Võ Động Thiên Hà

Chương 404: Địa thính dạ nghị





Lúc mấy người Vân Thiên Hà được Thạch Lục dẫn ra khỏi gian nhà, nụ cười trên mặt Triệu bá liền biến mất.
Thần tình của hắn lúc này có vẻ mười phần ngưng trọng, vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi đi lại trong phòng, càng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Đội ngũ thực lực mạnh như vậy, cũng không phải là một nhà năm người bình thường, thậm chí ngay cả đứa bé mà lão phu cũng không thể nhìn ra được manh mối, nhất định đều là những người lãnh đời, chỉ là không biết bọn họ rốt cuộc tới Tuyết vực làm cái gì?
Triệu bá cảm thấy lo lắng, vì vậy đi tới cạnh bàn, đẩy bàn di động sang bên cạnh, sau đó bên dưới bàn có một chỗ nhô lên, lập tức xoay mạnh, liền nghe được tiếng răng rắc vang lên, một khối sàn nhà sau ghê liền tụt xuống bên dưới, hiển hiện một cầu thang mật đạo. Sau khi Triệu bá vừa mới vào trong mật đạo, liền vang lên tiếng động nhỏ, trong phòng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Vân Thiên Hà được Thạch Lục dẫn tới một tiểu viện do Triệu bá phân phối, tòa tiểu viện này có ba gian nhà, một gian chủ ốc, hai gian phòng khách. Chủ nhân của hộ nhà dân này là một phụ nhân ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, còn mang theo một tiểu cô nương mười tuổi, trong nhà chỉ có mẹ con hai nguời.
Thạch Lục đơn giản giới thiệu với Vân Thiên Hà những điều cần thiết, hỏi Vân Thiên Hà có gì cần.
Vân Thiên Hà hiểu rõ ý tứ của Thạch Lục, muốn ở trong nhà này thì cần phải giao nộp một ít phí dụng nhà ở, nghĩ đến vật phẩm ngang giá, hắn liền lấy ra một ít dược liệu do Tầm Nguyệt thu thập dọc trên đường đi.
Sau khi Thạch Lục tiếp nhận dược liệu, nhìn một chút rồi gật đầu nói:
- Các ngươi lưu lại số dược liệu này hẳn là đủ phí dụng ở tạm trong một đêm rồi, bất quá tốt nhất các ngươi không nên ra ngoài, nếu như có điều gì cần thì có thể nói cho Lục thẩm một tiếng là được rồi!
Nói xong, liền rời đi.
Lục thị giúp mấy người Vân Thiên Hà thu xếp chỗ ở, sau đó bắt đầu làm cơm, Đường Linh Toa nhàn rỗi không có việc liền đi theo giúp làm bếp.
Nữ nhi của Lục thị là một nữ hài tử rất hoạt bát vui vẻ, nàng lơn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên thấy nhiều người ở trong nhà nàng như vậy, nhất là nhìn thấy tiểu bạch viên và tiểu Phạm Ny, lộ ra vẻ hiếu kỳ, liền chạy đi lấy một ít thức ăn ngon chơi đùa với tiểu bạch viên và tiểu Phạm Ny. Chỉ trong thời gian ngắn liền hỗn loạn thành một đoàn, hai tỷ muội Tầm Nguyệt cũng vô cùng yêu thích tiểu cô nương khải ái này.
Lúc cơm tối, trời đã triệt để buông tấm màn đen che phủ, trong trấn nhỏ có vẻ tương đối yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thét gào, bên ngoài chậm rãi phiêu đãng hoa tuyết.
Phía đông của trấn nhỏ là một cánh rừng tuyết, thường ngày thôn dân trong trấn thường tới nơi này săn bắn động vật và thu hoạch một ít thực vật, tới buổi chiều, nơi đây một mảnh vắng vẻ, ngẫu nhiên có tiếng thú rống vang vọng trong sơn lâm, đây là tình cảnh trên mặt đất.
Nhưng mà không ai biết, bên dưới mặt đất cánh rừng tuyết lại có một động thiên, bên trong có rất nhiều thạch thất và thông đạo khác nhau, xen kẽ liên hoàn, làm cho nơi này giống như một trấn nhỏ ngầm dưới mặt đất.
Lúc này, trong một động thính rộng lớn dưới mặt đất, đuốc lửa cháy rừng rực phát ra ánh sáng chiếu rọi không gian. Động thính này được bố trí giống như một gian phòng dùng để nghị sự, bên trong hai bên trái phải có xếp hai hàng ghế, trên những chiếc ghế này có ba lão nhân đang ngồi. Mà một chiếc ghế chính giữa đằng trước đã có một vị lão giả tóc bạc trắng, lông mi buông dài, thân thể có chút câu lũ, dựng quải trượng bên cạnh, thần tình có vẻ ngưng trọng.
- Triệu trưởng lão, những người này tới trấn nhỏ, lão phu vẫn luôn lưu ý, hiện tại mấy trưởng lão và hậu bối đều tụ tập nơi đây, ngươi lại kể sơ qua một lượt cho mọi người cùng nghe!
Triệu trưởng lão gật đầu, nói:
- Tuổi tác người này không lớn nhưng lão phu cơ mồ có chút nhìn không thấu, mà bên cạnh hắn có mang theo ba vị cô nương và một tiểu hài tử, một người là Tiên Thiên, mà hai người còn lại không giống bình thường, lão phu không nhìn ra bất cứ dị dạng nào, nhưng các nàng làm cho lão phu có trực giác hoàn toàn khác người bình thường. Vì vậy lão phu kết luận hai người này thậm chí đã đạt tới cảnh giới trên Võ Thánh, về phần bọn họ còn mang theo một tiểu hài tử, đứa bé này làm lão phu có cảm giác càng kỳ quái, lão phu từng đoán rằng đứa bé này chính là kết quả của một vị cao nhân nào đó độ Tử cảnh trùng sinh, thế nhưng kỳ quái nhất chính là, trên người đứa bé này không hề có chút cảm giác phá Tử cảnh nào, mà cỗ khí tức kia làm cho ta không chút nào nhìn thấu, giống như một đám mây mù, khẳng định không đơn giản, vì vậy đã quấy nhiễu các vị tới đây thương nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Một vị trung niên nhân nói:
- Triệu bá, những người này tới trấn có nói có ý đồ gì hay không?
Một vị trưởng lão khác lại nói:
- Nếu như là người thanh niên có tâm cơ thâm trầm, mặc dù đang nói dối cũng không theo thăm dò, lão phu từng học qua một ít về tướng thuật, trước đó đã quan sát những người này. Trong ba nữ tử, có hai người là tỷ muội song sinh, xác thực giống như Ngôn Chí huynh nói, không nhìn ra một chút đầu mối nào, bất quá từ người thanh niên kia thực ra lại làm cho lão phu nhớ tới một việc.
- Chuyện gì?
Những người khác không khỏi đồng thanh hỏi.
Trần trưởng lão bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Tại năm năm trước, Hành Thu đi du lịch khắp thiên hạ, sau khi trở về, chúng ta từng cùng một chỗ uống rượu, Hành Thu nói hắn đã gặp một người thiếu niên rất đặc biệt, cũng từng quan sát thiếu niên này một thời gian, sau đó còn kết thành bạn vong niên với thiếu niên này. Hiện tại đã năm năm trôi qua, thiếu niên này hẳn cũng đã trưởng thành, ha hả…
Những người khác nghe xong lời này, đều nghĩ tới cái gì, Triệu trưởng lão nói:
- Trần lão, ý ngươi là nói, người thanh niên này chính là thiếu niên trước kia Hành Thu đã từng gặp phải?
Vị trung niên nhân kia không giải thích được, nói:
- Nếu là người thiếu niên Hành Thu sư bá gặp phải, vậy hiện tại người thanh niên này chạy tới Tuyết Vực làm cái gì, đi tìm Hành Thu sư bá sao, vừa lúc bọn họ đang ở trong nhà ta, có muốn ta trở về hỏi thê thị một chút?
Triệu trưởng lão suy nghĩ, nhất thời nhãn thần sáng lên, nói:
- Nếu như dựa theo ý nghĩ của Trần trưởng lão suy đoán, lão phu nghĩ người thanh niên này tới đây chỉ sợ là muốn tìm một người. Các vị trưởng lão có từng nhớ kỹ, tại mười tám năm trước, Hành Thu từng du lịch qua Xuất Vân Quốc, cũng từng thu nhận qua một đệ tử ký danh tên là Vân Tùy Y, người thanh niên kia lúc ta đăng ký cho hắn, hắn tự xưng là họ Vân.
- Mà ba năm trước đây, Hành Thu từng đến Xuất Vân Quốc làm việc, thu lưu qua hai hài tử có huyết mạch Cổ Vu tộc, cũng nhắc nhở bọn họ một việc, một chuyện là hạ lạc của thánh võ lệnh, còn một chuyện là tìm người thanh niên này, hiện tại xâu chuỗi lại với nhau, kết quả hẳn là mọi người đã rõ ràng rồi.
Nghe đến đây, vị lão giả lông mày dài vẫn trầm mặt không nói gì đột nhiên có động tĩnh, làm cho mọi người trong sảnh đều quay sang nhìn.
Nghe vị lão giả lông mày dài nói:
- Triệu trưởng lão phân tích rất thấu triệt, việc này Hành Thu đã từng báo cáo với ta, bản môn đã từng có một việc, nói vậy các vị đều nhớ ký, đó chính là tìm về Càn Khôn Tạo Hóa Trạc đã thất lạc mấy nghìn năm, trước kia nằm trong tay người đứng đầu Nhân tộc.
- Chỉ là bản môn trải qua nhiều thời đại hưng suy, cho tới bây giờ lánh đời ẩn thế, tuy rằng vẫn một mực quán triệt chấp hành, thế nhưng về hạ lạc của chiếc vòng tay này, Hành Thu từ khi bản môn suy sụp, nóng lòng thoát khi du lịch khắp thiên hạ, cũng chưa từng thu được bất cứ tin tức gì về Càn Khôn Tạo Hóa Trạc.
- Mà ngay tại mười tám năm trước, hắn phát hiện ra huyết mạch Vân Ly thị vẫn còn lưu lại thế gian, trải qua một đoạn thời gian điều tra, cũng đã biết được một ít bí mật bị phủ bụi, lão phu vẫn chưa từng nói cho các vị một việc, cũng là lo lắng có người thiếu kiên nhẫn, nóng lòng báo thù, phá hủy đại sự. Bất quá hiện tại cơ hội đã đến, chuyện này cũng đến lúc nói cho các vị rồi.
Nghe xong lời này, trong mọi người ở đây, có một trưởng lão vẫn trầm mặt không nói, thần sắc đột nhiên có chút kích động, nhưng hắn cũng không nóng lòng lập tức truy hỏi, chỉ lẳng lặng lắng nghe, tuy nhiên bàn tay đang nắm tay ghế, đang hơi run rẩy!
Một màn này đều bị người khác nhìn vào trong mắt, cũng đều có thể cảm nhận được tâm tình của vị trưởng lão huyết mạch Cổ Vu tộc này.
Lão giả lông mày dài nhìn lão nhân này, dành cho hắn một nhãn thần thoải mái, nói:
- Tân Lặc, quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không buông bỏ hy vọng, ta nói ra chuyện này, ngươi nhất định phải áp chế tâm cảnh, không được làm ra những chuyện cực đoan gì đó!
- Xin nghe sư tôn giáo huấn!
Tân Lặc lập tức dẹp loạn tâm tình, lúc này mới bình tĩnh nói.
Lão giả lông mày dài gật đầu, lúc này mới nói:
- Từ khi Vân Ly thị bị diệt tộc cho tới gần trăm năm trở lại đây, một ít chủng tộc sinh hoạt tại Đông vực, lần lượt không hề thiếu bị diệt tôc, cho tới hôm nay hầu như bị diệt sạch, kỳ thực đều cùng với sự kiện nghĩ cách cứu viện tại Yên Liên Phong trong dãy Hạ Gia Lạp Sơn thật lâu trước đây có liên quan.
- Chân tướng và bí mật phía sau đại tan biến, lúc này trên thế gian chỉ có vài người ít ỏi biết đến. Những người này tại lúc đó đều đã chết, chỉ có một người còn sơ hội sống sót, đó chính là đóa kỳ hoa thiên tài Cổ Vu tộc, tinh thông bí thuật Thiên Vu, Ngả Khả Phạm Ny.
- Sau đó những người còn may mắn sống sót sau đại tan biến, người của Vân Ly tộc tụ họp lại, thực hiện một lần hành động nghĩ cách cứu viện Ngả Khả Phạm Ny, thế nhưng lần nghĩ cách cứu viện đó đã lấy thất bại kết thúc, mà lúc đó chỉ có ba người sống sót tới hiện nay, một người là Thương Nguyệt, một người là Hoa Tố Nhan Hoa Thần Chính Giáo Nam vực, còn một người khác là Nhan Phong Lục Lục của Linh tộc, sau đó sửa họ thành họ Lục, mà hậu thế của nàng không được xã hội hiện tại dung nạp, gọi là dị tộc Phong tộc!
Triệu trưởng lão nghe những lời này, có chút động dung nói:
- Lão tông chủ đời trước của bản môn đã chết, đây cũng là mê đề Hành Thu điều tra hơn mười năm, từng nhắc với ta về việc Nhật Tông phân liệt thành bốn môn, có thể liên quan tới người đứng sau sự kiện này và bốn tông môn phân liệt kia?
Lão giả lông mày dài nói:
- Chúng ta âm thầm điều tra nhiều năm như vậy, trong bốn tông môn này, chỉ biết là có liên quan tới Huyền Môn bị tiêu diệt sớm nhất, nguyên nhân chủ yếu của Huyền Môn bị tiêu diệt, kỳ thực chính là bọn họ biết một ít bí mật có liên quan tới đại tan biến, cũng thủ hộ bí mật này, chứ không phải là nguyên nhân ân oán tông môn gì đó.
- Lúc này, một đệ tử Huyền Môn tên là Mãn Sơn Hồng Diệp không ngại vạn dặm xa xôi, tới Tuyết vực tìm được lão bang chủ, muốn được bang trợ, lão môn chủ lúc đó cùng với nàng mật đàm với nhau, chỉ qua thời gian không tới một tháng liền ly kỳ chết đi, phía sau chuyện này nhất định có người muốn che giấu điều gì đó.
- Nhưng bản môn cũng vì sự kiện kia, bị liên lụy vào trong sự tranh đấu của tứ đại tông môn, cuối cùng vì trợ giúp Thiên Môn mà đi vào con đường xuống dốc, kỳ thực trong chuyện này, làm sao không thoát khỏi nhân tố Thiên Môn qua sông đoạn cầu, mượn đao giết người!
Nghe xong những lời này, mọi người trong sảnh đều nhíu mày trầm tư.
Cuối cùng, Tân Lặc trưởng lão đánh vỡ cục diện yên lặng, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, tất cả những chuyện này, bao gồm cả sự kiện chủng tộc bị diệt sạch, đều có cái bóng Thiên Môn, hoặc là Nhật Tông từng cường thịnh một thời?
- Theo như lão phu suy đoán, Nhật Tông và những sự kiện này không thể đánh đồng, thế nhưng cái bóng sau lưng Thiên Môn nhất định là có, mà tại lúc đó ta nghĩ có thể sánh bằng hai tông môn cường đại Nhật Tông và Nguyệt Tông!
Triệu trưởng lão suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói, nhưng mà lão giả lông mày dài nói ra lời kinh người.
- Không sai, tông môn kia, chính là Tinh Môn, một môn phái hùng mạnh sau đại tan biến đã mai danh ẩn tích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.