Võ Động Thiên Hà

Chương 70: Phong lâm dạ mưu





Rừng phong thụ phía sau trấn Phong Diệp, buổi tối vô cùng yên lặng, không khí tươi mát, linh khí tràn ngập.
Ngẫu nhiên có thể nghe thấy một vài tiếng ếch kêu và chim gọi, tâm thần của con người cũng dễ dàng yên ổn.
Vân Thiên Hà tiến vào trong rừng phong thụ, tìm một địa phương có địa thế tương đối cao và trống trải, vì phòng ngừa độc trùng mãnh thú quấy nhiễu, cẩn thận bố trí bẫy rập xung quanh, sau đó bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa tu luyện.
Từng sợi tinh thần lực giống như sợi tơ nho nhỏ cùng với khí tức tinh hoa thiên địa tự nhiên trong rừng phong thụ tiến vào cơ thể, không ngừng tẩm bổ kinh mạch huyệt khiếu, sinh ra tinh khí tinh thần không gì sánh được, vận chuyển qua các huyệt khiếu, có thể dùng để bảo tồn tại chín khỏa "tinh" đã thắp sáng càng thêm sáng rực chói ngời, tương hỗ liên hệ với tinh thần khắp không gian bầu trời rộng lớn, tại thời khắc này, sao trời cũng như càng trở nên sáng rõ hơn.
Chỉ là Vân Thiên Hà không biết rằng, tu luyện tại dã ngoại có chỗ tốt không thể bàn cãi, ngoài việc linh khí vô cùng dồi dào, khí tức tinh hoa thiên đại mười phần nồng nặng, thì khi hắn những linh khí kết nối với tinh lực hấp thu vào trong cơ thể, cỗ linh khí còn đang lặng yên không một tiếng động dần dần biến đổi thể chất thân thể hắn!
Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút một trôi qua…
Đến khi nửa đêm trôi qua, dần dần xuất hiện tia sáng đầu tiên, khi tinh lực dần dần yếu đi, tu luyện của Vân Thiên Hà cũng tự nhiên theo đó dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi thu công, đứng dậy, cảm giác tinh thần sảng khoái, thể lực dồi dào.
Chỉ là so với trước kia có chút không giống nhau chính là, mấy ngày hôm nay tu luyện tại dã ngoại dư thừa tinh hoa thiên địa, không chỉ khiến cho thể chất của hắn dần dần cải thiện, mà ngay cả thị giác cũng lặng yên xảy ra biến hóa.
Vân Thiên Hà phát hiện ra trong đêm tối, đối với cảnh tượng xung quanh tại rừng phong thụ này có thể nhìn thấy rõ ràng hơn trước kia rất nhiều.
Nói cách khác, thị lực hiện tại của hắn, đã sơ bộ hình thành năng lực nhìn xuyên qua màn đêm.
Chưa kịp vì biến hóa này mà kinh hỉ, lúc này trong tai đột nhiên truyền tới âm thanh rất nhỏ, lập tức khiến cho Vân Thiên Hà chú ý, lúc này đã qua nửa đêm rồi, chỉ trong thời gian ngắn nữa là hừng đông, vậy mà gần đây cư nhiên có người nói chuyện.
Bất quá Vân Thiên Hà lập tức ý thức được, không riêng gì thị giác, ngay cả thích giác của hắn cũng đã tiến thêm một bước cường hóa, đạo thanh âm vừa rồi truyền tới từ gần đó, Vân Thiên Hà vô cùng hiếu kỳ liền theo phương hướng thanh âm phát ra tìm kiếm, muốn nghiệm chứng phạm vi khả năng nghe ngóng của chính mình đã đạt tới mức nào.
Đợi khi nhìn thấy mục tiêu, hắn phát hiện ra nơi thanh âm kia phát ra cách địa phương hắn tu luyện vừa rồi ít nhất có tới hơn nghìn bước.
Đó là một chỗ khi Vân Thiên Hà tới đây đã từng lưu ý tới, một gian nhà gỗ cách rừng phong thụ gần nhất không biết dựng lên để làm gì, mà gian nhà gỗ này tương đối hẻo lánh, cách thôn trấn khá xa, trước đó không thấy có người nào ở.
Mà lúc này trong không gian tối đen của gian nhà có phát ra tia sáng le lói, hai bóng người lay động trong nhà, Vân Thiên Hà vốn định rời đi, thế nhưng trong đoạn nói chuyện của hai người kia có đề cập tới đoàn người Vân Thiên Hà, trong lòng cảnh giác lưu ý, lặng lẽ tiến tới gần, dùng thính lực đã cường hóa của chính mình cẩn thận lắng nghe hai người nói chuyện.
Chỉ là vừa nghe xong, không khỏi kinh hãi.
Có âm mưu, thậm chí là âm mưu nhằm vào đoàn người bọn họ!
Chỉ một trong hai người dùng giọng khàn khàn nói:
- Đã thẩm tra, người thanh niên trong đoàn người đó chính là tôn tử của Đồ Nguyên Thánh, tên là Đồ Thiên Thanh, mà những người còn lại, ngoài trừ hai tên tiểu tử thực lực bình thường ra thì hẳn là những cao thủ đến từ Đồ thị, nói vậy lần này bọn họ trở về Kinh, tất nhiên có động tác gì đó, đã như vậy, không bằng tiên hạ thủ vi cường!
Một người dùng thanh âm lạnh lẽo đạm mạc nói:
- Trong mười sáu người này, lão gia hỏa kia có thực lực mạnh nhất, tu vi đạt tới Tiên thiên, còn mười hai tên hộ vệ, thấp nhất cũng là tu vi Võ Sư cấp bảy, thực lực đều không kém, nếu chúng ta ra tay, trước hết phải giải quyết lão đầu kia, như vậy đối phó với những người còn lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, lần này ta muốn cho đám người Đồ gia đó chết không có chỗ chôn tại trấn Phong Diệp!
- Người của chúng ta khi nào mới có thể tơi nơi?
- Tin tức từ khi hạ ngọ đám người này tiến vào trong trấn Phong Diệp liền phát ra, nói như vậy còn có một canh giờ, chúng ta có thể thừa cơ trời còn chưa sáng động thủ, bọn họ tuyệt đối không thể sống qua được thời khắc thái dương mọc lên!

Đoạn nói chuyện tiếp theo, Vân Thiên Hà không tiếp tục lắng nghe, hắn giống như một u linh trong đêm đen, biến mất trong rừng cây, thậm chí ngay cả đám dã thú trong rừng cây cũng không hề bị kinh động chút nào.
Sau khi trở lại khách sạn, toàn bộ khách sạn vô cùng yên tĩnh, Vân Thiên Hà nhẹ nhàng như chim yến, vẫn như cũ không hề phát sinh ra bất cứ động tĩnh nào, sau khi trở lại phòng đánh thức Sử Trường Đức, để hắn đi đánh thức mười hai hộ vệ trong các phòng khác, còn bản thân Vân Thiên Hà thì đi tới phòng Lục quản gia và Đồ Thiên Thanh.
Khi hắn đi tới cửa, Lục quản gia liền cảnh giác được hỏi:
- Là ai?
- Là ta, Thiên Hà!
- Vào đi!
Lúc Vân Thiên Hà đẩy cửa tiến vào nhà, thấy Lục quản gia và Đồ Thiên Thanh đã tỉnh lại, đều mặc quần áo bình thường lên giường ngủ, xem ra bọn họ luôn luôn bảo trì cảnh giác.
- Thiên Hà, trời còn chưa sáng đệ đã kêu to, có chuyện gì?
Đồ Thiên Thanh dụi dụi con mắt, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, thấy một mảnh đen kịt, không giải thích được lập tức hỏi thăm.
Lục quản gia lại nói:
- Có phải ngươi đã phát hiện ra chỗ nào không thích hợp?
Vân Thiên Hà gật đầu, nhanh chóng kể lại một lượt mọi chuyện chính mình nghe được bên trong gian nhà nhỏ cạnh rừng phong thụ.
Lục quản gia và Đồ Thiên Thanh vừa nghe, Đồ Thiên Thanh nhất thời tỉnh hẳn, Lục quản gia trầm giọng nói:
- Quả nhiên có cổ quái, khi chạng vạng chúng ta tới tìm nơi ngủ trọ, lão phu đã phát giác ra trong khách sạn này có một số người nhìn chúng ta với nhãn thần không bình thường, lão phu vốn tưởng rằng chỉ là một đám tiểu tặc, đến lúc nghỉ ngơi cảnh giác một chút là được, không nghĩ ra lại là một đám đại tặc muốn tới!
Đồ Thiên Thanh nói:
- Bọn chúng còn có gần một canh giờ là chạy tới nơi đây, cũng không biết địch đến mạnh yếu tới đâu, chúng ta không thể liều mạng với bọn chúng được, hẳn là nhanh chóng phòng bị!
Vân Thiên Hà nói:
- So với chờ địch nhân tới cửa bị động ứng chiến, không bằng chủ động xuất kích, còn thời gian gần một canh giờ, đủ để cho chúng ta làm được rất nhiều chuyện, cho dù không đánh lại đi nữa thì cũng có thể thong dong rời đi!
Lục quản gia gật đầu nói:
- Thiên Hà nói không sai, địch nhân muốn tới, tất nhiên là vội vã cưỡi ngựa chạy suốt đêm, chúng ta không cho bọn chúng nghỉ ngơi chút nào, có thể mai phục đánh lén trên đường!
Đồ Thiên Thanh góp lời:
- Nhưng vấn đề là, trong trấn còn có hai tên địch nhân, nếu không trước tiên giải quyết hai kẻ này, bị hai kẻ đó phát hiện, hành động của chúng ta sẽ không đảm bảo được hiệu quả bất ngờ rồi!
Vân Thiên Hà cười lạnh nói:
- Có đôi khi, dương mưu so với âm mưu càng thêm hữu hiệu, thời gian gần một canh giờ, chúng ta không cần che che đậy đậy, có thể quang minh chính đại rời khỏi cửa, ta cũng không tin hai người kia phát hiện ra hành động của chúng ta, sẽ nhịn được, bọn họ chắc chắn sẽ đi ra ngăn cản chúng ta, hòng kéo dài thời gian chờ viện thủ tới!
- Nếu như bọn chúng đi ra mà nói, như vậy trước tiên giết chết hai người này, sau đó lại tiếp tục mai phục, nếu là không xuất hiện…
Vân Thiên Hà cười lạnh nói:
- Vậy thì quang minh chính đại rời đi, bọn họ làm sao có thể mở mắt trừng trừng nhìn chúng ta nghênh ngang rời đi mà thờ ơ?
Đồ Thiên Thanh và Lục quản gia đồng thời kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng thầm nghĩ, chiêu dương mưu này xác thực đủ diệu, một canh giờ, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, hai kẻ này nếu có can đảm, tự nhiên sẽ chạy tới giữ chân kéo dài thời gian, còn nếu như không có gan, như vậy chính mình không cần phải để ý tới, có thể quang minh chính đại rời đi, có thể tại con đường địch nhân truy kích bố trí mai phục, địch nhân cứ như vậy thủy chung bị vây trong tình cảnh bị động.
Lục quản gia nắm bàn tay lại, gật đầu nói:
- Chiêu dương mưu này rất tốt, cứ theo như lời Thiên Hà hành sự!
Khi ba người thương lượng xong, chỉ thấy mười hai hộ vệ Thiên Đồ đều mặc quần áo chính tề, mang binh khí, đeo khăn che mặt, tuy rằng bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thời gian dài hành tẩu trong bóng đêm và lằn ranh sinh tử, bọn họ từ sớm đã hình thành khứu giác tinh tường đối với chiến đấu sắp xảy ra, hoàn toàn nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.
Lục quản gia để Vân Thiên Hà mang hai hai hộ vệ cùng nhau đi tới gian nhà nhỏ sát rừng phong thụ chặn giết hai tên địch nhân trốn tại trấn Phong Diệp, những người còn lại do Đồ Thiên Thanh dẫn đầu, rời khỏi cửa đi theo con đường cái cũ lúc đến đây, bố trí rất nhiều mai phục bẫy rập và địa điểm chạy trốn lẫn đánh lén.
Sử Trường Đức còn lại là một con cờ trong bóng tối, Lục quản gia lưu lại chỗ hắn một hộ vệ cùng nhau mai phục tại gần xung quanh khách sạn này, tùy thời quan sát giám thị trấn nhỏ xuất hiện dị thường.
Phân phối nhiệm vụ và ám hiệu tiếp ứng xong xuôi, mọi người tuân mệnh, lập tức triển khai hành động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.