Võ Động Thiên Hà

Chương 597: Trữ Dạ trung quân ái quốc





Trong lòng mọi người mang theo nghi vấn rời khỏi quốc chính viện. Lúc ly khai Vân Thiên Hà hướng Lam Côn dùng mật ngữ truyền âm sau khi ly khai quốc chính viện liền đi đến bí thất.
Chỉ trong chốc lát Vân Thiên Hà đã đến bí thất, lúc này Lam Côn đi đến hành lễ nói:
-Thiếu chủ, có chỉ lệnh?
Vân Thiên Hà nói:
-Chuyện này ngày hôm nay trên quốc chính viện Phó Hướng Vũ cũng tham dự, tựu hẳn là hắn sẽ nghĩ biện pháp đem tin tình báo này truyền ra ngoài, bất quá ngươi không cần để ý tới chuyện này. Cứ để mặc hắn, về phần phản ứng của các quốc gia, liền để thành viên trong bí doanh dùng mật thư truyền về. Tiếp theo cần làm tốt những gì bày ra trong bộ thư, như vậy bọn họ mới tin tưởng không có nghi ngờ.
- Rõ, thuộc hạ xin đi làm ngay.
Lam Côn lên tiếng trả lời cũng không có lưu lại, cấp tốc ly khai.
…..
Ba ngày sau, đại doanh quân viễn chinh Khai Châu.
Sau khi Vân Thiên Hà thượng vị bố trí quân sự, thuận lợi nhắn nhủ đến các quân. Các tướng lĩnh trong quân cũng có những phản ứng rất khác nhau.
Mà Trữ Dạ nhận được quân lệnh này, hắn vẫn đạm nhiên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Vài tên tướng lĩnh thuộc hạ đều không có nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cuối cùng một trong bốn tướng lĩnh thuộc hạ của Trữ Dạ đứng ra nói:
- Chủ tướng, tiểu tử mới lên ngôi vị chủ quân này rốt cục muốn làm gì, mới chỉ là đệ nhất quân lệnh mà đã muốn chúng ta rút quân khỏi nơi này rời đến Ly Sơn đóng quân. Rốt cục hắn muốn làm gì, hắn cũng biết rõ chúng ta và Liệt Diễm quốc chinh chiến nhiều năm, hiện tại song phương đều nằm ở thế giằng co. Muốn chúng ta rời khỏi Thiên Quỷ yếu tắc, căn bản là không thể tuân theo, tiểu tử này quả thực rất hồ đồ. Hắn coi chiến tranh là trò chơi chắc, ta không phục.
Chỉ là sau khi hắn nói xong, lúc này Trữ Dạ đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống dưới, theo như mệnh lệnh được ban bố, toàn bộ bộ binh đóng quân ở Thiên Quỷ yếu tắc, toàn quân nhổ trại, lập tức hành động, nghiêm ngặt án theo quân lệnh chấp hành, không được trái lệnh, ai trái lệnh xử theo quân pháp.
Nghe những lời này, các tướng sĩ đều sửng sốt, nhưng ngay lập tức, Trữ Dạ trầm giọng quát dẹp đường:
- Còn lo lắng gì nữa, tức khắc thi hành mệnh lệnh.
-Rõ, mạt tướng tuân lệnh.
Chúng tướng sau khi lấy lại tinh thần, liền ôm quyền lập tức ly khai chấp hành mệnh lệnh.
Mà lúc này một tướng lĩnh mặc lam sam, nhìn như là một trung niên nhã nhặn không có ly khai. Hắn đợi mọi người đi hết rồi mới nói:
- Chủ tướng, đối với đệ nhất phong lệnh lần này của tân chủ quân, người thấy thế nào. Bất quá tại hạ cho rằng, hắn đưa vào thực thi chế độ quản lý quân sự mới này rất độc đáo. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không có nhìn ra được điều gì nhưng rất đáng để xem trọng.
Trữ Dạ lúc này mới nói:
- Xác thực chế độ quản lý quân sự mới này rất chiêm tính, đối với việc quản lý quân đội xác thực có chỗ tốt. Thế nhưng cho tới hôm nay, ta thủy chung cũng nhìn không thấu vị tân quốc quân này hắn đang có dụng ý gì.
Trung niên nhân nói:
- Người này ở thời Đại Đường, cũng sống trong kinh thành một thời gian, là một nhân vật có trí tuệ. Giang thị cũng phải chịu thua dưới tay người này. Ngay cả Túc Tĩnh vương, đều không làm gì được hắn, thậm chí nhiều lần phải ăn trái đắng trong tay hắn. Bởi vậy có thể thấy được tâm cơ người này không phải người bình thường có thể nhìn thấy được
Mặt khác, nếu như không luận về trí tuệ của người này, chỉ luận về thực lực thôi thì hiện tại thiên hạ cũng có rất ít người có thể địch nổi. Chính là thế ngoại cao nhân cũng không có dám động thủ với hắn. Về thực lực võ đạo, quả thật hắn đã đạt được trình độ mà rất nhiều người mơ ước mà không được.
Trữ Dạ nói:
-Xác thực, vào thời Đường, ta cũng đã từng gặp qua hắn, tựu nghĩ hắn không giống như người thường. Tuy mới chỉ thấy qua hai lần, nhưng hắn lại để lại trong ta ấn tượng rất sâu sắc. Mà nay hắn lại trở thành quốc quân, không cần nói đến nguyên nhân. Ta thấy hắn hoàn toàn có năng lực cùng tư cách đảm nhiệm chức vị quốc quân của Hạ quốc. Chỉ là ta thủy chung vẫn không hiểu, thực lực của hắn bây giờ siêu phàm thoát tục, cũng không phải là một nhân vật phàm tục như chúng ta. Vì sao hắn vẫn mưu cầu danh lợi?
Trung niên nhân nói:
- Cao nhân hành sự rất bí hiểm, vì sao lại như vậy, tương lai tự nhiên chúng ta biết được đáp án. Ngài trung chính với Đường thị, nhưng hiện tại thái tử điện hạ đã thoái vị, lánh đời không ra. Trong lòng ngài có hay không sẽ trung thành với vị tân quốc quân của Hạ quốc.
Trữ Dạ trầm mặc rồi thở dài, tựa như muốn nhìn thấu thế sự đang xoay vần, lo lắng nói rằng:
- Nghĩa phụ nuôi ta lớn, dạy ta thao lược binh pháp, dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người, dạy ta trung quân ái quốc. Nhưng hắn cũng dạy ta, trung quân ái quốc chính là trung thành với minh quân, chỉ có như thế quốc gia mới được thái bình yên vui. Ta trung với Đường thị, nhưng người của Đường thị lại đánh mất giang sơn. Ta hiện tại chỉ có thể tiếp tục tuân theo ở lại nơi này. Chỉ cầu cho ở đây bách tính không phải chịu nỗi khổ của chiến loạn. Thế nhưng Liệt Diễm quốc cùng chúng ta đã xảy ra xung đột, nhưng ta không thể ngăn được bước tiến của bọn chúng. Là ta thất sách, vì Đường Sơ ta đã lập thệ sẽ dẹp loạn chiến loạn phân tranh. Đến lúc đó, chọn một nơi an bình ở quê cha đất tổ, hưởng cuộc sống thái bình. Tuy rằng điện hạ đem chức vị quốc quân giao cho người khác. Nhưng nếu như ta đã chọn Hạ quốc, như vậy ta sẽ trung thành với hắn, bất luận tương lai có ra sao đi chăng nữa, ta nhất định sẽ vì hắn mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Bất luận quốc quân là ai, chỉ cần là người có thể mang lại hòa bình cho thiên hạ thì ta sẽ trung thành với kẻ đó.
Dứt lời, Trữ Dạ quay sang nhìn trung niên nhân:
-Tiên sinh, người du lịch thiên hạ mấy năm nay, vì sao lại muốn đến Hạ quốc góp sức, cũng có lựa chọn giống như ta?
Trung niên nhân than thở:
- Từ lâu ta luôn muốn với việc du lịch thiên hạ có thể tìm ra phụ thân bị thất lạc từ nhỏ, vì hắn mà thuận hiếu, hầu hạ. Thế nhưng sau khi tìm lại được phụ thân rồi thì thế cục lại thành ra bất đắc dĩ. Mà những năm gần đây ta du lịch thiên hạ, đều không đành lòng với tràng diện với cục diện thiên hạ như bây giờ. Nhưng ta lại vô lực cải biến, cuối cùng ta mới phát hiện, những gì ta kinh lịch qua so với ác mộng không khác là bao. Hôm nay thấy cuộc sống khổn khổ của bách tính, thê ly tử tán, cửa tan nhà nát, nhưng bọn họ vẫn kiên cường sống. Mà ta vẫn nhớ kỹ lời của phụ thân, kỳ thực ta so với người khác còn hạnh phúc hơn nhiều. Lúc xưa ta không có ngộ ra, nhưng hiện tại đã biết, ta cần phải làm những gì. Lần trước kinh qua một mảnh Xích Diễm hoang mạc, nhìn thấy những sinh hoạt của một chi dị bộ lạc, phát hiện ra rằng tuy bọn họ sống gian khổ, lại bị Liệt Diễm quốc ức hiếp hãm hại, nhưng bọn họ vẫn rất kiên cường, không gì so sánh được với tín ngưỡng kiên định của bọn họ. Ngươi có biết tín ngưỡng của bộ lạc đó là gì không?
Trữ Dạ nói:
- Một chi dị bộ lạc bị bài xích hãm hại, bọn hắn sinh tồn chỉ vì có một chỗ yên lặng để cố thổ không muốn xa rời, tại Khai Châu này cũng có không ít người như vậy, ta phát hiện bọn họ trước đây đều là cừu thị thường nhân, thậm chí nhiều người tựu sát rất tàn bạo. Ta không hiểu được vì sao bọn họ chưa được khai hóa dã nhân bỏ đi tư tưởng man di. Ta lúc đó không có hiểu nhưng bây giờ ta cũng đã hiểu được. Ta lúc này mới biết, bọn họ giết người, đều là những ác nhân bức bách bọn họ. Mà đối với thường dân ở vùng phụ cận, bọn họ chưa từng xâm phạm. Kỳ thực bọn họ cũng là những thường dân mà thôi, nhưng tâm bọn họ lại rất thiện lương. Sở dĩ bọn họ trở thành như vậy cũng là ngày trước bọn họ quá nhu nhược khiến cho họ bị chèn ép bức bách đến tàn hại. Từ đó ta mới bắt đầu đồng tình, mới đãi ngộ công bằng với mọi người, tựu ta vẫn kiên định muốn đánh hạ Liệt Diễm quốc để cho những người này có được cuộc sống an bình. Về phần tín ngưỡng của bọn họ theo như lời ngươi nói, trước đây ta chỉ biết, bọn họ chỉ là muốn sinh tồn mà thôi.
Trung niên nhân noi:
- Kỳ thực, dị nhân ở đông vực, bọn họ sinh hoạt khác xa so với những người ở nơi khác. Trong thời gian ta du lịch, vẫn thấy người ta buôn bán nô lệ, thậm chí những nô lệ này được coi như đồ chơi lập tức đánh chết, cuộc sống của bọn họ cũng không bằng cầm thú. Sau đó một thời gian ta lại phát hiện, những bộ lạc dị nhân này di chuyển đến đông vực. ta vì hiếu kỳ mà đi theo trở về. Sau đó ta mới phát hiện ra lý do vì sao bọn họ di chuyển tới đây. Bởi vì đến đây những bộ lạc dị nhân này có được những sinh hoạt bình an, có được cuộc sống mà họ từng mơ ước, cũng chính vì thế mà bọn họ kiên định vói tín ngưỡng của mình.
Nói đến đây, Trữ Dạ không khỏi hỏi:
-Tiên sinh, nói đến nửa ngày rốt cục tín ngưỡng của bọn họ là gì vậy?
Lúc này, trung niên nhân mới từ trong túi lấy ra một tấm gỗ điêu khắc, đưa cho Trữ Dạ nói:
- Đây là khi ta trở lại đông thổ, tại bộ lạc dị nhân lấy được. Bọn họ mỗi gia đình đều thờ phụng một tượng gỗ, bọn họ gọi người này là Thủ Hộ Tinh Thần.
Trữ Dạ tiếp nhận tượng điêu khắc, cầm trong tay không khỏi nói:
- Tượng điêu khắc này cũng phải là đồ thờ phụng trước đây của các bộ tộc dị nhân hoặc là thần linh trong thần miếu. Ta xem hình như là một người, mà người này lại cho ta cảm giác quen thuộc
Trung niên nhân nói:
- Người này khi ta nhìn thấy tượng gỗ này cũng cảm thấy quen thuộc. Vì thế mà tìm người trong bộ lạc hỏi, nhưng không một ai chịu nói ra người này là ai. Chỉ sau khi ta đi qua một thành thị, tìm một nữ hài dị nhân trong một cửa hàng buôn bán, nữ hài này cũng không có nói chỉ viết ra hai chữ. Ta lúc này mới minh bạch, chính vì thế mà ta mới tới đây gia nhập quân đội.
- Người kia, đến tột cùng là ai, vì sao có thể trở thành Thủ Hộ Tinh Thần cho bộ lạc dị nhân, có thể khiến bọn họ buông tha tín ngưỡng thần linh từ xa xưa?
Trữ Dạ nói.
Trung niên nhân nói:
- Kỳ thực người này ngươi cũng đã từng gặp qua. Mà hôm nay chính là tân quốc quân của Hạ quốc, hai chữ kia mà nữ hài viết ra chính là: Thiên Hà!
- Là hắn
Trữ Dạ nghe xong những lời này, có vẻ ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, không khỏi xoay mình hỏi trung niên nhân:
- Tiên sinh, kỳ thực ngươi đã suy đoán được ý đồ của vị quốc quân này, cho nên mới nói cho ta biết vì sao?
Trung niên nhân nói:
- Ta cũng chỉ là suy đoán thôi, ý đồ chân chính của quốc quân rất có thể là muốn tiêu diệt Liệt Diễm quốc, cho nên mới làm ra bộ thư khiến người khác khó hiểu đến như vậy.
Trữ Dạ suy nghĩ sâu xa nói:
- Nếu nói như vậy, bộ thư xác thực rất cao minh, trước ta còn có chút không phục vị quốc quân này trên phương diện nhận thức. Thế nhưng hiện tại, ta thực sự khâm phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.