Võ Động Thiên Hà

Chương 634: Chấn Động Đại Địa





Tại nơi tận cùng của hư không, trong u tối vô tận, một đoàn ánh sáng chói mắt thủy chung quanh quẩn một chỗ, đem thế giới hư không kia chiếu sáng.
Trong thiên địa, một cỗ lực lượng cường đại, giống như là thấy được từng sợi thanh vụ, đều như thủy triều, hướng phía nguồn sáng mà tụ lại.
Tổ Long mắt mở lớn nhìn Vân Thiên Hà đem lực lượng của bổn nguyên chi thạch trong chân không thế giới hấp thu hoàn toàn, không khỏi thở dài nói:
- Long Tộc, cũng đã đến lú phải lựa chọn rồi.
Rầm rầm rầm…
Lúc này, tại nơi bổn nguyên lực lượng hầ như không còn, thế giới u ám đột nhiên giống như dẫn phát một hồi thiên tai, mặt đất bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Trong khi đại địa không ngừng run rẩy, Vân Thiên Hà đứng yên trong hư không, đem bổn nguyên lực lượng kia đưa vào cơ thể, lúc khí huyết và ý cảnh dung hợp, cũng khiến cho hắn đến cảnh giới củng thần, chiếm được ổn định.
Lúc này, ánh sáng trên người hắn dần dần biến mất, khi hắn mở mắt ra, chỉ thấy đại địa bắt đầu nứt toác, giống như phía dưới có chôn bom hẹn giờ, nội địa bị kích nổ, một tiếng nổ lớn phát ra, có thể nói đại địa giống như bị cày lên.
Mặt đất đang kêu khóc.
Ầm.
Lúc này, trên mặt đất tĩnh mịch, đột nhiên nứt ra một khoảng thật lớn, tại nơi đi thông xuống dưới vết nứt, lúc này một cỗ khí tức âm lệ ăn mòn, giống như bóng cao su bị chọc thủng một lỗ, bắt đầu nhanh chóng hướng ra phía ngoài nổi lên.
Gào khóc.
Tại nơi lộ ra khí tức ăn mòn, một tiếng lệ rống âm trầm. giống như u linh hò hét, từ bên dưới vết nứt bắn ra, loại âm thanh này, quả thật có thể phá rách màng tai người.
Mà trong tiếng lệ rống kia, đại địa tiếp tục bốc lên, thật giống như một sinh linh trong viễn cổ vốn yên ổn ngủ say dưới mặt đất đột nhiên thức giấc trồi lên. Một lực lượng chấn động thật lớn, từ phía duới nền đất bắt đầu điên cuồng khởi động, đồng loạt xông lên, như muốn phi ra.
Rầm rầm rầm..
Tại nơi cỗ lực lượng cố gắng xông tới, trên đại địa bắt đầu lõm xuống phía dưới, có chỗ mấy ngọn núi, giống như dưới đáy là vực sâu vạn trượng liền bắt đầu tụt xuống phía dưới.
Mà khí tức ăn mòn càng ngày càng đậm, đột nhiên có mấy bóng ma, giống như tử linh của mấy viễn cổ cự thú, từ vực sâu dưới nền đất chui ra, cũng bắt đầu dùng thân thể hư thối khô quắt của hắn, bắt đầu đào móc mặt đất.
Vân Thiên Hà đứng yên trong hư không, sau khi thu công, vẫn lẳng lặng đứng nhìn một màn này, cũng thản nhiên nói:
- Ngươi hẳn là biết, cho dù bản tôn không thu lại bổn nguyên lực, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ phá phong ấn mà ra,chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Bất quá, khí tức những dị linh này cũng không phải rất mạnh, hẳn là chỉ có hai dị linh vương, Long Tộc hẳn là có thể ứng phó. Đây coi như một khảo nghiệm cho Long Tộc các ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tổ Long lúc này đột nhiên phát ra một tiếng rống to, chỉ thấy một cỗ chấn động cường liệt hướng về phía đại địa có dị linh đang chui ra lan tràn tới.
Vù vù
Dưới tiếng rống của Tổ Long, mấy cự thú dị linh vừa mới thoát ra đang đào mcos đại địa tiếp tục thả cấc dị linh ra, đều phát sinh một tiếng kêu, sau đó thân thể hư thối của bọn chúng bắt đầu tứ phân ngũ liệt, lập tức toát ra một cỗ khói xanh, rồi tiêu tán trong thiên địa.
Luồng sương mù này, mang theo một phần chứa đầy chất độc, lúc Vân Thiên Hà cảm ứng được liền nhíu mày. Loại khí tức này với hắn mà nói, là khá quen thuộc. Trong thế giới hắc ám kia khi hắn cứu chữa cho Trữ Vọng, trong toàn bộ thế giới đó, đều là loại độc chất này, có thể hủy diệt tất cả khí thể của mọi sinh linh.
Lúc Tổ Long tiêu diệt một ít dị linh lâu la thoát ra ngoài trước, hắn cũng biết những dị linh này không thể giết hết được. Chỉ cần là nơi có sinh mệnh, tốc độ những dị linh này sinh sôi này nở là cực kỳ kinh khủng.
Bởi vì việc cấp bách, hắn cũng không thể chỉ dựa vào lực lượng của mình mà tiêu diệt những dị linh này, mà cần phải quay về Long Tộc triệu tập tất cả những người cường hãn nhất, cùng nhau chống lại dị linh tập kích.
Vân Thiên Hà lúc này nói:
- Trong phiến không gian này, không có khí tức của sinh mệnh. Cho dù những dị linh này phá hủy được phong ấn, trong một thời gian cũng sẽ không thể xuyên qua không gian mà đến chỗ không gian của Long Tộc cư ngụ, này là có thời gian hòa hoãn. Huống hồ bọn chúng phải thả được hai dị linh vương ra, sau đó phải tập hợp lại toàn bộ lực lượng của dị linh vương, mới có thể đem dòng xoáy của phiến chân không kia ăn mòn, xâm nhập vào không gian cư ngụ của Long Tộc. Đến lúc đó, hai dị linh vương kia đã suy yếu, ta nghĩ lúc đo đối với Long Tộc hẳn là không khó đối phó phải không?
Nói đến đây, trong con ngươi Vân Thiên Hà hiện lên một tia sáng, lại nói tiếp:
- Thiên Thù Giả có năng lực có thể thay đổi một ít quy lắc của lực lượng, hơn nữa cũng có năng lực đem cường giả tồn tại trong không gian này, thông qua lúc bọn họ phá hư, từ đó đánh vào quy tắc ký hiệu đến trong cơ thể bọn họ, tiến hành ràng buộc, đưa bọn họ tới một không gian khác, hay là nói những người phá hư đó đều trở thành một loại công cụ bị lợi dụng trong tay Thiên Thù Giả.
Tổ Long nghe vậy, long hồn lần thứ hai đại chấn.
Vân Thiên Hà quét mắt nhìn Tổ Long, thấy Tổ Long trước mặt hắn tựa như một con rắn nhỏ, không khỏi tiếp tục nói:
- Ngươi là Tổ Long của Long Tộc, cũng là một trong các Thiên Thù Giả. Về phần các đại không gian có bao nhiêu Thiên Thù Giả bản tôn không rõ ràng lắm. Bất quá bản tôn cần nhắc nhở người một chút, nếu như các ngươi dám đem những người phá hư sử dụng như nô lệ, các ngươi hẳn rõ ràng, tạo hóa đều có nhân quả, nếu như bọn họ làm như vậy, chắc chắn đều sẽ phải trả giá.
Tổ Long nói:
- Từ sau khi Thiên Thù Ngự giả các hạ nghiền nát không gian, tổng cộng phân ra sáu đại không gian. Trong đó Long Tộc chiếm hai không gian, Cổ Hoang thiên tộc chiếm một không gian xa xôi nhất, còn lại bốn đại không gian, có hai cái đã bị dị linh hủy diệt, còn lại hai cái, một cái chính là nơi các hạ sinh hoạt, còn Long Nhân tộc tồn tại trong không gian kia. Hai không gian này cũng là nơi tiếp cận gần nhất với chỗ phong ấn dị linh, chúng ta trước đây gọi đó là hạ đẳng không gian.
Vân Thiên Hà nói:
- Nếu chỉ còn có bốn đại không gian, nếu như Long Tộc các ngươi bị hủy mất một cái, còn lại duy nhất một cái, lẽ nào các ngươi có thể tới cái không gian mà theo như lời ngươi nói thì là loại thưởng đẳng không gian. Các ngươi hẳn là không đem hai không gian nhỏ yếu kia để vào trong mắt. Ngươi nói cho ta biết, Cổ Hoang thiên tộc có bao nhiêu Thiên Thù Giả, trong Long Tộc có bao nhiêu Thiên Thù Giả. Theo như lời ngươi nói, những người phá hư ở hai không gian hạ đẳng ở giữa, đến tột cùng là bị đưa đến không gian nào?
Tổ Long hiện tại thấy Vân Thiên Hà cũng không còn có loại uy nghiêm như lúc trước nữa, nghe Vân Thiên Hà hỏi, cũng thành thật trả lời:
- Trong Long Tộc, từ thượng cổ cho tới bây giờ, có tổng cộng ba vị Thiên Thù Giả. Một vị là đến từ Lưu Ly gia tộc, chính là bản tọa, một vị đến từ Tử Vi gia tộc, một vị là đến từ Cổ Hư gia tộc. Về phần Thiên Thù Giả của các chủng tộc khác cũng có hai vị, một vị đến từ Cổ Hoang thiên tộc, một vị nữa đến từ nhân tộc. Theo như lời các hạ những người phá hư trong không gian hạ đẳng đều là bị phân phối bình quân đến dưới trướng của các Thiên Thù Giả, mục đích chính là muốn thế lực của bản thân lớn mạnh, có thể trở thành Thiên Thù Ngự giả.
Vân Thiên Hà nghe xong những lời này, không khỏi cười nhạt, thật không nghĩ tới ngay cả những người đã đạt được cấp bậc Thiên Thù Giả, đều đã là tồn tại bán thần, cư nhiên còn tranh quyền đoạt vị. Hắn càng lúc càng cảm thấy làm Thiên Thù Ngự Giả thật bi ai, đã hi sinh chính mình, lại còn nuôi sống một đám sâu mọt, mắt thấy nguy cơ dị linh nhưng không hề để ý, cư nhiên còn làm ra những chuyện tình ngu xuẩn.
Thông qua việc này, Vân Thiên Hà không khỏi phát hiện, tại đây các loại trật tự thối nát của các đại không gian, những chuyện như thế này, vô luận là cường giả hay con người đều không để ý đến nguy cơ dị linh trước mắt, đều chỉ chăm chú diễn một vở kịch mang tên tranh quyền đoạt vị. Càng nghĩ càng cảm thấy bi ai.
Vào lúc này, trong lòng Vân Thiên Hà càng thêm kiên định, con đường thành thần của hắn, cần phải nhanh hơn, hắn phải nhanh chóng nắm giữ pháp tắc của không gian và thời gian, cùng với pháp tắc của mệnh lý, trở thành Thiên Thù Ngự giả, từ đó thanh lý, triệt để trị tận gốc những trật tự phát tắc thối nát trong không gian.
Vân Thiên Hà nhìn quét qua không gian u ám, nơi này là một không gian đã từng bị dị linh phá hủy, bất quá trìh độ này, vẫn còn thua xa hắn lần đầu mê hoặc hủy diệt không gian của Trữ Vọng. Phiến không gian này chịu ảnh hưởng của lực lượng bổn nguyên chi thạch, ít nhất còn có một chút sinh mệnh cơ bản có thể sinh sôi nảy nở, và tồn tại. nếu như có thể đem dị linh tiêu diệt, không gian này trải qua diễn biến vài thời kỳ nhất định có thể tái sinh.
Tổ Long thấy dị linh đi ra càng ngảy càng nhiều, lúc này nhân tiện nói:
- Các hạ, bản tọa phải trở lại thương lượng với hai vị kia việc đối phó dị linh, xin cáo từ trước.
Dứt lời, thân thể của cự long thần thánh kia, trực tiếp đi qua hư không, biến mất khỏi chân không loạn lưu.
Không hổ là đạt được cấp bậc Thiên Thù Giả, tồn tại bản thần, chỉ dùng thân thể cường hãn của hắn, là có thể qua được dòng xoáy chân không điên cuồng với lực lượng cuồng bạo kia.
Sau khi Tổ Long rời khỏi, Vân Thiên Hà lại quét mắt nhìn thế giới u ám này lần nữa, không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Hắn bây giờ còn chưa có đủ năng lực để tiêu diệt toàn bộ những dị linh này, hoặc là dùng không gian pháp tắc, đưa bọn chúng đến một không gian khác vĩnh viễn trói buộc bọn chúng ở đó, hắn còn cần tiếp tục nỗ lực.
Bất quá sau khi thu được lực lượng của bổn nguyên chi thạch, Vân Thiên Hà cảm giác sau khi tiến nhập vào lĩnh vực chi thần, tựa hồ cũng không cần hắn phải tận lực tu luyện, mà là thông qua một loại cảm ngộ chân lý đối với ý cảnh, đối với lực lượng quy tắc kia càng tiếp xúc với bổn nguyên lực lượng lại càng mạnh.
Lúc mới tiến nhập vào lĩnh vực mới này, bởi vì ý chí và ý cảnh mở rộng cực hạn để hắn lĩnh ngộ được mệnh lý pháp tắc, tự nhiên cũng để hắn hiểu được sinh mệnh vĩnh cửu buồn chán của mình, cũng khiến cho hắn có nhiều thời gian và cơ hội nắm lĩnh ngộ được pháp tắc của không gian và thời gian cùng sự liên hệ kỳ diệu giữa sự tồn tại của chúng với mệnh lý pháp tắc, cuối cùng nắm giữ hắn, trở thành vĩnh hằng.
Nhưng muốn tiếp tục đi con đường này, là cẩn phải nỗ lực trả giá. Hắn có thể sống hàng ngàn năm, hàng vạn năm, thậm chí còn lâu hơn, thế nhưng thân nhân của hắn, hài tử của hắn, hắn lại phải nhìn họ mỗi ngày già đi, chết đi, rồi lại có một đời mới, cứ như vậy tuần hoàn nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.