Võ Động Thiên Hà

Chương 77: Kết thúc





Lúc Giang Thụ Hành điên cuồng bạo phát, công lực trong nháy mắt bành trướng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không gian xung quanh tràn ngập một cỗ khí tức cuồng bạo như dục thế muốn bạo tạc, thực giống như con người hít phải bọt nước vào trong cơ thể trong nháy mắt muốn bạo tạc ra, làm cho tâm thần bị ảnh hưởng rất lớn, có loại cảm giác nôn mửa hít thở không thông.
Đây chính là chỗ cường đại của cao thủ Tiên Thiên, giờ khắc này phóng ra khí thế cuồng bạo, ngoại trừ Lục Vô Yên có thể đứng yên một chỗ bất động, chỉ là quần áo bay tung phát ra tiếng phần phật, còn những Võ Sư xung quanh không thể nào chống đỡ được đều lui nhanh.
Thậm chí ngay cả Vân Thiên Hà cách đó tương đối xa, lúc này trong cơ thể cũng phiên giang đảo hải, trong lòng muốn nôn, ngày hôm nay, lần đầu tiên hắn được chân chính thể nghiệm cỗ cưỡng đại của cao thủ Tiên Thiên.
Thế nhưng, ngay lúc công lực toàn thân Giang Thụ Hành sắp phóng xuất ra ngoài, hắn lại không hề tấn công về phía Lục Vô Yên, mà là đột nhiên biến đổi phương hướng, lấy tốc độ giống như thiểm điện lao về phía Đồ Thiên Thanh đã bại lộ thân hình đánh tới, hắn cho rằng người đánh lén sau lưng ngày hôm nay, nhất định là do Đồ Thiên Thanh vẫn ẩn náu bí mật gần đó gây nên, vì vậy đã dồn hết toàn bộ phẫn hận căm thù quy kết lên đầu của hắn.
Khi Lục Vô Yên ý thức được ý đồ của Giang Thụ Hành, sắc mặt đại biến, bất quá hắn cũng không hề phản ứng chậm, hơn nữa công pháp của hắn chủ yếu lấy tốc độ là chủ, ngay khi Giang Thụ Hành xông tới gần Đồ Thiên Thanh, hắn nhanh chóng từ sau vượt lên trước, cũng lập tức đánh ra một quyền, một đạo kình khí xuyên thấu giống như sóng xung kính, mạnh mẽ tập kích ập vào Giang Thụ Hành.
- A…
Giang Thụ Hành nhìn thấy Lục Vô Yên đánh ra một quyền tràn đầy kình khí cường đại nhưng không nề né tránh, mà ngạng cứng chịu đựng, hừ một tiếng khó chịu, nhưng hắn cũng không buông tha ý niệm giết chết Đồ Thiên Thanh trong đầu, cố nén cảm giác thân thể như muốn nứt ra sau đòn tấn công, dứt khoát không phòng bị lao về phía Đồ Thiên Thanh.
Đồ Thiên Thanh thấy Giang Thụ Hành giống như một con mãnh hổ xông tới gần, tuy rằng hắn còn xa mới là đối thủ của lão nhân này, thế nhưng cũng không khoanh tay chịu chết, đảo mắt thoáng nhìn qua Lục Vô Yên truy kích, lúc này dùng một thân cây để yểm hộ, xoay người bỏ chạy.
Giang Thụ Hành đánh ra một chưởng, chỗ kình khí lướt qua, cây cối bị nghiền nát hóa thành bụi gỗ, khi Đồ Thiên Thanh né tránh, bị ảnh hưởng của kình khí cường đại, phảng phất giống như một con chim nhỏ bay liệng trên không bị gió to thổi qua, thân thể lảo đảo không ổn định, lập tức bị đẩy về phía trước va chạm vào một thân cây.
Bất quá Đồ Thiên Thanh chạy trốn, Giang Thụ Hành đánh ra một chưởng trúng thân cây, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn nhưng cũng đủ để Lục Vô Yên xông tới, lúc Giang Thụ Hành đánh một chưởng tập kình Đồ Thiên Thanh, cũng là lúc Lục Vô Yên lần thứ hai phóng quyền tới, quyền ảnh mang theo kình khí vô cùng cường đại, phảng phất hóa thành thiết trùy bay lượn khắp bầu trời, mạnh mẽ đánh vào sau lưng Giang Thụ Hành.
Giang Thụ Hành càng bị thương nặng hơn, rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi!
Nhưng hắn thấy Đồ Thiên Thanh vẫn chưa bị một quyền ẩn chứa kình khí cường đại của mình giết chết, đang từ từ đứng dậy khỏi đống vụn vỗ, lại một lần nữa linh hoạt né sang một bên, lúc này khuôn mặt tái nhợt nhất thời biến thành đỏ bừng, đôi con mắt đỏ như máu trừng lớn nhìn thân ảnh Đồ Thiên Thanh, tràn ngập oán hận và không cam lòng.
- Tiểu tử Đồ gia, nếu lão phu không chết, nhất định giết cả nhà ngươi!
Giang Thụ Hành muốn tiếp tục đuổi giết Đồ Thiên Thanh, thế nhưng mắt thấy Lục Vô Yên lần thứ hai xông tới, đã biết không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi, không cam lòng rống giận một câu, kình khí toàn thân bốc lên, dưới chân giống như máy bay gắn động cơ phản lực phun khí, nương theo một quyền tập kích của Lục Vô Yên mạnh mẽ bay ngược về phía sau, sau khi thối lui hơn mười trượng, trong nháy mắt liền biến mất không còn thân ảnh.
Sau khi Giang Thụ Hành chạy trốn, Lục Vô Yên không hề đuổi theo, hắn nhanh chóng đến chỗ Đồ Thiên Thanh, chỉ thấy Đồ Thiên Thanh ngửa người tựa phía sau một thân cây, toàn thân bị gỗ vụn che lấp, hình như đã bị hôn mê rồi.
Vô cùng kinh hãi, Lục Vô Yên lập tức kiểm tra thương thế toàn thân Đồ Thiên Thanh, biết hắn chỉ là bị kình khí tập kích chấn động hôn mê, mặc dù cũng có ảnh hưởng nhất định, thế nhưng phần lớn đã bị tản ra ngoài, chỉ bị điểm thương thế nhẹ mà thôi, liền thở phào vài hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là khi trầm tĩnh lại, Lục Vô Yên nhớ lại một màn quỷ dị vừa rồi, nếu như Đồ Thiên Thanh đã té xỉu, như vậy kẻ vừa mới linh hoạt né tránh chỉ có thể là Vân Thiên Hà, vì vậy liền nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, nói:
- Tiểu tử, may mắn có ngươi cơ cảnh, thành công mê hoặc đường nhìn của Giang Thụ Hành kia, bằng không lão già đó liều mạng toàn lực đánh một kích, mặc dù Thiên Thanh không chết thì chắc chắn bản thân cũng phải trọng thương rất nặng!
Lúc này, Vân Thiên Hà từ phía sau một thân cây đi ra, bất quá nhìn quần áo trên người hắn rách nát, xem xét qua thương thế của Đồ Thiên Thanh, nói:
- Lão nhân kia bị hai lần trùng kích, nói vậy đã sa cơ lỡ vận rồi, hắn liều mạng muốn giữ một hơi giết chết mục tiêu, vì vậy phải làm cho hắn cảm giác sai lầm không thể giết chết mục tiêu và vô lực, để một hơi thở này của hắn trôi đi, lão nhân này cho dù không chết đi nữa thì sau này không tĩnh dưỡng một năm đừng mong khôi phục hoàn toàn!
Lục Vô Yên thật sâu liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, tiểu tử này không chỉ cơ cảnh thông minh, gan dạ sáng suốt hơn người, ngay cả đối với tâm tư con người cũng phân tích nắm chắc rất chính xác, hơn nữa làm việc tàn nhẫn quả đoán, Đồ Thiên Thanh tuy rằng cũng cơ trí thông minh, thế nhưng chỉ riêng phần tâm tính mà nói, đã xa không bằng tiểu tử này rồi, trong lòng hắn hiện tại càng lúc càng vững tin vào trực giác của Thu Hàn đã từng nói, có thể chỉ có vị thiêu niên trước mắt này trong tương lai mới có thể trợ giúp bọn họ thực hiện tâm nguyện cuối cùng, cũng đáng để cho bọn họ nỗ lực tất cả.

Khi phương đông lộ ra tia sáng mặt trời đầu tiên, sắc trời dần dần rõ ràng, hành động mai phục săn giết lần này rốt cuộc dưới tình huống các chiến sĩ Thiên Đồ giữ ưu thế tuyệt đối về số lượng, hoàn toàn đánh gục giết chết hết mấy chiến sĩ Hắc Sát Giang thị, hạ xuống màn che cuối cùng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Tuy rằng cuối cùng vẫn để cho vị thiếu niên thiên tài Giang Ngọc Thiên kia chạy trốn, thế nhưng hắn đã trúng phải độc rắn, Giang Nhất Thần tử vong, bản thân Giang Thụ Hành trọng thương, lại giết chết hết mười lăm chiến sĩ Hắc Sát tinh anh, lần này Giang thị ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, tổn thất thậm chí còn thảm trọng hơn so với lần thảm sát tại thành Lợi Châu trước đó.
Mà trong trận chiến này, mười hai chiến sĩ Thiên Đồ, đã tổn hại mất bốn người, trong đó hai người tại thời điểm Giang Nhất Thần điên cuồng liều mạng phản kích giết chết, nhưng một kết quả như vậy, bất luận là Lục quản gia, hay Vân Thiên Hà vẫn có thể tiếp thu được, so với Giang gia mà nói, coi như một trận toàn thắng.
Lúc hừng đông, mọi người ngay tại dã ngoại nghỉ ngơi hồi phục một canh giờ, băng bó chữa thương và thanh lý thi thể.
Khi Sử Trường Đức và một chiến sĩ Thiên Đồ khác từ trong trấn Phong Diệp mang theo tiếp tế chạy tới, dưới sự đề nghị của Vân Thiên Hà, mọi người mang thi thể bốn chiến sĩ Thiên Đồ mai táng đơn độc, Vân Thiên Hà còn vì bọn họ mà lập mộ bia cẩn thận, trịnh trọng hành lễ, bày lễ ai điếu.
Đối với điều này, Vân Thiên Hà thực sự phát ra từ nội tâm, bên dưới bia mộ an táng chiến sĩ Thiên Đồ, làm cho Vân Thiên Hà nhớ tới những chiến hữu kiếp trước của chính mình hy sinh khi làm nhiệm vụ, tuy rằng đối tượng phục vụ trung thành khác nhau, thế nhưng những người làm chuyện như vậy, đại khái đều giống nhau, kiếp trước là vì một quốc gia, mà kiếp này, là vì một gia tộc, những người đã chết đi, đều đáng giá cho chính mình tôn kính.
Vân Thiên Hà đứng trước mộ bia một lúc lâu, cũng hồi tưởng lại rất nhiều chuyện…
Bất quá khi hắn trở lại chỗ nghỉ ngơi, chỉ thấy trên đường mọi người đều đang chờ đợi xuất phát, chuẩn bị khởi hành, cũng chờ mình hắn.
Vân Thiên Hà xin lỗi một tiếng, gật đầu hướng về phía Lục quản gia, còn có Đồ Thiên Thanh đã khôi phục, gọi Vân Bôn trở lại, liền xoay người nhảy lên ngựa, đoàn người tiếp tục chạy đi.
Chỉ là trên đường, Vân Thiên Hà không chú ý tới, trải qua chuyện lần này, nhãn thần mỗi người nhìn hắn so với trước kia đã không còn giống nhau nữa rồi.
Trong ánh mắt Lục quản gia nhìn hắn, đã mang theo một loại cảm giác chờ mong, còn có ký thác hy vọng.
Nhãn thần Đồ Thiên Thanh nhìn hắn, mang theo vui mừng, tự hào, còn có một loại kính nể chôn sâu từ đáy lòng.
Còn tám gã chiến sĩ Thiên Đồ thiết huyết vô tình, ánh mắt nhìn hắn, càng nhiều hơn màu sắc cảm tính nào đó, hơn nữa có sự tôn kính từ đáy lòng, càng nhiều hơn một ít tín nhiệm.

Một đường đi nhanh, trên đường không tiếp tục phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, rất thuận lợi.
Sau năm ngày, đoàn người Vân Thiên Hà thông qua vệ binh kiểm tra, chính thức rời khỏi quan khẩu cuối cùng trên con đường cái rộng rãi trong phạm vi Tuyên Châu, mục đích cuối cùng của chuyến đi này, trung tâm quyền lợi chính trị Đại Đường Quốc… Thành Đường Kinh, đã hiện trước tầm mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.