Võ Động Thiên Hà

Chương 501: Nhất đao lưỡng đoạn





Tả Tông Nguyên là một nhân vật cực kỳ giảo hoạt. Hắn tìm thiếu các chủ của Thiên Tháp Đông Chúc Các, tìm cách tỏ ý muốn góp sức, tự nhiên là khiến Chúc Hào Quần mừng rỡ như điên.
Bởi vì điều này có nghĩa là thực lực của Đông Chúc Các sẽ nhờ có thêm lão đầu đã đạt cảnh giới Võ Thánh này cùng với toàn bộ người của hắn đều đã đạt cảnh giới Tông Sư đi theo mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù sao trong cái thế giới mà cao thủ đứng đầu này, bọn họ ở trong các thế lực sáng hay tối đều là những kẻ cực kỳ có địa vị. Mà những kẻ các thế lực này mượn sức chủ yếu là những võ giả đạt cảnh giới Tông Sư trở lên, về phần những người dưới cảnh giới này, thuần túy đều như đám kiến hôi, những thế lực này cũng không để vào mắt.
Lần này Chúc Hào Quần phái Chúc Cống đại biểu đến đây, Tả Tông Nguyên tự nhiên là âm thầm mừng rỡ, thậm chí còn có thể đem Đông Chúc Các dụ dỗ. Dã tâm của hắn không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, đối với công việc dễ dàng như vậy, hắn còn muốn nâng địa vị của mình trong Thiên U Ám điện lên một tầng nữa, tiến vào ghế trưởng lão.
Tuy nói hắn là một con chó của trưởng lão Lâu Kinh Dạ, nhưng thực chất tâm tư của hắn lại đặt ở trên điện chủ U La Vương, đây cũng có thể coi là một nhân vật rất có tâm cơ.
Sự việc thương lượng cùng với Chúc Cống sẵn sàng góp sức cho Đông Chúc Các, Tả Tông Nguyên đều nói rất hàm hồ, lại đánh thêm một đống rắm ngựa nịnh hót khiến tên mao đầu tiểu tử Chúc Cống trở nên đắc ý vênh váo, vỗ ngực bảo đảm sẽ cắt đầu Vân Thiên Hà tới gặp hắn.
Mà khi Chúc Cống ngông nghênh rời khỏi tửu lâu, Tả Tông Nguyên từ cửa sổ nhìn theo bộ dáng ngu xuẩn, đắc ý vênh vang, trong lòng cũng khinh thường cười nhạt.
Lần trước gặp nhau tại La Lan quốc, hắn đã trúng phải ám toán của thủ hạ Vân Thiên Hà, mà chuyện Khuê Trì lần này, lại khiến hắn đối với người mà Thiên U Ám Điện để ý tới lý giải càng thêm sâu sắc, hắn không muốn làm quân cờ bị vứt bỏ, nên tự nhiên sẽ tìm kẻ chết thay đến giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ thăm dò lần này.
Cho nên hắn cổ động Chúc Cống đi Thanh Long sơn chấp hành nhiệm vụ, mà Tả Tông Nguyên cũng không đến Long Sơn quận, chỉ sai thủ hạ âm thầm giám sát động tĩnh ở đấy, còn mình thì đi trước đến thành Đường Kinh.
… … …
Trong bí điện ngầm ở phía Bắc thành Đường Kinh.
Lúc này sắc mặt Khuê Trì cực kỳ vặn vẹo, trong lòng tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ mang mặt nạ quỉ trước mắt, hận không thể lập tức đi tới xé xác hắn.
Hắn làm sao có thể lường trước được, lúc hắn đắc thế, người này cực kỳ ân cần nịnh hót hắn, nhưng hiện tại hắn bị chặt đứt một cánh tay, còn bị phế đi bảy thành tu vi, gã đeo mặt nạ quỷ này lại như biến thành một người khác, thái độ đối với hắn vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn không thèm đáp lời.
Hai loại tình cảnh tương phản này khiến lửa giận trong lòng Khuê Trì đã đạt đến cực hạn, quát:
- Tiểu tử, lần này nhiệm vụ do thám của bản tọa thất bại, nhưng lão tử có bảy vị huynh đệ tại kinh thành, muốn bóp chết ngươi rất dễ dàng, bản tọa hỏi lại ngươi một lần cuối, rốt cục ngươi có thấy Đường Túc Ly hay không?
Người mặt quỉ đi tới ngồi xuống long ỷ trong đại điện, thản nhiên nói:
- Vương gia có chuyện quan trọng trong người, bất quá người có nói, việc ngươi thất bại lần này người sẽ không tính toán, cũng không nói với Lâu trưởng lão. Nhưng ngươi cũng có một cơ hội lập công chuộc tội, nếu như việc này ngươi có thể làm tốt, cánh tay cùng tu vi đã bị tổn thất của ngươi, Vương gia sẽ có biện pháp khôi phục cho ngươi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Khuê Trì mới giãn ra vài phần, nói:
- Cơ hội gì?
- Đi ám sát thái tử Đường Linh Sơn, ngươi chỉ có một cơ hội!
Người mặt quỉ thản nhiên nói xong, đứng dậy khoát tay chặn lại nói:
- Hiện tại ngươi có thể đi ra!
Khuê Trì đối với thái độ này của người mặt quỷ cực kỳ nổi giận, nhưng vẫn cố chịu đựng phẫn nộ rời khỏi bí điện.
Khi hắn đi ra ngoài, người mặt quỷ quay vào bình phong phía sau bảo tọa, nói:
- Nhị vị, hành động ám sát này của Khuê Trì, nếu là thất bại, còn phải mời nhị vị xuất thủ diệt khẩu, thuận tiện điều tra con bài chưa lật của hoàng đế đến tột cùng giấu ở nơi nào. Nếu có thu hoạch ta sẽ nhận ân tình này của Trường Sinh giáo các ngươi, chuyện mà Đường Túc Ly không làm được, ta nhất định phải làm được!
Chỉ sau chốc lát, phía sau bình phong truyền tới một giọng nói khàn khàn:
- Chuyện Thanh Long sơn, không cần các hạ hỏi đến, chúng ta đã an bài thỏa đáng, cho dù không bắt được người và thứ ngươi muốn, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào hoài nghi, các ngươi cảm thấy hứng thú chính là người kia, còn chúng ta cảm thấy hứng thú là mấy thứ đó, hi vọng sau sau đó có thể hợp tác vui vẻ!
Dứt lời, phía sau bình phong liền trở nên yên tĩnh không còn tiếng động.
...
Lời đồn trên Thanh Long sơn có thần tích và bảo bối, chỉ trong vòng hai ngày bắt đầu lan tràn trong cảnh nội Tuyên Châu và Định Châu, sau đó nhanh chóng lan sang các nơi khác…
Bất kể là thật hay giả, tin hay không tin, nhưng lượng người tụ tập trên Thanh Long sơn càng ngày càng nhiều.
Thậm chí một vài thế gia cũng phái ra đệ tử đến đây tìm kiếm, khiến một việc có thể vốn rất đơn giản, lại trở nên phức tạp, thậm chí khó bề phân biệt được.
Nhưng tình huồng hiện tại cũng chính hợp với ý muốn của Vân Thiên Hà, càng thu hút được càng nhiều người càng tốt.
Trong tay hắn nắm giữ một lực lượng bí mật, hiện đã lớn mạnh hơn, lại có cường giả của Linh tộc cùng Cổ Vu tộc gia nhập, tự nhiên sẽ nhận được sự quan tâm và kiêng kỵ khắp nơi.
Nếu bọn họ muốn phái một ít lâu la đến thăm dò con bài chưa lật của Vân Thiên Hà, tất nhiên hắn cũng có biện pháp khiến cho bọn họ không thu hoạch được gì.
Chuyện này đơn thuần cũng chỉ như một ván cờ để song phương thăm dò lẫn nhau một hồi.
Trên Thanh Long sơn, đám sát thủ trong Sát Thủ doanh đã sớm ẩn núp khắp nơi. Bọn họ giống như khán giả đến xem tuồng kịch, đôi mắt lãnh đạm không ngừng dò xét những người lên núi.
Đúng lúc này trong núi đột nhiên truyền ra một tiếng thú rống, đó là tiếng rống giận của mãnh thú khi tức giận, chấn động cả núi rừng.
Mà ngay khi tiếng rống này phát ra, những sát thủ đang ẩn núp rốt cục cũng triển khai hành động.
Theo dòng người dũng mãnh tiến vào Thanh Long sơn đang tăng nhanh theo thời gian, rất nhiều người đã không nhận ra những người đang đi cùng bọn họ rốt cuộc là đến từ đâu, bọn họ chỉ là sau khi gặp nhau, đạm mạc liếc mắt nhìn, liền ai làm việc nấy.
Ở trong núi rừng, một võ giả đang đi trên đường, đột nhiên trong lúc không đề phòng, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện một thân ảnh bịt miệng hắn, một đạo hàn quang thoáng hiện, một thanh chủy thủ giống như cắt đậu hũ chặt đứt yết hầu của hắn, người này lặng lẽ chết đi, không một ai quan tâm.
Một võ giả khác đang đi trên đường, đột nhiên một bàn tay tử vong từ dưới đất chui lên, hắn không kịp la hét, liền bị kéo xuống dưới lòng đất, cũng không phát ra tiếng động nào.
Có người ở trên núi gặp phải một cái ao, đột nhiên trong ao bắt đầu sủi bọt, bọt nước bốc lên chạm vào da những người này, rất nhanh liền ăn mòn thân thể họ, không cần đến một phút, lập tức bị nước ăn mòn mà chết, sau đó thi thể cũng biến mất không thấy.
Lại có người đi trong rừng cây đột nhiên bị một cây mây cuốn lấy cổ, rồi xiết chặt lại mà nghẹt thở chết.
Những chuyện ám sát này lan rộng ra bên ngoài, đều là xảy ra lặng yên không một tiếng động.
Những mục tiêu bị ám sát này đều là những người đã bị xếp vào danh sách tử vong khi còn ở Long Sơn quận. Còn những người hiếu kỳ, hoặc những người đến đây tìm kiếm bảo vật lại vẫn như cũ không biết gì tiếp tục tìm kiếm trong núi, bọn họ không hề biết tử thần đang ngay cạnh, nhưng may mắn cũng không quan tâm đến họ.
Phàm là người tiến vào Thanh Long sơn, đều bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt đó xem xét kỹ lưỡng từng người, chỉ cần bọn họ bước vào trong Thanh Long sơn, tử thần sẽ quan tâm bọn họ.
... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chúc Cống tràn đầy tự tin dẫn theo thủ hạ của mình tiến lên sườn núi, đối với những người tới góp vui này, trong lòng hắn cũng cực độ coi thường, thậm chí mắng bọn họ ngu xuẩn.
Ngay cả lời đồn mà cũng tin, đây không phải người ngu xuẩn thì là gì.
Bất quá cũng chính vì những kẻ ngu xuẩn đến góp vui này, khiến cho hành động của hắn gặp trở ngại rất lớn, theo suy nghĩ của hắn, đối phó với một tên mao đầu tiểu tử thực lực chỉ là Tông sư, quả thực chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Theo nhận thức của hai thế lực Thiên Tháp và Thiên U Ám điện, thực lực của Vân thiên Hà bất quá chỉ là Tông Sư, nhưng đấy chỉ là tin tình báo năm ngoái khi Vân Thiên Hà tiến vào La Lan đế quốc đánh nhau với Bộ Lược Giả mà do thám của bọn chúng thu được.
Đối với những thế lực như Trường Sinh giáo, Nhật Tông, tối đa cũng chỉ coi Vân Thiên Hà là một kỳ tài luyện võ, thậm chí ngay cả tư liệu trưởng lão Địa môn cung cấp, thực lực của Vân Thiên Hà cũng là cấp Tông sư. Chỉ trong thời gian hai năm không có khả năng có tiến cảnh lớn hơn, cho nên chúng muốn phái một vài tên lâu la đi dò xét thực hư, cùng với thực lực đại khái của tổ chức phái sau Vân Thiên Hà.
Chính là vì vậy, mới có nhiều kẻ ngu ngốc cho rằng đối phó với một tiểu tử mới có thực lực Tông Sư, còn chưa cần tới những nhân vật cấp trưởng lão và cao thủ cấp bậc Võ Thánh ra tay.
Dưới cấp bậc Tông sư, đều là lâu la tùy thời có thể vứt bỏ.
...
Song song với việc Sát Thủ doanh chấp hành kề hoạch, Vân Thiên Hà này cũng như một bóng ma dung nhập vào trong núi rừng.
Hắn cũng không hạ thủ với đám lâu la mà để lộ ra hành tung của mình. Hắn giống như một con chim ưng săn mồi, chăm chú quan sát vài chiếc bóng giống như những u linh đang tiến nhập vào Độc Long cốc.
Những cái bóng này mới chính là đối tượng hắn muốn săn giết, mà những kẻ này mới chính là chủ lực của địch nhân nhằm vào hắn.
Hành tung của những kẻ này phiêu hốt bất định, di chuyển loạn lên xung quanh núi rừng, nếu như tu vi của hắn hiện tại không phải đã là cảnh giới Nhân Cảnh Võ Thánh đỉnh phong, sợ rằng ngay cả hắn cũng vô pháp cảm nhận sự tồn tại của bọn chúng, càng không phải nói là những thành viên Sát Thủ doanh đang chấp hành nhiệm vụ.
Hắn ở nơi này sắp đặt một chiếc lưới, không để cho những kẻ kia phá hoại kế hoạch của hắn.
Hiện tại Vân Thiên Hà đang tập trung chăm chú quan sát một thành viên của Sát Thủ doanh chuẩn bị động thủ với địch nhân mặc hắc y.
Ngay khi hắc y nhân muốn động thủ, Vân Thiên Hà cũng ra tay. Hắn đã nắm rõ được hành động của người này, trong khi người này còn chưa biết có hoàng tước ẩn núp phía sau, một đạo kiếm quang nhoáng lên giữa núi rừng. Người này có tu vi Tông Sư đỉnh phong, không hề biết phía sau đang có người tập trung vào hắn, hiện tại khi sát khí đã hoàn toàn bộc phát, hắn liền lắc mình tránh đi.
Nhưng hắn đã nhanh, Vân Thiên Hà còn nhanh hơn, kiếm quang lóe lên như thiểm điện, một thân cây bị chém thành hai đoạn, hắn đã lẳng lặng đứng yên tại chỗ, tựa như một pho tượng được khắc bằng băng.
Chỉ khoảnh khắc sau, thân thể băng lãnh cứng ngắc của hắn đột nhiên xuất hiện một cái khe, nửa người phía trên chậm rãi đổ xuống, nửa người phía dưới chỉ lưu lại một vết cắt trơn nhẵn tựa như dao cắt lên đậu hũ.
Đây chính là một đao chặt làm đôi, sạch sẽ lưu loát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.