Võ Động Thiên Hà

Chương 669: Tâm nguyện của Trữ Vọng





Trong ấn tượng của Trữ Vọng chưa từng có sinh vật gì mà bị thương càng nặng thì càng cường đại. Trừ phi bọn hắn tiêu hao máu huyết cùng sinh mệnh lực.
Cho nên Dị Linh biến thành quái vật hút máu, bọn họ với sinh mệnh lực, với máu tươi là khát vọng của bản năng. Vì thế mà bọn họ mới đi tới các không gian có sinh mệnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bọn họ cũng không biết sau khi tất cả huỷ diệt thì sẽ thế nào. Bọn họ chỉ biết máu tươi, sinh mệnh cùng tử vong.
Mà lúc này Tinh Tổ lại có những biểu hiện đặc thù cùng với Dị Linh Vương có phần tương tự. Trong quá trình chuyển biến, sinh mệnh lực của hắn tiêu hao càng lớn. Như vậy lực lượng của hắn càng mạnh.
Điều này chính là nguyên nhân hợp lý nhất, bằng không thì Trữ Vọng cũng không có tìm được lý do thích hợp nào khác để giải thích cho những điều đang diễn ra.
Oanh.
Đúng lúc này, thân thể Tinh Tổ đột nhiên lớn mạnh vài phần. Đôi mắt hắn lúc trước phát ra ngân hôi sắc, bây giờ biến thành huyết hôi sắc. Hơn nữa hắn không ngừng tụ tập lực lượng khiến cho Thông Thiên bảo tháp không ngừng lay động. Thậm chí bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy yếu.
Trữ Vọng thấy tình hình càng ngày càng xấu, trong lòng càng lo lắng, Thông Thiên tháp trăm triệu lần không thể để cho Tinh Tổ phá huỷ. Một khi bị phá huỷ thì hậu hoạ khôn lường.
Nghĩ tới đây, Trữ Vọng cũng không có do dự, nàng dùng một loại chí cường lực lượng, che chắn trung ương tháp khỏi bị Tinh Tổ công kích. Sau đó Tinh Tổ lại công kích lên người nàng khiến thân thể nàng chấn động lui lại phía sau mấy bước.
Nàng không có phát động công kích đối với Tinh Tổ, chỉ một mực tiến hành phòng thủ. Thế tiến công của Tinh Tổ rất mạnh. Thế nhưng trong quá trình hắn biến hoá, Trữ Vọng cũng không có công kích hắn. Cho nên tốc độ chuyển hoả của hắn chậm xuống. Lúc này hắn vẫn còn vài phần tư duy, nên hắn không ngừng tự nhủ mình không thể để cho cỗ lực lượng quỷ dị này khống chế bản thân.
Rống.
Thế nhưng, ngay khi Tinh Tổ mưu tính phản kháng thì bất chợt một cỗ lực lượng quy tắc ở trong cơ thể hắn bộc phát. Tinh Tổ ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng. Sau đó con mắt hắn chuyển thành tử hồng sắc.
Hơn nữa hắn nguyên lai là ngân tu cũng trở thành tử tu. Thân thể của hắn không ngừng lớn mạnh, có nhiều chỗ vỡ ra, phát ra tiếng xương kêu răng rắc, giống như bị gãy. Hắn đang trong quá trình biến dị.
Bị ảnh hưởng bỏi tiếng rống này, thân thể Trữ Vọng chấn động, nàng lui về phía sau vài bước. Lần thứ hai nàng cảm giác được áp lực vô cùng lớn. Thế nhưng lúc này nàng lại cảm nhận được Tinh Tổ trong quá trình biến dị đang bị một có lực lượng quy tắc trùng kích, không khỏi khiến cho nàng phải run rẩy.
Đây chỉ có thể là Thiên Tru Giả mới có năng lực đem quy tắc lực lượng đánh vào trong thể nội. Cho nên người phải chịu loại quy tắc khống chế này trong mắt bọn họ chính là vật hi sinh. Mà như Tinh Tổ lại là một cường giả lại không hề có tín niệm kiên định mà một cường giả cần có. Có thể nói hắn chính là phế vật.
Lúc này, Tinh Tổ đã sắp trở thành quái vật. Trong mơ hồ, có thể thấy được thân thể hắn có một đạo huyễn ảnh vặn vẹo trong cơ thể hắn, dường như đang muốn phá thể ra ngoài.
Đúng lúc này, cỗ huyễn ảnh vặn vẹo mang đến một cỗ lực lượng cường đại, khiến cho Tinh Tổ tiếp tục trở nên điên cuồng muốn công kích toà tháp, bằng mọi cách phải phá hư phong ấn.
Thấy tình thế trước mắt vô cùng nguy hiểm, Trữ Vọng cũng dùng hết toàn bộ lực lượng để ngăn chặn cỗ lực lượng kia phá huỷ Thông Thiên tháp. Chẳng qua khi nàng cùng với cỗ lực lượng kia tiếp xúc, một cỗ lực mạnh mẽ đánh nàng văng ra xa. Lúc này khí huyết trong người nàng không ngừng bốc lên. Còn có một cỗ lực thôn phệ, phảng phất như muốn chiếm đoạt tâm thần nàng.
Trữ Vọng kinh ngạc, ngay lập tức mạnh mẽ đẩy cỗ lực lượng quỷ dị này đi ra ngoài. Đảo mắt nhìn lại đã thấy Tinh Tổ đang điêm cuồng rít gào. Một cỗ Tử Quang chi nhận nương theo cỗ lực lượng quy tắc, nặng nề oanh kích bảo tháp.
Hai mắt thấy lực lượng hoàn toàn có thể phá hư phong ấn ở trung ương tháp. Lúc này Tinh Tổ liều mạng đánh tới, dùng lực lượng toàn thân, chống lại cỗ lực lượng kia phá huỷ Thiên Tháp.
Oanh.
Thân thể Trữ Vọng nặng nề mà bay đi. Thân thể nàng như đoạn tuyến phong tranh đang phiêu đang giữa trời cao. Tựu như vẫn ở đó không có chịu rơi xuống.
Đúng lúc này, trong hư không hình như xuất hiện một bàn tay lớn. Bàn tay này dường như to bằng một ngọn đại sơn. Khi Trữ Vọng rơi xuống, bàn tay này liền đỡ lấy nàng.
Tiếp theo, ở trong phạm vi của bàn tay xuất hiện một cỗ Lôi Đình thiểm điện dày đặc xuất hiện. Giống như suối chảy lực lượng, nhanh chóng ngưng tụ bao phủ lấy Thông Thiên tháp.
Rầm rầm.
Từng đạo sấm sét giống như sự phẫn nộ của Lôi Thần, mang theo ý chí huỷ diệt oanh kích xuống. Đám Dị Linh tiếp cận gần Thiên Tháp đều bị đánh thành tro bụi.
Phanh.
Mà ở bên cạnh tháp, Tinh Tổ trong trạng thái điên cuồng bị một đạo Lôi Đình ý chí lực lượng đánh tới. Hắn điên cuồng huy động huyết mâu, vô cùng nghiêm nghị, không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn tính lấy Tử Quang tinh thần chống chọi lại lực lượng Lôi Đình.
Chẳng qua Tinh Tổ cũng không biết, hắn hiện tại đang ở trong tình trạng chuyển hoá thành Dị Linh Vương. Hơn nữa, lực lượng trong cơ thể hắn là huyễn ảnh quy tắc lực lượng. Nếu như hắn vọng tưởng dùng thực lực bản thân để đối kháng lực lượng ý chí Lôi Đình của Thiên Thù Giả, quả thực chính là chịu chết.
Oanh.
Một đạo Lôi Đình xuất ra ngay sau đó, nương theo một cỗ điện hoa rơi lả tả xung quanh, Dị Linh ở xung quanh Thiên Tháo không ngừng kêu gào thảm thiết, bị lực lượng Lôi Đình đánh tan thành tro bụi.
Mà lúc này thân thể Tinh Tổ bắt đầu lớn mạnh. Khi cỗ lực lượng ý chí Lôi Đình oanh kích lên cơ thể hắn. Trong nhất thời, một cỗ hồng mang trong cơ thể hắn đột nhiên loé lên rồi biến mất không thấy đâu. TInh Tổ căn bản không thể chống đối lại cỗ lực lượng này, vì thế mà Lôi Đình oanh kích lên cơ thể hắn.
Phác thông.
Tinh Tổ đã bị lực lượng ý chí Lôi Đình oanh kích, khiến toàn thân cháy đen giống như than củi.
Mà cỗ hồng mang u ảnh trong cơ thể hắn lúc này mới đi ra, trong không trung bất chợt vang lên tiếng hét của Vân Thiên Hà:
-Muốn chạy, chẳng qua chỉ là lực lượng quy tắc mà vọng tưởng chạy trốn trước mặt bản tôn. Diệt cho ta....
Theo sau tiếng quát của Vân Thiên Hà liền thấy khắp bầu trời được bap phủ bởi quy tắc lực lượng phù văn, giống như một trận cuồng phong. Lực lượng phù văn xuất ra thần bí quang mang, nhanh chóng rơi xuống khắp nơi trên phiến địa vực. Lấy nơi này làm trung tâm bắt đầu lan toả ra khắp đại lục.
Lúc này, đoàn hồng sắc u ảnh xuất ra từ thân thể Tinh Tổ bị cỗ lực lượng phù văn bao vậy. Mặc dù hắn cũng là quy tắc lực lượng. Thế nhưng Vân Thiên Hà đối với cỗ quy tắc lực lượng này là vô pháp bắt lại.
Ầm ầm.
Ngay sau đó một đạo Lôi Đình đánh xuống, tại nơi có quy luật phù văn ràng buộc hồng sắc u ảnh không thể nào lẩn trốn liền bị cỗ lực lượng ý chí đánh trúng. Ngay lập tức vang lên một thanh âm quỷ dị, bắt đầu chậm rãi tản ra, hình thành một cỗ khí tức giống như huyết vụ.
Mà Vân Thiên Hà đang dùng Tinh Khung Chi Nhãn nhìn cỗ khí tức này, cười lạnh một tiếng. Một lần nữa một cỗ ý chí Lôi Đình vây lấy đoàn huyết vụ đánh cho tan nát. Sau đó một đoàn Lam Sắc Hoả Diễm rơi xuống.
Phừng.
Nơi mà Lam Sắc Hoả Diễm rơi xuống giống như gặp phải cường địch, chỉ thấy cả một mảnh đất nhanh chóng bốc cháy.
Chỉ trong chốc lát, huyết vụ hoá thành một đoàn Lam Sắc Hoả Điễm bắt đầu từ từ tiêu tán. Dị Linh ở xung quanh bị Khôn Lam Chi Diễm thiêu đốt, đồng thời không khí ở xung quanh cũng được tinh lọc sạch sẽ.
Vân Thiên Hà di động tới trung tâm, đem Trữ Vọng rời đi. Chỉ thấy Trữ Vọng hô hấp có phần yếu ớt. Lực lượng trong cơ thể bị tiêu hao hầu như không còn. Chỉ là vẫn còn một tia khí tức trong cơ thể nàng đang lưu chuyển.
-Chủ nhân...........
Lúc này Trữ Vọng tỉnh lại, nàng vô cùng yếu ớt, mở mắt ngóng nhìn Vân Thiên Hà, chỉ thấy hạt châu thần bí ở mi tâm hắn, tựa hồ có một cỗ thân ảnh ở trong lòng hắn, khiến cho thân thể nàng rất muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Nàng cảm giác sinh mệnh lực của mình đang trôi qua, cảm giác trong nháy mắt, dường như bản thân nhớ lại nơi mà hơn một vạn năm nàng sống cô đơn cùng hắc ám năm tháng. Nàng chán ghét cái cảm giác cô đơn này. Sinh mệnh như một điểm tiểu quang trong lúc bất chợt hé ra đưa nàng tới thế giới muôn màu, làm cho nàng biết được thế nào là hỉ nộ ái ố. Nàng còn cảm thấy kỳ quái nhất, khó nói nhất chính là tình cảm.
Bởi vì có tình cảm, nên ở góc độ dùng người nàng đều tự tra hỏi. Nàng bắt đầu tin tưởng lời của Tạo Hoá lúc đương trung.
Có lẽ, chủ nhân, chính là mục tiêu định trước của ta. Nhưng cuối cùng ta lại có thể biến mất trong lòng chủ nhân, điều này cũng nằm trong ước định, còn có cái gì chưa đủ sao?
Trữ Vọng nghĩ như vậy, cảm giác con mắt càng ngày càng không mở ra được.
Nàng nỗ lực nhìn Thiên Hà, chỉ thấy khoé mắt hắn ướt át, nàng nhẹ nhàng cười, cười rất hạnh phúc, nhẹ giọng nói:
-Chủ nhân có nói, thế gian này một đời có thể mất đi, duy chỉ có tình cảm là vĩnh viễn không mất. Chân Tình mới là vĩnh hằng.
- Chủ nhân không nên đau khổ vì ta, Trữ Vọng sống lâu như vậy, cũng đã chán ghét cuộc sống này rồi, hi vọng chủ nhân sau khi hoàn thành di chí vẫn còn nhớ đến Trữ Vọng, vậy là đủ rùi.
- Nếu như thật có kiếp sau, Trữ Vọng hi vọng trở thành một nữ nhân bình thường, có thể tại biển người mênh mông gặp được chủ nhân..
Dứt lời, Trữ Vọng chậm rãi nhắm mắt lại, tay nàng chậm rãi rũ xuống, cỗ lực lượng kia trong thân thể cũng nương theo nàng hóa thành quang hoa, chậm rãi bay lên tiêu tán.
Vân Thiên Hà lẳng lặng nhìn Trữ Vọng biến mất trong lòng mình. Trong thâm tân hắn nổi lên gợn sóng, một trận chua xót khổ sở, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh.
Không phải hắn lãnh khốc, mà là hắn chuẩn bị giúp Trữ Vọng, trong cảm tình ý chí của Trữ Vọng mang theo một phần khao khát, một phần lúc nàng lĩnh ngộ tạo hóa từ hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp nói ra nguyện vọng của mình.
Vân Thiên Hà thông tạo hóa, hắn sao không biết Trữ Vọng vì sao lại sản sinh nguyện vọng như vậy, thế nhưng khát vọng của Trữ Vọng như vậy, cũng là tâm nguyện của nàng, lý tưởng của nàng. Vân Thiên Hà cuối cùng quyết định vẫn giúp nàng thực hiện, liền làm cho nàng biến mất trong thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.