Võ Động Thiên Hà

Chương 413: Võ Thánh điên cuồng





Giống như một thanh búa tạ mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực, Vân Thiên Hà dùng toàn bộ khí thế Tông Sư chống đối lại lực lượng Võ Thánh thả ra giống như sóng biển ngập trời, đồng thời trong đó còn bao hàm cả ý chí Võ Thánh cường đại.
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình, chỉ chút thực lực như vậy cũng dám cuồng vọng, chịu chết đi!
Vưu Chính Trì cười nhạt, mỗi một bước hắn đi, cũng như là đang dễ dàng bước chậm, mà trong lúc hắn bước từng bước chậm rãi, lòng bàn tay hắn đã ẩn chứa lực lượng một kích trí mạng.
Nhưng Vân Thiên Hà một mực thối lui, hắn biết chính mình không phải là đối thủ của Vưu Chính Trì, nhưng trong lòng hắn không sợ hãi, hắn cần một đoạn thời gian qua lại giữa ranh giới sống chết, từ trong chiến đấu để thể ngộ tầng cản trở hắn gặp phải trên con đường võ đạo, thể nghiệm rốt cuộc đó là cái gì.
Tại lúc Vưu Chính Trì đồng thời tỏa ra khí tế và lực lượng Võ Thánh cường đại, Vân Thiên Hà dồn hết toàn lực ngăn chặn kình khí và ý chí không ngừng tập kích, hắn cũng điên cuồng ngưng kết khôn ấn.
Mười đạo, mười một đạo, mười ba đạo, mười lăm đạo…
Tốc độ ngưng kết khôn ấn trong thời gian khổ luyện vừa qua đã làm hắn đạt tới mức một lần hô hấp có thể ngưng kết thành công mười đạo khôn ấn, tại thời điểm Vưu Chính Trì bắt đầu ép tới đã trôi qua hai lần hô hấp, mà hiện tại Vân Thiên Hà đã thành công ngưng kết được mười tám đạo khôn ấn.
Lúc này, lực lượng trong thiên địa mãnh liệt tụ tập vào mười tám đạo khôn ấn ngưng kết ra, giống như coi mươi tám đạo khôn ấn ngưng kết thành công này là hạch tâm có thể hấp thu năng lượng.
Vưu Chính Trì nhìn thấy một màn như vậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và tham lam:
- Đúng là Thiên Khôn Bí Pháp của Nguyệt Môn!
Nhưng mà thế tiến công sắc bén của hắn lại không chút nào giảm đi, ngược lại còn ẩn chứa một loại cảm giác cuồng nhiệt, làm cho Vưu Chính Trì càng tăng mạnh thế tiến công, bắt đầu kích động rống to:
- Lão phu chưa bao giờ lĩnh giáo qua Thiên Khôn Bí Pháp thần bí của Nguyệt Tông, ngày hôm nay sẽ từ tên tiểu tử ngươi, nhìn xem vô thượng bí pháp của tông môn cổ lão này rốt cuộc là có chỗ nào thần kỳ, tiểu tử, chết đi!
Vưu Chính Trì tại lúc kích động, một cỗ lực lượng dân trào tại lúc hắn vừa dứt lời, giống như sóng biển ngập trời, kéo theo thân ảnh giống như tật phong, ẩn chứa lực lượng do vô số cỗ khí tức ngưng kết thành, cường đại không gì sánh được, nghiền áp thẳng về phía Vân Thiên Hà, khí thế kinh thiên như có thể phá nát mọi thứ cản đường.
Khi Vân Thiên Hà ngưng kết ra đạo khôn ấn thứ hai mươi, đây đã coi như tốc độ cực hạn của hắn tại cảnh giới của hắn hiện giờ có thể làm được, hắn không thể làm được như Miên Nguyệt nhẹ nhàng phất tay một cái là có thể đánh ra được thủ pháp kinh khủng ba bốn mươi đạo khôn ấn, nhưng lực lượng ẩn chứa trong hai mươi đạo khôn ấn này cũng không phải là người bình thường dám xem nhẹ.
- A…
Tại lúc Vưu Chính Trì dùng lực lượng cường đại của mình bức áp tới, Vân Thiên Hà hét lớn một tiếng, giống như cự long đang ngủ say đột nhiên thức tỉnh, phát sinh một tiếng long ngâm chấn động thiên địa, ẩn chứa khí thế bàng bạc mãnh liệt chưa từng có từ trước tới nay, mạnh mẽ đẩy lực lượng hai mươi đạo khôn ấn về phía thế công cuồng bạo của Vưu Chính Trì đang kéo tới.
Ầm ầm ầm…
Tiếng chấn động chói tai, giống như là lợi khí sát nhân trong lúc va chạm sinh ra thanh âm bạo tạc, lúc này toàn bộ hậu sơn bắt đầu kịch liệt rung động lắc lư, cự thạch rơi rụng, thậm chí còn có một số địa phương bãi đá bị chấn động nứt nẻ.
Phụt…
Vân Thiên Hà chịu đựng cỗ lực lượng Võ Thánh cường đại của Vưu Chính Trì phản chấn ngược lại, thân thể mạnh mẽ lui lại sau mấy trượng, thân thể hắn giống như vừa bị một cây búa tạ đập thẳng vào người, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà, khóe miệng đang chảy máu tươi của hắn, lại đột nhiên lộ ra một nụ cười làm người khác nghĩ cổ quái.
Lực lượng trong hai mươi đạo khôn ấn, trong đó còn bao hàm cả một cỗ ý chí băng hàn cường đại, khi Vưu Chính Trì vừa mới tiếp xúc, sắc mặt không khỏi biến đổi. Lập tức biến đổi thế tiến công thành thủ thế, đồng thời cỗ lực lượng và ý chí phản chấn ngược lại sau vụ va chạm kinh thiên, thân thể hắn cũng không tránh khỏi lui lại mấy trượng.
Tuy rằng hắn đã đỡ được thế tiến công của cỗ lực lượng cường đại này, thế nhưng cơ thể hắn hiện tại cũng mười phần khó chiu, huyết mạch đang bốc lên phảng phất như bị đóng băng, xuyên thấu qua kinh lạc phá thể bộc phát ra ngoài, không khỏi làm hắn sinh ra một cỗ đau đớn phiền muộn không thể bình phục.
- Quả nhiên là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết, xác thực rất mạnh, bất quá đáng tiếc chính là, cho dù ngươi lĩnh ngộ cao thâm hơn nữa, bí pháp này có cường thịnh hơn nữa, chênh lệnh cảnh giới quá lớn, ngươi không thể chống đối lại lão phu, ha ha…
Sau khi bình ổn được khí huyết bốc lên và đau đớn trong người, Vưu Chính Trì đột nhiên nở nụ cười điên cuồng.
Nhưng trong nụ cười điên cuồng này, sát khí cũng không ngừng tăng lên, hắn thấy Vân Thiên Hà sau khi va chạm lực lượng với chính mình, cũng chỉ bạo lui mấy trượng, vết thương nhẹ phun một ngụm máu tươi mà thôi, nhất là nụ cười kia, giống như châm chọc hắn, như gai đâm vào đáy lòng hắn. Tuy rằng miệng hắn thừa nhận Thiên Khôn Bí Pháp rất mạnh, thế nhưng trong lòng hắn lại bị một cỗ đố kị đỏ mắt cường liệt dần dần diễn biến thành cuồng nộ, để sát cơ trong mắt càng đậm hơn.
Dựa vào cái gì tiểu tử kia có thể học được Thiên Khôn Bí Pháp vô thượng, dựa vào cái gì hắn bán mạng cho người ta giống như con chó, cuối cùng vẫn chưa nhận được thứ hắn muốn, hắn đố kị, hắn cuồng hận thế đạo bất công. Hắn điên cuồng, hắn muốn giết tên tiểu tử vận khí tốt đến mức hắn phải đỏ mắt đố kỵ, đến mức hắn không thể chịu đựng được trước mắt.
Vân Thiên Hà vừa mới cười, cũng là bởi vì hắn so chiêu với cường giả Võ Thánh càng mạnh hơn so với chính mình, hắn đã tìm được một tia thể ngộ trong nháy mắt mà hắn cần, lực lượng ý chí của hắn, kỳ thực cũng không kém hơn Vưu Chinh Trì bao nhiêu, thế nhưng lực lượng thân thể thủy chung không thể cường hãn bằng Vưu Chính Trì. Nếu không phải Thiên Khôn Định Ấn vô cùng kỳ lạ và cường đại, sợ rằng dưới một kích cường đại của Vưu Chính Trì, hắn không chết cũng phải thụ thương nặng.
Mà hiện tại, chính vì có Thiên Khôn Định Ấn, bản thân hắn chỉ bị một chút thương nhẹ, nhưng đã để hắn thể ngộ được một ít tinh túy đột cực hạn mệnh thể. Hắn tại lúc đối phương thả ra lực lượng mệnh thể trong nháy mắt, đã cảm thụ được phương phương vận chuyển của thân thể, huyết tủy, toàn bộ mệnh thể, đồng thời cảm thụ được luật động hành công.
Đây là một phương thức luật động mười phần kỳ lạ, cũng là kinh nghiệm mười phần quý giá trên con đường võ đạo của Vân Thiên Hà đang khuyết thiếu.
Thế nhưng, Vưu Chính Trì trong lúc đố kỵ bắt đầu điên cuồng tiến công. Vân Thiên Hà căn bản không thể tiếp tục thong dong chống lại, tại lúc ba động lực lượng cường đại của đối phương kéo tới, thân thể Vân Thiên Hà lập tức bạo lui mấy trượng, đụng phải một khối cự thạch, đụng khối cự thạch nát bấy.
- Thiên Hà!
Đường Linh Toa thấy Vân Thiên Hà không địch lại được Vưu Chính Trì, nàng muốn xông lên, nhưng Tầm Nguyệt lại giữ nàng lại, không cho nàng đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đường Linh Toa đã gấp đến độ nước mắt chảy xuôi, Tầm Nguyệt khuyên nhủ nói:
- Yên tâm, thương thế của hắn nằm trong phạm vi chúng ta dự liệu trước!
Mộng Ly giống như một khán giả đang xem biểu diễn hí kịch, nói:
- Uhm, hắn hình như đang trong đối chiến thực tế tổng kết kinh nghiệm, kinh nghiệm này không thể thiếu được nếu như muốn tiến xa hơn trên con đường võ đạo.
Vân Thiên Hà chịu đựng đau đớn truyền khắp thân thể, lau vết máu nơi khóe miệng, Vân Thiên Hà đảo mắt nhìn sang Mộng Ly đứng một bên quan chiến, còn chỉ trỏ bình luận, nói:
- Đại tỷ của ta, còn không mau hỗ trợ, mắt mở trừng trừng nhìn ta bị lão nhân này giết chết sao?
- Như vậy còn không sai biệt lắm, hừ hừ!
Lúc Mộng Ly nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái, thấy thương thế của hắn đã đạt tới điểm mấu chốt dự tính trong lòng nàng, lúc này mới vung cánh tay lên, chỉ thẳng vào Vưu Chính Trì nói:
- Lão đầu, trò chơi kết thúc, sứ mệnh làm vật thí nghiệm của ngươi đã hoàn thành, cũng nên cút đi rồi!
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Vưu Chính Trì thấy một tiểu nha đầu dĩ nhiên chỉ thẳng vào mũi của chính mình nói ra lời như vậy, không khỏi sửng sốt, tức giận hóa cười nói:
- Lại một tiểu búp bê cuồng vọng tới cực…
Ngay lúc Vưu Chính Trì chưa nói xong, sắt mặt của hắn đột nhiên biến đổi, thất thanh kinh hô:
- Võ Tôn Địa Cảnh?
Đó là một cỗ uy áp đến từ lực lượng thiên địa, lấy trung tâm từ tiểu cô nương mạnh miệng kia bắt đầu mạnh mẽ áp tới gần, khi cỗ lực lượng kinh khủng nhất trong thiên địa kia đột nhiên ập tới, làm hắn nghĩ mình giống như đang nằm trong cũi sắt, phảng phất như đối phương chỉ tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết chính mình.
Nhưng trên thực tế, một đầu ngón tay này, xác thực so thể dồn hắn tới chỗ chết, tại lúc bị một cỗ lực lượng ý chí cường đại áp bách tới, tâm tình của hắn sản sinh vẻ nhỏ bé và tự ti, để hắn không còn một chút dũng khí nào phản kháng lại, lực lượng ập tới đối với hắn mà nói, quả thực mang tính hủy diệt thiên địa.
Trong cỗ lực lượng uy áp mãnh liệt này, hắn cảm giác chính mình giống như bị cắt thành nhiều mảnh, sinh mệnh lực của hắn rất nhanh bị xòi mòn, mà linh phách của hắn, trong ý thức xuất hiện một tia dục vọng dãy dụa, tất cả dần dần bị chôn vùi.
Ầm…
Thân thể Vưu Chính Trì bị đánh văng lên, hung hăng đập vào vách đá phía sau. Khi thân thể hắn một lần nữa nặng nề rơi xuống, đã không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Mộng Ly thấy thế, chỉ phe phảy bàn tay ngọc, tỏ rõ bộ dáng vô hại, thậm chí có chút phiền muộn nói:
- Dễ dàng như vậy đã chết mất rồi, vốn định cùng với hắn chơi đùa thật vui vẻ, thực không ra gì!
Khụ…
Vân Thiên Hà ho khụ một tiếng, lúc này mới chậm rãi đi tới, tức giận nhìn nàng nói:
- Đương nhiên hắn đối với ngươi chỉ là một chút điểm tâm nho nhỏ, ngay sau đó sẽ có kẻ càng mạnh hơn, để tiểu Phạm Ny của chúng ta thu hoạch đi, ta phải nghỉ ngơi một chút, tới lúc làm khán giả rồi!
Nói xong, bắt đầu vận công chữa thương.
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của lão phu, Ngả Khả Pham Ny đã niết bàn trọng sinh, cũng đã đích thân tới Thiên Môn rồi!
Đúng lúc này, một thanh âm giống như tiếng trầm chuông vang vọng trong không gian, chỉ thấy tại vị trí ánh mặt trời chiếu rọi xa xa, một thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước tầm mắt, thân ảnh dần dần rõ ràng.
Đây là một quái nhân một bên lông mày là màu đen, một bên lại là màu trắng, tóc cũng nửa trắng nửa đen, vóc người chỉ tầm một thiếu niên bình thường, nhưng nhãn thần lại bao hàm tang thương và lọc lõi.
Xác thực là một quái nhân, nói hắn có bộ dáng tiểu hài tử, nhưng hắn lại mang theo thái độ già nua khô khốc, nói hắn là một lão đầu, nhưng diện mục của hắn lại là một thiếu mập mạp, đầy sức sống. Nói cách khác, đây rất có khả năng chính là một người bán thành phẩm sản sinh ngoài ý muốn.
Lúc này, quái nhân đi chừng măm mươi bước liền dừng lại, nhãn thần của hắn, vẫn dừng lại tại tiểu Phạm Ny được Đường Linh Toa ôm trong ngực, trong đôi con mắt màu lam nhạt kia, mang theo một ý tứ hàm xúc khó nói thành lời, vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này, con mắt tiểu Phạm Ny vẫn luôn nhắm chặt, đột nhiên mở ra, hiện lên một đạo quang mang quỷ dị.
Lập tức nàng hướng về phía Đường Linh Toa khoát tay áo, thoát khỏi vòng tay của nàng, thân thể giống như đang phập phềnh trôi nổi giữa không trung.
Nhìn quái nhân trước mặt, nàng dùng một loại ngữ khí nhìn thế sự xoay vần nói:
- Chư Vô Vũ Nhai, bản tôn lần này tới đây, chính là muốn từ ngươi tìm chứng cớ một việc, ngươi nói cho ta biết, ngươi thân là một trưởng lão mang trong mình huyết mạch Cổ Vu tộc, năm xưa vì sao lại làm ra chuyện phản bội ta? Hôm nay người Cổ Vu tộc cũng bị các ngươi hầu như diệt sạch, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.