Võ Động Thiên Hà

Chương 520: Tạo thế





Liên Tinh giải vây cho Âu Thần xong, chỉ nhẹ nhàng nói ra một từ, lúc này phất tay áo, tạo ra một trận gió nhẹ, mang theo thân ảnh của Tầm Nguyệt, lại bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Mà Âu Thần ôm theo Đường Linh Toa theo cỗ sóng khí kia, như một đạo phi ảnh phóng về phía luồng sóng khí, ngay sau đó liền cùng Liên Tinh đã tiêu tán không thấy hình bóng, chỉ còn lại Lâu Kinh Dạ há miệng lớn, ngây ra tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Minh Châu thánh nữ ở xa quan chiến, nhíu mày nói:
- Trưởng lão, tình thế tựa hồ không đúng a, nữ nhân này đột nhiên tới không nói gì lại có thể khiến ba tên kia tâm tình đại loạn, xem ra thân phận của nàng không đơn giản, ngươi biết nàng không?
Tiêu trưởng lão nhíu mày lầm bẩm nói:
- Mới vừa rồi chỉ là linh phách phân thân của nàng mà thôi, hơn nữa có vẻ rất vội vàng, y theo lão phu quan sát, bản tôn cũng nàng phỏng chừng chưa có vào thành, có thể trong thành này tồn tại điều gì đó khiến nàng cố kỵ chăng?
Thần sắc Minh Châu bắt đầu trở nên ngưng trọng, nói:
- Ngay cả một vị Thiên Cảnh cũng phải cố kỵ, rốt cuộc là cái gì, hơn nữa ở trong Kinh Thành này, căn cứ của chúng ta cũng không thể nào cảm thấy được, chẳng lẽ là con bài lớn nhất chưa lật phía sau hoàng đế sao?
Tiêu trường lão nói:
- Trước tiên khoan hãy nói đến chuyện tình của hoàng đế, nữ nhân vừa rồi ta nghe Lâu Kinh Dạ gọi nàng là thiếu phu nhân, mà hai vị các chủ Thiên thấp gọi nàng là nhị tiểu thư, hiển nhiên là nhận ra nàng, chuyện này ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Minh Châu suy nghĩ cả buổi, đột nhiên trong mắt chợt lóe tinh quang, nói:
- Ta nghĩ ra rồi, sư tôn từng kể ta biết một việc, nữ nhân kia hơn hai trăm năm trước chẳng phải đã chết ở trong Quỷ Cốc sao ?
Tiêu trưởng lão than thở:
- Trên đời này, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể dự liệu, bọn quái vậy trong Quỷ Cốc kia nếu có thế thoát ra, thì nữ nhân này bị nhốt trong đó cũng như vậy thôi!
Đột nhiên lúc này Minh Châu mân mê đôi môi nhỏ nhắn khêu gợi nói:
- Nếu đã như vậy, có chút phiến phức rồi, mấy trăm năm qua, ta bị Nguyệt Môn đề phòng, mà Thiên Tháp ở Bắc vực bị lão giả Thiên Tây Lý Quỳnh Sơn đề phòng, Thiên U Ám Điện ở Tây vực lại có Hoa Thần Chính Giáo cùng Mạn Đà Tàng phối hợp phòng ngự, Trường Sinh giáo cũng có Nam Minh Quang Thiên ở Thiên Đảo Vực đề phòng, cứ như vậy, bố cục tới bây giờ, đã rất rõ ràng rồi, hôm nay quỷ Quỷ Cốc thoát khốn, sẽ đem bố cục này phá vỡ!
Tiêu trưởng lão nhăn mặt lại, nghĩ lại một chút, lúc này mới nói:
- Đã từng có vị đại dự ngôn sư nói một câu, Thành bại sinh diệt, đều tại Quỷ Cốc!
- A, tiêu trưởng lão, ngươi xem lão giả kia làm cái gì thế, sao lại hoang mang rối loạn bỏ chạy như vậy?
Minh Châu đang mài nói chuyện, hiếu kỳ nhìn mấy người kia.
Chỉ thấy Lâu Kinh Dạ nhếch nhác vội vã bay ra ngoài, mà Chúc Thiết Sinh cũng cuống cuồng bỏ đi, chỉ Tác Hách có vẻ có chút buồn bực, không khỏi kêu lên:
- Lâu Kinh Dạ, ngươi con mẹ nó bỏ chạy cái gì, mà Chúc Thiết Sinh sao ngươi cũng như vậy a? Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Lại nghe Chúc Thiết Sinh truyền âm nói:
- Tác huynh tạm thời người chủ trì công việc ở Kinh Thành, lão phu phải cấp tốc trở về Thiên Tháp bẩm báo với Thánh Tôn chuyện tiểu thư còn sống, đây chính là một tai họa ngầm trí mạng a, Lâu Kinh Dạ vừa rồi vội vã bỏ đi, sợ rằng cũng là để trở về bẩm báo với U La Vương của Thiên U Ám Điện, đại sự cấp bách, mong Tác huynh thứ lỗi.
Nói rồi thân ảnh của Chúc Thiết Sinh biến mất rất nhanh, chỉ còn lại Tác Hách đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ.
Minh Châu và Tiêu trưởng lão cũng rời khỏi vương phủ, nàng nói:
- Trưởng lão, việc này phải thông báo cho Tông sư và các vị Thái Thượng trưởng lão ủng hộ chúng ta thương nghị mới được. Trước đây chúng ta chung quy vẫn cho rằng đại cục thiên hạ, đều là mệnh ai nấy làm, hiện tại rốt cuộc ta cũng minh bạch, đây chính là một bố cục sớm bị người ta sắp đặt, qua mấy trăm năm ấp ủ, vốn là một bàn cờ chết, nhưng bởi vì một vài quân cờ, mà khiến bàn cờ này trở thành bàn cờ sống!
Tiêu trưởng lão nói:
- Vậy hiện tại ngươi đã biết rõ quân cờ then chốt quyết định tất cả kia là ai chưa?
Minh Châu lại nói:
- Trưởng lão, ta chung quy vẫn cảm thấy, còn có một quân cờ ngầm cho đến nay vẫn chưa bị phát hiện, còn những quân cờ ngoài sáng xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, chẳng qua chỉ có tác dụng xâu chuỗi bố cục toàn bàn cờ mà thôi. Người kia có huyết mạch Vân Ly, lại là người mang tinh mệnh, hắn hoàn toàn có thể đem Tinh Tông di lão và các bộ tộc trong thiên hạ ngưng tụ lại. Nhưng ta cảm thấy vẫn còn một quân cờ ngầm khác có tác dụng định càn khôn!
- Vân Sách!
Tiêu trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục trịnh trọng nói ra hai chữ.
Tinh Diệu cùng mấy thành viên của Viêm Hoàng cục ở gần vương phủ tra xét, thăm dò, lúc này cũng lặng lẽ trở về bí thất của Bắc Hầu phủ. Ở trong bí thất, Sử trường đức đang xem mật thư của Vân Thiên Hà, xem xong lập tức hủy đi, lúc này mới hỏi Tinh Diệu:
- Mấy lão đầu kia đi về hướng nào?
- Sử tổng quản, thực lực của đối phương rất mạnh, chúng ta không thể để Chu lão và Trữ Ba xuất thủ, chỉ nhờ bọn họ trợ giúp thám thính tin tức. Hai vị phụ nhân hiện tại đã được bình an cứu đi, mà ba lão đầu ở trong vương phủ, có hai người đã bỏ đi, việc này thuộc hạ cũng đã bẩm báo với Thu tổng quản, hẳn là Thu tổng quản sẽ để ý tới phương hướng của bọn họ. Một Các chủ còn lại của Thiên Tháp ở lại đây, còn hai người của Nhật Tông thì trọ tại một khách sạn bình dân trong thành, ta sẽ cho nội ứng chú ý đến hành động của bọn họ, tùy thời bẩm báo tiếp!
Thu Phi lúc này đi đến, nói:
- Tổng quản, lại có tin tức, vương phủ xảy ra chuyện, Tĩnh vương phi bị chính phu quân mình là Túc Tĩnh vương giết chết, hơn nữa khi đó hắn còn nhẫn tâm muốn hạ thủ với cả nữ nhi Đường Linh Toa, quả thực còn không bằng cả cầm thú. Hiện tại lão đầu của Thiên Tháp đang sai người ra sức phong bế tin tức này!
Sử Trường Đức suy nghĩ một chút nói
- Trước đây vẫn không tìm được điểm yếu nào của hắn. Hiện tại lại có một nhược điểm như vậy. Việc này có thể dùng tới văn chương, nếu như phát ra tin tức này tại khắp Kinh Thành, nói rằng Túc Tĩnh vương cấu kết với ngoại nhân, mưu đồ tạo phản, kết quả để lộ tin tức, giết vợ bỏ con, quả thực táng tận thiên lương, không bằng cầm thú, nói chung làm cho truyện này càng ly kỳ càng tốt. Có lẽ nếu làm tốt thì chỉ với một nhược điểm này, cũng có thể đoạt được quyền vị của hắn!
Tinh Diệu nói:
- Tổng quản, việc này hay là bẩm báo với Hầu gia một chút, thử coi ý tứ của lão nhân gia ra sao, dù gì chuyện chính trị hắn cũng tinh thông hơn chúng ta?
- Như vậy cũng tốt!
Sử Trường Đức suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ta đi gặp hầu gia bàn bạc, các ngươi đem tin tức ở đây thông báo cho các doanh. Lần này thiếu gia cần tường tận tư liệu của những người này, e rằng sẽ có hành động, ngươi lập tức đi chỉnh lý!
Mấy người Tinh Diệu đi rồi, Sử Trường Đức sau khi sửa sang xong, nhanh chóng rời khỏi Linh Thiên Các, đi tới chủ trạch. Nguồn: http://truyenfull.vn
Gần đây Đồ Nguyên Khánh một mực xin nghỉ không lâm triều, cả ngày ở trong phủ chơi cờ cung Ngư Cơ Duẫn, ngược lại cũng có chút vui vẻ đắc ý. Ngay cả Quách Diễn có thời gian cũng chạy tới phủ, dù sao hiện tại hai nhà cũng đã là thân gia.
Quách Dự Tước và Đồ Thiên Thanh thành thân như ý nguyện, hiện tại nàng ở lại chủ trạch trong phủ, hơn nữa năm ngoái còn sinh hạ một đứa nhỏ mập mạp, nên mẹ con hai người được lão thái thái vô cùng sủng ái, hầu như mỗi ngày lão thái thái đều ở lại đây, chăm sóc hai người như người hầu, khiến cho Quách Dự Tước cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Sử Trường Đức đi tới cửa chủ trạch, trước tiên thông báo với lão quản gia một tiếng, lão quản gia liền trực tiếp để hắn vào trong.
Vào trong trạch viện, Sử Trường Đức thấy lão thái thái và Quách Dự Tước đang ôm tiểu thiếu gia ra ngoái sân phơi nắng, vì vậy hành lễ ân cần hỏi thăm, Lão thái thái cũng không hỏi gì, cũng không giống như đối với những hạ nhân khác, trái lại cực kỳ khách khí, để Sử Trường Đức trực tiếp để đi vào bên trong viện.
Sử Trường Đức vào trong liền thấy Đồ Nguyên Khánh đang cùng Ngư Cơ Duẫn chơi cờ, Quách Diễn cũng đang ở bên cạnh quan chiến, mà ba người vừa chơi cờ vừa thảo luận động tĩnh lớn xảy ra tại Tĩnh vương phủ, bất quá cũng chỉ là phỏng đoán, nghị luận mà thôi.
Sử Trường Đức ho một tiếng khiến Đồ nguyên khánh chú ý, rồi tiến lại hành lễ, ba người đối với hắn cũng rất khách khí, nói chuyện hàn huyên vài câu, lúc này mới hỏi hắn đến có việc gì.
Sử Trường Đức đưa cho mấy người Đồ Nguyên Khánh xem tư liệu tình báo đồng thời nói rõ một hồi. Mà ba người cũng thương nghị chốc lát, sau đó chỉ thấy Đồ Nguyên Khánh ném mọt quân cờ đi, nói:
- Túc Tĩnh vương dĩ nhiên tự tay giết chết Tĩnh vương phi, hơn nữa suýt giết cả Vĩnh Lạc quận chúa, hắn muốn làm gì vậy? Lẽ nào hắn không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của hắn sao? Thậm chỉ còn có thể hủy đi uy vọng hắn vất vả tích lũy mấy năm qua!
Ngư Cơ Duẫn cười ý vị nói:
- Cái này không phải là một chuyện rất tốt sao, ngày mai lâm triều, để xem các quan nói sao, chuyện tình lần này có lẽ đã đủ để tước đi quyền vị của hắn, biếm hắn thành một Vương gia thanh nhàn!
- Dựa vào tính tình của Túc Tĩnh vương, việc tước quyền này chỉ sợ hắn đã không lo nữa, bước tiếp theo chúng ta phải lập tức phòng bị mới phải, đây mới là điềm báo mối nguy hiểm, khởi đầu của sự náo động!
Quách Diễn đột nhiên thở dài.
Đồ Nguyện Khánh và Ngư Cơ Duẫn kinh ngạc nhìn Quách Diễn, đồng thanh nói:
- Ý của ngươi là vương gia sẽ nhân việc này mà có thể sẽ tạo phản sớm sao?
- Hắn ngay cả nữ nhi lẫn thê tử cũng có thể giết, chẳng lẽ còn quan tâm đến tình cảm anh em?
Quách Diễn than thở:
- Hiện tại hắn đã bị đẩy vào đường cùng, không có đường khác để đi. Vốn hắn muốn thuận lý thành chương chờ bệ hạ về trời, sau đó mới đoạt lấy hoàng quyền, lúc này sợ rằng không chờ nổi nữa, tuy rằng bệ hạ chỉ còn sống được ngày một ngày hai, nhưng ít ra vẫn chưa có hồ đồ!
- Chỉ là lần trước thái tử bị đâm, bản thân bị trọng thương, lúc này còn đang hôn mê, nếu như xảy ra chuyện này, sự tình của hoàng gia, sẽ do ai đến chủ trì?
Đồ Nguyên Khánh nói.
- Chỉ có thể là nhị hoàng tử!
Ngư Cơ Duẫn sờ sờ chòm râu có chút ý vị thâm trường nói.
Đồ Nguyên Khánh và Quách Diễn nhìn Ngư Cơ Duẫn, cũng hiểu được ý tứ trong đó:
- Nếu như là nhị hoàng tử này, sợ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!
Sử Trường Đức đột nhiên nói:
- Lão gia, La Lan đã là khôi lỗi của kẻ khác, hùng binh tại biên thùy luôn nhìn chằm chằm chúng ta, mà Liệt Diễm đế quốc cũng đã trở thành khôi lỗi, giằng co với chúng ta nhiều năm, hiện tại Nam Hải có Thần Thụ quốc làm loạn, nếu như vị Vương gia này tạo phản, chỉ cần lấy Đông Bắc bộ làm cứ điểm, tạm thời chiếm cứ một phương, đăng vị xưng đế, tiếp theo chỉ huy quân đội Tây tiến hoặc Nam hạ, công kích phía Đông và Nam bộ Đại Đường hiện đang trống rỗng, hoàn toàn có thể thay đổi triều đại, hà tất còn phải trăm phương nghìn kế nghĩ cách kế thừa quốc thống Đại Đường Quốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.