Võ Động Thiên Hà

Chương 493: Yến hậu





Đôi cộng sinh long tử Mộng Ly và Tầm Nguyệt, sau khi bọn họ thành công chia lìa long hồn, kỳ thực mặc kệ là Mộng Ly hay Tầm Nguyệt, trong lòng các nàng suy nghĩ cái gì, cả hai đều có thể cảm nhận được của nhau.
Kỳ thực Tầm Nguyệt có tâm tư như thế nào đối với Vân Thiên Hà, Mộng Ly không hề để ý.
Chỉ bất quá tính cách của nàng và Tầm Nguyệt hoàn toàn tương phản, tính tình hiếu động, cũng có chút khuyết điểm nhỏ, hơn nữa bình thường rất tùy tiện, lời nói không hề giữ lại, bất quá tâm địa thiện lương, cũng tương đối đơn thuần, những người tiếp xúc với nàng đều hiểu rõ nàng, vì vậy bình thường ở chung không quá để ý.
Giống như Liên Tinh, hoặc Ô Lan, đều là nhân vật đã sống mấy trăm năm, cho dù là Bạch Nương Tử cũng đã gần hai trăm tuổi rồi, những người này ngoại trừ tu vi cảnh giới cực cao, tâm tình hàm dưỡng đạt tới trình độ nhất định, vì vậy bình thường khi ở chung, đều rất khoan dung rộng lượng, các nàng cũng thích nói chuyện đùa giỡn với Mộng Ly, mà chơi đùa rất hài lòng.
Thế nhưng bình thường tiếp xúc với những người không câu nệ lễ tiết thế tục, Mộng Ly đã hình thành thói quen rồi, mà lần này Vân Thiên Hà dẫn theo Đồ Chính Minh và Đồ Nguyên Tán… Đây đều là trưởng bối trong nhà, trong lúc Mộng Ly khẩn trương, đã nói nhiều điều sai lầm.
Khi Vân Thiên Hà giới thiệu Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh, Mộng Ly vốn nên xưng hô với Đồ Chính Minh là đại bá, xưng hô Đồ Nguyên Tán là đại lão gia, chỉ là khi nàng dâng lên một hộp linh dược và một lọ đan hoàn, lại trực tiếp xưng hô bọn họ là đại công công và tiểu công công, để Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh có chút không biết làm sao, có vẻ rất xấu hổ.
Đường Linh Toa nghe được Mộng Ly nói loạn ngôn ngữ, trong lòng cũng mười phần khẩn trương, nhưng lại không dám ra nhắc nhở, nàng thoáng nhìn Vân Thiên Hà với cái trán đầy hắc tuyến, mà Bạch Nương Tử một bên cười xấu xa, trong lòng khẩn trương, chóp mũi túa mồ hôi.
Mộng Ly tự biết nói lỡ, lúc này thần sắc cực kỳ xấu hổ, gấp tức mới gắp khóc tới nơi.
Bất quá Đồ Nguyên Tán coi như lão thành tinh, sau khi xấu hổ trôi đi, cũng ha ha cười lớn, nói:
- Lần đầu tiên gặp mặt, khẩn trương một chút khó tránh khỏi, tâm ý của các ngươi ta nhận lấy, các ngươi là tức phụ của Thiên Hà, bình thường Thiên Hà xưng hô chúng ta như thế nào, các ngươi xưng hô theo nó là được!
Lúc này Mộng Ly mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, âm thầm hướng về phía Vân Thiên Hà thè cái lưỡi thơm.
Lúc này Tầm Nguyệt đã rút được kinh nghiệm, lôi kéo cánh tay Đường Linh Toa rất nhu thuận ngoan ngoãn hành lễ, đồng thời dâng lễ vật, mấy người Đồ Nguyên Tán vui vẻ tiếp thu, nhất là Đường Linh Toa, nàng thấy các trưởng bối không lấy thân phận quận chúa đối đãi với nàng, trong lòng âm thầm trấn an.
Chờ khi các tiểu bối ra mắt xong, Đồ Nguyên Tán và các trưởng lão mới hành lễ vãn bối đối với mấy người Ô Lan và Liên Tinh, đồng thời làm quen với nhau, một hồi xấu hổ rất tự nhiên che giấu vượt qua.
Sau khi hành lễ, làm quen, Đồ Nguyên Tán đưa lễ vật của ba người Mộng Ly, Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa vào tay Đồ Chính Minh, để hắn đi an bài công việc yến hội.
Sau khi Đồ Chính Minh tiếp nhận linh dược và đan hoàn, hiếu kỳ mở ra một bình trong đó nhìn một chút, vừa thấy bên trong là không ít huyền đan linh thú và kim đan linh thú, thậm chí còn có không ít đan phách, nhất thời hít một ngụm lương khí, cầm ba chiếc bình trong tay, không khỏi có chút run lên, nói:
- Lễ vật này quá…
Vân Thiên Hà thấy thần tình Đồ Chính Minh, đi tới nói:
- Đại bá, đây là một điểm tâm ý của các nàng, đại bá hãy thu lại đi, chúng ta hiện tại không cần dùng tới mấy thứ này nữa rồi, bất quá đối với các đệ tử Đồ thị trong quá trình luyện công lại rất có ích, đại bá và Hắc bá, còn có lão gia tử cũng có thể dùng, tác dụng đột phá tu vi, đan hoàn bên trong ba chiếc bình, đều là bảo bối võ giả rất cần, mà linh dược trong hộp đều là cực phẩm hiếm thấy, các ngươi thận trọng bảo tồn sử dụng!
Đồ Chính Minh hít mấy hơi thật sâu, hơn nữa ngày mới bình phục lại, cũng không nói thêm điều gì, cẩn thận cất giữ mấy thứ này, lập tức đi chuẩn bị công việc yến hội.

Buổi chiều, Vân Thiên Hà trong thư phòng, viết lại toàn bộ phương pháp tu luyện Phá Thiên Tam Tuyệt, để Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa chỉnh lý theo trình tự đóng thành sách.
Chỉ chốc lát, Nhạc nhi chạy tới Đông viện nói:
- Đại ca ca, các tẩu tẩu, đại bá dặn đệ thông báo các ngươi tới Tây viện dự tiệc!
- Tiểu tử kia, cái miệng nhỏ nhắn thực ngọt, thực đáng yêu…
Mộng Ly bị An Nhạc nhi gọi rất hài lòng, muốn xoa xóa cái mặt nhỏ nhắn của hắn, An Nhạc nhi cũng nghịch ngợm né tránh, nói:
- Đệ đã lớn rồi, ngoại trừ đại ca ca, ai cũng đừng nghĩ muốn sờ đầu đệ, hừ hừ…
- Tiểu quỷ đầu, ta càng muốn sờ, di, đừng có chạy, đứng lại cho ta, để ta sờ cái mũi nhỏ của đệ…
An Nhạc nhi cũng không nghe theo, trốn đông trốn tây, lập tức chạy ra khỏi cửa, Mộng Ly đuổi theo sát phía sau, không sờ được cái đầu nhỏ bé đánh yêu kia, nàng thề không bỏ qua. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vân Thiên Hà đợi khi Đường Linh Toa đóng bản thảo xong, thuận miệng nói:
- Nàng tự mình mang bản thảo này giao cho lão gia tử, chuyện của nàng ta đã đề cập với bọn họ, bọn họ sẽ không dè chừng gì đối với nàng, nàng không cần phải lo lắng!
Đường Linh Toa gật đầu, đột nhiên đỏ mặt nói:
- Thiên Hà, bà bà (mẹ chồng) vì sao không ở chỗ này?
Tầm Nguyệt bên cạnh nghe lời này, lúc này cũng quay sang nhìn Vân Thiên Hà, dựng thẳng lỗ tai.
Vân Thiên Hà nói:
- Lúc trước ta sợ người gặp chuyện không may, hoặc có thể bị người bắt cóc uy hiếp ta, vì vậy ta đã ủy thác đám ngươi Thần Hoa Diệu trở về Kinh Thành, bí mật đưa mẫu thân ta ra ngoài, bố trí lại Long Hồ Đảo, hiện tại mẫu thân đang ở trong Tàng Long Đại Điện, cũng có người chiếu cố, rất an toàn, chờ khi chúng ta xong chuyện tại Thanh Long Sơn, chúng ta sẽ tới Tàng Long Đại Điện gặp mẫu thân!
Tầm Nguyệt nghe xong, vẻ mặt chờ mong nói:
- Trước kia chúng ta được Vân Ly Huyền Thiên cứu giúp, đã ở tại Tàng Long Đại Điện một thời gian, lần này có cơ hội trở về, thực sự rất chờ mong!
Nghĩ tới chuyện tình An Nhạc nhi, khi Vân Thiên Hà ra khỏi cửa, lẩm bẩm nói:
- Mới vừa rồi quên hỏi, An Nhạc nhi ở chỗ này đã nhiều năm rồi, công việc của An thúc cũng được mấy di lão Huyền Môn trợ giúp, cũng có thể hoàn thành rồi, bọn họ có phải nên đoàn tụ với nhau?
Tiệc tối chuẩn bị rất phong phú, có vài bàn lớn, mọi người Đồ thị trong đêm nay đều ra khỏi địa thính, tụ lại trong Tây viện, bầu không khí có vẻ mười phần náo nhiệt.
Đại đa số thiếu niên đều được cho phép tự do chơi đùa trong phủ, chỉ cần không rời khỏi cửa lớn Đồ phủ là được, bất quá bọn họ cũng có vẻ mười phần hưng phấn, đêm nay giống như ăn tết, phiến mây đen đè nặng trong lòng mọi người thời gian vừa qua, tựa hồ tại lúc Vân Thiên Hà trở về, đã tạm thời bị vén đi, lộ ra ánh mặt trời ấm áp.
Trên tiệc tối, tất cả mọi người rất tận hứng.
Nhất là An Nhạc nhi, vẫn luôn ầm ĩ muốn Vân Thiên Hà và mấy tẩu tẩu thực hiện một lần nghi thức hôn lễ động phòng tại nhà, khiến cho Mộng Ly ngượng ngùng không thôi, đuổi theo An Nhạc nhi khắp sân, thề muốn đánh cái mông nhỏ của hắn.
Rượu uống trong yến tiệc chính là loại rượu đặc chế của Vân Thiên Hà trước đây, nồng độ rượu tương đối cao, Đồ Nguyên Tán vui vẻ, uống nhiều hơn một chút, không thắng được lực rượu, thừa lúc náo nhiệt, cũng ồn ào muốn Vân Thiên Hà ngay lập tức thực hiện nghi thức hôn lễ, trong nhà mặc kệ là các tiểu bối hay là trưởng bối, tất cả đều vui vẻ, mười phần náo nhiệt.
Các nữ quyến đều cường ngạnh kéo tam nữ Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt vào trong khuê phòng, sau khi trang điểm thay đổi y phục mới cho các nàng, mới đẩy tam nữ nhăn nhó ra ngoài.
Vân Thiên Hà bị buộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dùng một cây hồng tuyết, nắm tam nữ, trực tiếp đi qua sân rộng tại Tây viện, trước mắt chúng trưởng bối, tổ chức môt lần nghi thức hôn lễ đơn giản.
Vẫn ầm ĩ tới nửa đêm, sau khi yến hội kết thúc, Đồ Chính Minh để đám hài tử và các nữ quyến trở lại địa thính nghỉ ngơi, Vân Thiên Hà dẫn theo mấy nữ trở về Đông viện.
Bởi vì trong nhà không có nha hoàn người hầu, tất cả công việc đều do các nàng dâu nữ quyến lo liệu, một gian nhà Đông viện nơi Vân Thiên Hà từng ở lại được dọn dẹp, cũng coi như có chút bộ dáng động phòng tân hôn.
Mà lúc này, nhị nữ Mộng Ly và Tầm Nguyệt ngồi bên giường, đỉnh đầu đội khăn hồng, nhị nữ kéo kéo ngón tay, đều có vẻ ngượng ngùng khẩn trương, Mộng Ly muốn kéo khăn hồng lên, nhưng Tầm Nguyệt lại ngăn cản nói:
- Tỷ tỷ, không nên phải đợi phu quân trở về vén ra mới được!
- Nha đầu Linh Toa ghê tởm, đêm nay nàng ầm ĩ đòi tối hung hăng, hiện tại ẩn núp không thấy người, nhất định có âm mưu!
Kỳ thực Mộng Ly cũng có chút khẩn trương, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
Ngay lúc nhị nữ lặng lẽ nói chuyện thầm thì, lúc này cửa kêu lên tiếng kẹt bị đẩy ra, thân thể nhị nữ không khỏi khẽ run lên.
Đêm nay Vân Thiên Hà uống khá nhiều, mà vừa rồi lại bị Đường Linh Toa mạnh mẽ đẩy vào trong phòng giai tân, căn dặn hắn phải vén khăn hồng ra, sau đó uống chén rượu giao bôi, sau đó là chuyện trẻ con không nên biết.
Lúc vào phòng, đầu Vân Thiên Hà có điểm choáng váng, sau khi tỉnh lại tinh thần, chỉ thấy Mộng Ly và Tầm Nguyệt đội khăn hồng, lẳng lặng ngồi bên giường, lập tức đi tới phía trước, vén khăn hồng trên đỉnh đầu nhị nữ ra.
Nhị nữ trải qua trang điểm, hoàn thành nghi thức, từ lúc bọn họ vào phòng đã lặng lẽ thu lại tấm lụa mỏng huyễn ảo vẫn che trên mặt, hiện tại Vân Thiên Hà lại vạch khăn hồng ra, thấy hai khuôn mặt với dung nhan giống hệt nhau, trong vẻ e thẹn còn mang vẻ phong tình dị dạng, để hắn sửng sốt hồi lâu, nhất là đôi long giác trong suốt trên đỉnh đầu hai nàng, làm cho hắn không nhịn được muốn đưa tay sờ, nhưng trong lòng lại sinh ra ý nghĩ không đành lòng khinh nhờn.
Long giác trên đầu Long nữ kỳ thực chính là địa phương mẫn cảm nhất, lúc này lại bị Vân Thiên Hà nhìn vào chằm chằm, thân thể Tầm Nguyệt đã sớm nóng lên, Mộng Ly cũng bị ảnh hưởng, lúc này thân thể không thể yên lặng bắt đầu giãy dụa đứng lên, thực sự e thẹn khó nhịn, muốn chạy trốn ra ngoài.
Thế nhưng đi tới cửa, khi muốn mở cửa chạy ra lại phát hiện cửa phòng đã bị đóng chặt, lôi vài cái cũng không mở ra được, sau khi dò xét cảm ứng mới phát hiện, Ô Lan và Bạch Nương Tử đã làm chút tay chân bên ngoài, Đường Linh Toa và các nàng ở cùng một chỗ, căn bản không có khả năng chạy thoát.
Lập tức nghĩ tới thời điểm vừa rồi, Bạch Nương Tử đã kể cho nàng vài chuyện, cũng dần dần khôi phục vài phần bình tĩnh.
Mộng Ly nhìn thoáng qua Tầm Nguyệt đã sớm yếu đuối mềm nhũn trên giường, trong lòng khẽ thở dài, nghĩ thầm:
- Cho dù đêm này chúng tỷ muội giao tấm thân thuần khiết của chính mình cho hắn, nhưng dù sao chúng ta vẫn bị vây trong thời kỳ còn nhỏ đặc thù của Long tộc, cũng không cách nào sinh dục được, muội muội chung quy ôm phần huyễn tưởng này, đêm nay tiện nghi cho tên đầu gỗ kia vậy!
Suy nghĩ này của Mộng Ly, Tầm Nguyệt làm sao không nhận ra, chỉ là Tầm Nguyêt luôn huyễn tử một loại khả năng phát sinh kỳ tích, trong lòng nàng rất hi vọng có thể làm hết nghĩa vụ thê tử, có thể sinh ra một bảo bảo, làm hiền thê lương mẫu, cũng có thể khiến cho Vân Thiên Hà buông bỏ gánh vác tâm lý, đi làm chuyện của hắn, đây là chỗ khác nhau lớn nhất về mặt tính cách sau khi nàng và Mộng Ly chia lìa Long hồn.
Mà lúc này, trong lúc động phòng hoa chúc, giai nhân phía trước, bầu không khí lan tràn một cỗ hỏa diễm nguyên thủy, Vân Thiên Hà không phải là tảng đá, sao có thể thờ ơ…
Mặc kệ là Tầm Nguyệt hay Mộng Ly, tỷ muội các nàng là cộng sinh long tử, coi như Vân Thiên Hà hoan hảo với một người trong đó, người kia cũng có thể cảm thụ được rõ ràng thể nghiệm mang tới khi tiếp xúc thân mật, vui vầy cá nước.
Lần trước, thời điểm tại Phong Nham Chủy, Vân Thiên Hà và Tầm Nguyệt trong phòng, hai người củi đốt lửa khối, đều xung động, tuy rằng không tiến thêm một bước nữa, thế nhưng thời điểm Tầm Nguyệt động tình mê loạn, Mộng Ly đang tắm rửa tại một hồ nước nhỏ trong cốc, sớm đã mềm nhũn nằm trong lòng Đường Linh Toa, cũng là bộ dạng mê ly như vậy.
Vì vậy Đường Linh Toa biết được, hai vị tỷ tỷ cho dù cách xa nhau hay là cùng một chỗ, tâm thần hai nàng tương liên, coi như là nàng đêm nay để Vân Thiên Hà muốn Tầm Nguyệt, nhưng Mộng Ly lại phải chịu được nỗi khổ trống rỗng tịch mịch. Cẩn thận suy nghĩ, Đường Linh Toa đã quyết định một chuyện, để Vân Thiên Hà đồng thời đêm nay động phòng với hai tỷ muội, cứ như vậy, ai cũng khó qua.
Suy nghĩ của Đường Linh Toa là tốt, suy nghĩ vì Mộng Ly và Tầm Nguyệt, thế nhưng Mộng Ly làm đương sự biết, mặc kệ nàng trốn tránh như thế nào, dưới tình huống hiện tại, lúc muội muội động tình, nàng cũng tùy theo bị ảnh hưởng, nàng cũng sẽ động tình, cho dù nàng không tình nguyện cùng với muội muội, hiện tại bị nhốt trong phòng, cũng coi như bất đắc dĩ, muốn chơi một lần song phi!
"Thực sự quá tiện nghi cho tên ghê tởm kia rồi, uhm, nóng quá…"
Mộng Ly bên cạnh bàn, lúc này toàn thân nóng lên, dùng sức uống nước trà, nhưng thân thể lại càng lúc càng nóng bỏng khó nhịn.
Mà ở trước giường, toàn bộ thân thể Tầm Nguyệt đã hoàn toàn mềm nhũn nằm trong lòng Vân Thiên Hà, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại phủ trước ngực hắn, chậm rãi giúp hắn cởi quần áo…
Tại thời điểm Vân Thiên Hà sờ vuốt long giác trong suốt của nàng, Tầm Nguyệt tựa hồ như đã bị kích thích vô cùng mãnh liệt, thở gấp ưm một tiếng, toàn thân đã không còn bất cứ khí lực gì, liên tục thở hổn hển, lửa khói vô hình bốc cháy lên, trong nháy mắt đã hoàn toàn châm lên đoàn liệt hỏa trong lòng Vân Thiên Hà…
Ngay cả Mộng Ly đang ngồi bên cạnh bàn, lúc này cũng mềm nhũn ngã trước bàn hai mắt của nàng đã mê ly, tràn đầy lửa cháy nhục dục, kìm lòng không được cởi thắt lưng của chính mình, trong miệng lẩm bẩm:
"Ghê tởm, chớ có sờ chỗ đó, ưm…"
Mà nàng cũng không tự biết, hai người bên giường lúc này đã đối diện xích lõa, làn da trắng trẻo trong suốt kia, kéo theo một đôi ngọc nữ lên xuống phập phồng bị bàn tay to xoa nắn, chủ nhân kiều mị rên rỉ, liên tục sinh ra hồi âm bên trong gian phòng nhỏ.
Nhưng chính tại lúc hai ngươi trên giường đã động tình tới mức tận cùng, thân thể bọn họ hợp hai làm mốt, Tầm Nguyệt bị đau đớn khi phá thân duyên dáng kêu to, trong gian phòng cũng đồng thời phát ra tiếng vọng…
Trong phòng thở gấp rên rỉ trận trận, trên giường ân ái triền miên, tại lúc trải qua cơn đau đớn ban đầu, hưởng trọn vui sướng cá nước giao hoan, vị giai nhân đang đói khát như lửa bên cạnh bàn, trong lúc động tình trống rỗng, mê ly hoảng hốt, cởi xuống chiếc yếm cuối cùng trên cơ thể, mang theo thân thể mềm mại xích lõa nóng bóng, đi tới trước giường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.