tới không hề uổng phí!
Đường Linh Vũ nghe được những lời này, thần sắc thả lỏng, cũng nở nụ cười nói:
- Thắng bọn người kia từ phương diện bọn họ đắc ý nhất, coi như cho bọn họ một chút giáo huấn, mở rộng tầm mắt biết thế nào mới là cao thủ tiễn kỹ, trước mặt ngươi, ngay cả muội muội cũng phải cam lòng chịu thua, Tuyết Ông Tiên Sinh càng tán thưởng không thôi, chỉ bằng đám tiểu miêu ấy cũng dám ra khoe mẽ, quả thực chính là dê vào bầy hổ mà, từ lần trước chim ưng của bọn họ bị thua Phi Vũ của ta, đám người này còn không cam lòng, nếu như để cho bọn họ nhìn thấy Vân Tường của ngươi, phỏng chừng bọn họ muốn đi đập đầu vào tường mất!
Bất quá nói đến đây, Đường Linh Vũ đột nhiên chờ mong nhìn Vân Thiên Hà, xoa xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt nói:
- Huynh đệ, có thể để Phi Vũ của ta theo ngươi vài ngày hay không?
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà đột nhiên quay đầu quái dị nhìn Đường Linh Vũ nửa ngày, mới nói:
- Ta nói đầu ngươi không phải bị nhét đầy bã đậu đấy chứ? Nếu như cho Phi Vũ của ngươi theo ta, hắn sẽ nhận thức ta làm chủ, không hề ngó ngàng tới tiểu chủ nhân ngươi, sợ rằng đến lúc đó ngươi khóc không kịp, ngươi phải hiểu rõ!
- A, Phi Vũ của ta sẽ không nói nghĩ khí như vậy chứ?
Đường Linh Vũ nghe nói, nhất thời có chút chần chờ bất định. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Vân Thiên Hà gật đầu nói:
- Ta nghĩ, Phi Vũ của ngươi nếu nghĩ tới tương lai và tiền đồ của mình, tuyệt đối trăm phân trăm bán đứng ngươi!
- Vậy hay là quên đi!
Đường Linh Vũ không thể làm gì khác hơn là bỏ ý niệm trong đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc này, bên ngoài sân nhỏ truyền tới tiếng đàn uyển chuyển du dương, ẩn trong tiếng đàn, tựa hồ có tư niệm nhớ tương miên miên vô tận, giống như là tình cảnh người nữ nhân hàng ngày ngóng trông chờ đợi tình lang cuối chân trời thiên hạ trở về, làm cho người ta không khỏi xúc động tâm hồn, tâm thần cũng theo tiếng đàn kia bắt đầu phiêu diêu.
Tuy rằng Vân Thiên Hà có thể nghe hiểu được ý cảnh bên trong tiếng đàn này, thế nhưng hắn cũng không tinh thông âm luật, tuy rằng từ khúc hắn nghĩ êm tai, nhưng cũng không đạt tới mức hòa mình trong đó, không thể tự kiềm chế được, vì vậy trên góc độ tinh khiết thưởng thức nghe xong, liền rất nhanh hồi phục lại tinh thần.
Bất quá Đường Linh Vũ một bên lại như si như say, lâm vào ý cảnh không thể nào tự kiềm chế được, vì vậy Vân Thiên Hà đành phải lắc lắc cánh tay hắn, đánh thức hắn giật mình tỉnh lại, Đường Linh Vũ hồi phục tinh thần, không khỏi nói:
- Tiếng đàn này quả nhiên linh động tuyệt vời, làm cho người khác nghe xong, tựa như mơ mơ màng mang, hòa quyện vào trong đó.
- Từ khúc xác thực linh động êm tai, thế nhưng người lại có chút vấn đề!
Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn về phía Túc Dao đang chuyên chú đánh đàn, quay sang nói với Đường Linh Vũ:
- Nữ nhân này chung quy ta cảm giác rất cổ quái, ta khuyên ngươi sau này tốt nhân nên ít qua lại, càng không thể rơi vào bẫy mỹ sắc…
Nói đến đây, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu, vì vậy hắn mạnh mẽ nắm giữ tia sáng chợt lóe lên trong đầu này, hồi tưởng suy nghĩ một phiên, đột nhiên phát ra một suy đoán để hắn có chút khiếp sợ.
"Túc Dao này, sẽ không phải là một nữ tử dị tộc đấy chứ?"
- Người có chuyện?
Đường Linh Vũ đối với lời nói của Vân Thiên Hà không giải thích được nói:
- Lời này giải thích như thế nào?
Vân Thiên Hà trả lời:
- Lẽ nào ngươi không cảm thấy, Túc Dao tiểu thư này, quá mức hoàn mỹ hay sao? Hầu như không hề có chút tỳ vết khuyết điểm nào, thường thường chuyện khác dị thường tất có tác dụng, lời này ngươi có thể tự mình chậm rãi suy nghĩ, thời gian không còn sớm nữa rồi, ta cáo từ trước!
- Ta cùng đi với ngươi, ta cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa!
Nói xong, Đường Linh Vũ theo đứng lên, hai người cũng không hề hướng tới mọi người đang như si như say trong phòng chào hỏi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách, dẫn theo gia phó thị vệ trở về.
Trong sân nhỏ.
Ngay lúc hai người Vân Thiên Hà và Đường Linh Vũ rời đi, tiếng đàn của Túc Dao cũng theo đó dừng lại, mà đang nghe nhạc đột nhiên bị gián đoạn, mọi người đều hồi phục lại tinh thần, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Túc Dao tiểu thư, thế nào đột nhiên dừng lại đây?
Mà lúc này Túc Dao tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề có một điểm bình tĩnh nào, nàng đang tự chìm vào suy nghĩ của chính mình:
"Hắn thực sự nhìn ra được mánh khóe gì hay sao? Vì sao "miểu vụ di hồn khúc" của ta không hề có chút tác dụng nào tới hắn, hơn nữa hắn còn nhắc nhở tiểu vương gia, dẫn hắn cùng nhau rời khỏi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.