Võ Động Thiên Hà

Chương 54: Tấn giai Võ Sư





Trong lúc bất tri bất giác, trời đông giá rét lặng yên trôi qua.
Trong một mùa đông giá rét này, tất cả đều như bình thường, tới lui bình thản, nhưng tẩy đi màu trắng bạc, tất cả mọi vật đều bừng ánh sáng sinh cơ.
Ba tháng, đây là một mùa làm cho cây cỏ khô héo, nhưng sau đó vạn vật sống lại, hiện ra một mùa đầy sinh cơ.
Cấm viện Đồ phủ, trong vườn, cỏ nhỏ đã lộ chồi non, không hề sợ hãi một mùa đông giá lạnh, lại một lần nữa khỏe mạnh lớn lên.
Nơi này là một sân nhỏ nối thông với Đồ phủ, Vân Thiên Hà nhớ kỹ, tại nửa năm trước, hắn còn đang bị cấm đoán ở trong tòa nhà bên cạnh, thế nhưng hôm nay, nơi đây lại trở thành sân luyện công của một mình hắn.
Từ khi đại hội võ đạo cuối năm trước kết thúc, Đồ Nguyên Tán dặn Đồ Chính Minh giúp Vân Thiên Hà thu thập một sân luyện công riêng thích hợp cho một người tại cấm viện, hai chủ tớ Vân Thiên Hà và Sử Trường Đức, đã ở tại sân luyện công này hơn ba tháng dài, trong thời gian này chưa từng đi qua võ đường tới một lần.
Lúc này, trong sân luyện công tại cấm viện, Vân Thiên Hà cởi trần thân trên, tuy rằng khí trời có chút lạnh lẽo, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy lạnh, cả người nhễ nhại mồ hôi, liên tục tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức.
Mỗi lần huy vũ nắm tay, thân thể sẽ bắn ra từng giọt mồ hôi lớn, cơ bắp toàn thân rung động không ngừng.
Trước đây, khi Vân Thiên Hà tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức này, toàn thân đều sẽ truyền tới đau ngứa khó chịu, cần phải có sự hỗ trợ của Sử Trường Đức mới có thể tiếp tục hoàn thành ba thức này.
Mà hôm nay, Vân Thiên Hà đánh ra mỗi một thức, đều vô cũng dễ dàng tự nhiên, đau đớn đã sớm biến thành một loại chết lặng, ngứa ngáy cũng biến thành một loại cảm giác sảng khoái giống như tắm rửa trong gió xuân.
Đây là dấu hiệu tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức đến đại thành, cơ thể rắn chắc như cương của Vân Thiên Hà hiện tại từ từ nội liễm vào bên trong, thậm chí thoạt nhìn có chút gầy yếu, thế nhưng khi hắn đánh ra một quyền, trong nháy mắt bộc phát kình lực, thì một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đầy tính bạo tạc phun trào ra ngoài, còn mang theo phong mang cương mãnh nhàn nhạt.
Ầm!
Huy vũ một quyền, đánh vào khối tinh cương thạch trong sân luyện công, khối tinh cương thạch kia chấn động vang lên tiếng ong ong, ngay sau đó, liền nghe được rắc một tiếng, tinh cương thạch bắt đầu phát sinh nứt nẻ không chút quy tắc nào, thực giống như bắt đầu bạo liệt từ trong ra ngoài vậy.
Ầm!!!
Rốt cuộc, khối tinh cương thạch kia đã không chịu nổi khí kình cương phong không ngừng cuồn cuộn tập kích, đột nhiên từ trong ra ngoài bạo liệt nứt vỡ, tan thành vô số mảnh tán loạn xung quanh, rơi xuống phiến đá trên mặt đất, phát ra tiếng đinh đinh vang vọng.
Vân Thiên Hà đã tụ hết kình lực toàn thân vào trong một quyền này, khi triệt để thả ra hoàn tất, loại rung động co rút khắp thân thể này, làm cho cơ bắp toàn thân của hắn truyền tới cảm giác nóng rực giống như trong liệt hỏa nhiệt độ cao thiêu đốt hừng hực, thậm chí ngay cả các khớp xương của hắn cũng bị loại cảm giác nóng rực này làm cho tê dại không gì sánh được.
Chờ khi hắn hoàn toàn thích ứng, liền tận lực bồi tiếp cảm giác hư thoát truyền tới, loại rung động cơ bắp và các khớp xương toàn thân làm cho hắn tiêu hao thể lực vô cùng nhanh chóng.
Phịch!
Đặt mông ngồi xuống đất, lúc này ngay cả đầu ngón tay mà Vân Thiên Hà cũng lười động đậy, lúc này hắn cảm thấy toàn thân lơ lửng, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể thỏi bay hắn lên không, thân thể của hắn giống như nằm trên đám mây, loại cảm giác sảng khoái trong nháy mắt truyền tới này, làm cho linh hồn nhỏ bé của hắn đều mất đi.
Lúc này, Sử Trường Đức đứng tại một góc khác luyện công nghe được động tĩnh, liền cấp bách chạy tới, nhìn thấy Vân Thiên Hà nắm trên mặt đất, kinh hãi nói:
- Thiếu gia, người làm sao vây? Có phải là luyện công quá độ, tiểu nhân đưa người trở lại phòng nghỉ ngơi một chút!
Khi Vân Thiên Hà hơi chút khôi phục lại thể lực, lúc này mới lắc đầu nói:
- Không cần, ta không sao, A Lai, còn có vài ngày nữa là vào xuân rồi?
Sử Trường Đức trầm tư một hồi đáp:
- Thiếu gia, ngày mai là vào xuân rồi!
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà bật ngồi dậy:
- Ngày mai? Ai nha…
Đang nói, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm giác xương cốt toàn thân truyền tới cản giác đau đớn như bị gãy nát đến nơi, làm cho hắn không khỏi đau nhức hô lên một tiếng, nhưng kỳ quái chính là, sau khi đau đớn qua đi, ngay sau đó là cảm giác tê dại truyền tới, loại cảm giác này so với tình hình lúc bình thường hắn tu luyện công pháp sơ cở Bạo Cương Đoán Cốt Công gặp phải giống nhau như đúc.
Đột nhiên ý thức được cái gì, Vân Thiên Hà nhanh chóng khôi phục lại vài phần khí lực, chậm rãi đứng lên, hoạt động khớp xương toàn thân một chút, chỉ nghe rắc rắc vài tiếng từ các đầu khớp xương ma sát với nhau truyền tới, loại cảm giác tê dại sảng khoái này, làm cho hắn thoái mái muốn rên rỉ.
Cư nhiên không còn cảm giác sự tồn tại của cơ da màng, vận kình là lúc, trực tiếp từ các đầu khớp xương truyền đi.
Nói như vậy…
Hắn rốt cuộc đã đột phá bình cảnh Võ Sĩ cấp chín tiến vào cảnh giới Võ Sư rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vô cùng vui mừng, Vân Thiên Hà kêu lên:
- A Lai, nhanh đi mang một chiếc ván gỗ tới đây!
Sử Trường Đức cũng nghĩ tới cái gì, thần sắc vui vẻ, liền lập tức chạy vào trong phòng lấy ra một chiếc vãn gỗ mỏng tựa như tờ giấy mang tới.
Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức cầm chiếc vãn gỗ kia trải rộng ra, hắn đợi kình lực chậm rãi khôi phục lại, nắm chặt bàn tay, đột nhiên hét lớn một tiếng, một quyền mạnh mẽ đánh tới tấm ván gỗ kia.
Thế nhưng khi nắm tay sắp tiếp cận với chiếc ván gỗ, hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tấm ván gỗ kia liền vang lên tiếng động rồi vỡ vụn.
Vân Thiên Hà vui mừng, trong nháy mắt khi hắn đánh ra một quyền, hắn rõ ràng cảm giác được nguyên lai khi hắn tu luyện công pháp cơ sở Bạo Cương Đoán Cốt Công sinh ra cỗ phong mang kia, hiện tại đã chuyển biến trở thành lực lượng mang tính xuyên thấu, cũng chính là thứ mà Võ Sư sơ bộ tạo thành, đó chính là kình khí.
Điều này có ý nghĩa, Vân Thiên Hà trải qua ba tháng không ngừng khổ tu, rốt cuộc đã thành công đột phá bình cảnh Võ Sĩ cấp chín tấn giai, hoàn thành sự quá độ Võ Sĩ đến Võ Sư.
Sau khi thể lực khôi phục lại bình thường, Vân Thiên Hà đánh mấy bộ công pháp luyện cốt, cảm giác mỗi khi chính mình đánh ra một quyền, xương cốt đều ông ông cộng hưởng, mà một quyền so với một quyền đều tăng thêm phong mang sắc bén, ẩn chứa lực lượng xuyên thấu, thời điểm cơ bắp và xương cốt cộng hưởng lẫn nhau, hình thành nên kình khí.
Phù! Phù! Phù!
Sau khi luyện xong mấy bộ công pháp luyện cốt, Vân Thiên Hà cảm giác vui sướng không gì sánh được.
Quyền pháp cơ sở của Bạo Cương Đoán Cốt Công, hiện tại hắn đã vô cùng thuần thục, đối với sự ma hợp giữa xương cốt và cơ nhục khi tu luyện cũng không còn cảm giác đau đớn như muốn xé rách da thịt nữa, nói rõ hiện tại cơ da mạng toàn thân của Vân Thiên Hà đã đạt tới mức khi luyện xương cốt với những động tác trên diện rộng không còn nguy hiểm tạo ra thương thế nứt rách cơ nhục nữa, hắn toàn toàn có thể tiếp xúc với những phương pháp tu luyện đoán cốt càng cao thâm hơn một bước trong Bạo Cương Đoán Cốt Công rồi.

Chủ trạch Đông Viện, sau khi Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa rời khỏi, Vân Thiên Hà lại quay trở lại, hiện tại cả một trạch viện rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình thiếu gia hắn ở lại, thực sự có chút vắng vẻ buồn tẻ.
Bất quá Vân Thiên Hà thích thanh tĩnh, ngược lại không thèm để ý tới điều này.
Buổi chiều, Lục Châu đi lấy cơm nước quay về, cũng mang theo một phong thư.
Cầm lấy lá thư này, thấy là Đường Linh Vũ viết, cũng không vội vã mở ra xem.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Châu thu dọn sạch sẽ, châm đèn lên, lén nhìn Vân Thiên Hà vài lần, liền bước khỏi cửa.
Thời gian vẫn còn sớm để tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, không có chuyện gì làm, Vân Thiên Hà liền cầm lấy lá thư Đường Linh Vũ viết cho hắn, bất quá vừa nhìn qua, lại nhẹ nhàng cười, cư hiên là Đường Linh Toa mạo danh ca ca của mình viết ra.
Tiểu nha đầu này viết thư thực giống như viết nhật ký vậy, mới đầu kể về những chuyện Kinh thành phát sinh gần đây, còn có hài lòng, hoặc chuyện không vui, toàn bộ đều viết hết bên trong bức thư, tựa như việc thường ngày, còn không ngừng hỏi hắn khi nào tới Kinh Thành, mà đến đoạn sau thì lại lớn mật thổ lộ tâm tư nữ hài tử đối với hắn, hỏi hắn có thích nàng hay không, có tìm nữ hài tử khác hay không, còn dặn hắn nhất định phải bảo quản thanh trủy thủ nàng đưa cho hắn trước đó vân vân…
Đọc xong toàn bộ bức thư, Vân Thiên Hà nhẹ nhàng cười, tiện tay đặt thư lên trên ngọn nến thiêu hủy.
Mấy tháng vừa qua, từ khi Đường Linh Vũ để chim ưng của mình có thể tự do bay tới bay lui giữa Lợi Châu và Kinh Thành, hầu như trở thành công cụ chuyên dụng dành cho Đường Linh Toa gửi thư cá nhân, cứ cách khoảng hơn mười ngày, Đường Linh Toa sẽ viết một bức, để Phi Vũ của Đường Linh Vũ mang về Lợi Châu.
Vân Thiên Hà vì muốn huấn luyện năng lực của Vân Tường trên phương diện này, nên cũng gửi trở lại cho Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa vài lần, trên cơ bản sau một lần Vân Tường theo Phi Vũ bay tới Kinh Thành, liền nhớ rõ lộ tuyến, qua lại vài lần, chưa hề thấy xuất hiện qua sai lầm nào.
Mấy tháng trôi qua, Vân Thiên Hà trọng điểm huấn luyện một loại "ưng mục thuật".
Loại "ưng mục thuật" này đòi hỏi giữa con người và chim ưng phải có sự ăn ý cực cao, hoàn toàn tâm ý tương thông.
Cứ như vậy, hắn có thể tiến hành giao lưu đơn giản với Vân Tường, thông qua một ít động tác tứ chi đơn giản để biểu đạt, hình thành cho Vân Tường thói quen phản ứng, hắn tin tưởng chỉ cần huấn luyện tốt chuyện này, khi Vân Tường hình thành nên thói quen theo bản năng, giao lưu giữa hắn và Vân Tường sẽ càng thêm mật thiết.
Chỉ là thông qua Vân Thiên Hà tiến hành loại huấn luyện "ưng mục thuật" này, hắn căn bản không dự liệu đến một tình huống vô cùng đặc thù.
Tại thế giới này, một khi cầm thú mở ra linh trí của chính mình, sẽ chậm rãi chuyển biến theo phương hướng tinh thú, mà đoạn thời gian vừa rồi, thông qua sự giao lưu giữa hắn và Vân Tường, hắn đã phát hiện ra Vân Tường dưới sự huấn luyện của hắn, càng ngày càng trở nên thông minh.
Nhưng hắn đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, giả như Vân Tường cuối cùng bị hắn mở ra linh trí, lúc chuyển hóa thành tinh ưng thú, sẽ là bộ dáng gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.