Võ Động Thiên Hà

Chương 294:





Lúc ba người ở lỗ thủng nơi góc tường ý thức được khả năng bị phát hiện ngoại trừ Vân Thiên Hà vẫn còn bình tĩnh thì hai người còn lại đều có chút hoảng sợ.
Thấy vậy Vân Thiên Hà đá vào mông mắng:
- Ngươi dẫn dụ bọn chúng rời đi, còn có thể chạy thoát hay không thì cần phải nhìn tạo hóa của ngươi.
Hán tử vừa muốn chạy trốn bị Vân Thiên Hà đá một cước, nghe thấy động tĩnh những tên thủ vệ cũng nhanh chóng trở lại. Hán tử kia thấy bại lộ liền bỏ chạy ra ngoài, mấy tên thủ vệ lập tức đuổi theo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Thế nhưng chỉ trong chốc lát gần đó vang lên tiếng hét thảm.
Hán tử còn lại thấy vậy thì hoảng sợ nhưng đúng lúc này từ trong tường viện truyền đến thanh âm. Nghe thấy thanh âm này Vân Thiên Hà biết nội ứng tiếp ứng bọn họ đã đến.
Vân Thiên Hà chụp lên vai hán tử kia nói:
-Ngươi đi trước đi.
Nói xong liền ném hán tử kia lên đầu tường, đại hán kia suýt nữa thì kinh hoảng hô lên không đứng vững trên đầu tường lập tức rớt xuống dưới, cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Lúc này Vân Thiên Hà mới nhún người nhảy lên đầu tường rồi lập tức hạ người xuống nhảy sang phía bên kia. Chỉ thấy bên kia tường viện có hai người vú già tới tiếp ứng bọn họ thế nhưng lại không thấy hán tử vừa mới đẩy qua.
Vân Thiên Hà thấp giọng hỏi:
- Vị huynh đệ vừa rồi ở đâu?
- Ở dưới chân ngươi.
Một vị vú già liền chỉ xuống dưới chân Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà cúi đầu nhìn xuống thì thấy hán tử ban nãy đang nằm rạp dưới đất còn bản thân mình thì đang đạp lên bụng hắn. Tên kia miệng thổ huyết, rơi vào trạng thái hôn mê, trách không được không phát ra âm thanh nào.
- Cần phải xử lý thế nào?
- Không cần để ý đến hắn chúng ta không có nhiều thời gian, đi theo ta.
Đây là hậu viện, chủ yếu là nha hoàn, gia đinh tôi tớ ở. Vân Thiên Hà đi theo hai người tiếp ứng nhẹ nhàng như một con báo vào trong một gian phòng.
Vừa mới vào nhà chợt nghe thấy bên ngoài có âm thanh:
- Tên vừa nấu nước cho lão nương đã chạy đi đâu rồi. Đang cần nước sôi, còn không mau quay lại.
Phụ nhân lập tức đáp:
- Ách, củi lửa không có, nô tỳ đi tìm người đốn củi.
Nói xong phụ thân dẫn Vân Thiên Hà và nam nhân tiếp ứng còn lại ra ngoài.
Vừa ra cửa Vân Thiên Hà liền thấy một vị phụ nhân đang đứng ở hậu viện, mặc một bộ áo bông dày, đang run rẩy, thấy ba người đi ra liền vênh mặt sai khiến:
- Tất cả đều đi làm cho ta, làm tốt có thưởng, làm không xong cẩn thận cái đầu của các ngươi, nhanh lên.
Vân Thiên Hà theo nội ứng ở trong phủ đi ra hậu viện rồi đến trù phòng, chỉ thấy bên trong trù phòng, bếp đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ cần nhóm củi lên nữa là được.
Hắn cùng với hai người tiếp ứng nhanh chóng làm việc bắt đầu nấu nước. Vân Thiên Hà hỏi:
- Việc các ngươi làm đã hoàn thành chưa, đã tìm hiểu được tân nương là ai chưa?
Nam nhân đến tiếp ứng nói:
- Bên cạnh tân nương tử luôn có hai thị nữ đi theo một tấc không rời, hơn nữa dọc đường đi tân nương cũng không mở miệng nói một câu, hộ vệ xung quanh rất nghiêm ngặt và đều là cao thủ rất khó điều tra được tân nương là ai. Chúng ta chỉ nghe thấy thỉnh thoảng có người gọi tân nương tử là quận chúa mà thôi.
- Thật sự là Linh Toa sao ?
Trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy có chút cổ quái. Muốn hai nước hòa thân thì một bên đã là hoàng thái tử thì bên kia cũng phải là một vị công chúa mới xứng đôi. Còn nếu như thật sự là quận chúa thì cả Đại Đường Quốc chỉ có một đó chính là Đường Linh Toa.
Cũng mặc kệ hoàng đế định gả quận chúa hay công chúa cho hoàng thái tử La Lan hay không thì chuyện lớn như vậy tất nhiên cần phải bố cáo thiên hạ thế nhưng đến cả một chút tin tức cũng không có.
Mặt khác còn có một điểm đáng ngờ nữa là đội ngũ đón dâu hình như không hợp với lễ nghi của hoàng gia Đại Đường Quốc, thời gian còn có chút cấp bách đồng thời tất cả tin tức của tân nương đều bị phong bế hoàn toàn, hiển nhiên là đang cố ý dấu diếm làm người khác có nhiều phán đoán không chính xác.
Có phải hay không chính là một âm mưu? Vân Thiên Hà suy nghĩ một hồi liền nói:
- Một lúc nữa chúng ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn dắt hai thị nữ và hộ vệ của tân nương các ngươi cần phải hành động thật nhanh tiến vào tìm được vị trí chính xác cụ thể của tân nương.
Vị phụ nhân liền gật đầu sau đó dẫn Vân Thiên Hà và nam nhân đi tiếp ứng vòng qua trù phòng tiếp cận phòng ngủ của tân nương.
Không thể ngờ lại có thể dễ dàng tiếp cận như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà nghi ngờ càng đậm, không hề thấy cao thủ La Lan ở đâu, hắn và nam nhân kia chờ đợi bên ngoài cửa sổ.
Thính giác Vân Thiên Hà rất linh mẫn, rất nhanh liền nghe được bên trong có thanh âm nữ nhân nói chuyện, ngay sau đó hắn liền nghe được tiếng cốc chén bị vỡ còn có tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân sau đó lại nghe thấy thanh âm cửa bị đẩy ra. Nhất thời trở nên rất ầm ĩ.
- Đừng cho hắn chạy, cẩu nô tài chết tiệt.
Một thị nữ tức giận la lên gọi hộ vệ bên ngoài bắt người.
Vân Thiên Hà cùng với nam nhân tiếp ứng thấy hai gã hộ vệ bị dẫn chạy đi nơi khác thì lập tức nam nhân kia gật đầu ra hiệu cho Vân Thiên Hà nói:
- Ta dẫn những tên còn lại đi nơi khác ngươi càn nhanh lên.
Sau khi nam nhân tiếp ứng dẫn dụ mấy tên còn lại rời đi Vân Thiên Hà cũng nhanh chóng từ phía sau đi ra, thân ảnh như u linh, một gã thị nữ đang muốn đóng cửa thì Vân Thiên Hà giơ tay chém nhẹ vào cổ, thị nữ liền ngã xuống đất hôn mê, mượn cơ hội này Vân Thiên Hà tiến vào trong phòng.
Ngay khi tiến vào phòng, nội tâm Vân Thiên Hà rất chờ mong người trong phòng chính là Đường Linh Toa hắn sẽ cứu nàng ra cùng nàng cao chạy xa bay thế nhưng hắn cũng không hi vọng đó là nàng, nếu như đây là một âm mưu thì khi hắn chứng thực được sẽ lập tức cướp người, tiến hành kế hoạch của chính hắn.
Vị thị nữ còn lại thấy một người xa lạ mang khăn che mặt đi vào đang định la lên nhưng Vân Thiên Hà xuất thủ so với nàng mở miệng còn nhanh hơn. Thị nữ còn chưa kịp kêu lên đã bị hắn một kích làm hôn mê rồi lập tức tiến nhanh vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ có một nữ tử mang khăn che mặt, mặc một bộ đồ ngủ, tóc dài xõa vai, dưới ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy một bên má phấn, da thịt trắng nõn nà, dù chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử xinh đẹp.
Nàng tựa hồ không phát hiện ra có người tiến vào phòng vẫn lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài.
Vân Thiên Hà càng tiếp cận thì tim hắn đập càng nhanh, ngay khi hắn sắp đến gần thì nữ tử kia cuối cùng đã phát hiện ra. Nàng xoay người lại thấy một người bịt mặt liền muốn la to.
Nhưng Vân Thiên Hà mạnh mẽ lao đến không cho nàng cơ hội mở miệng.
Ngay khi nàng ta quay lại Vân Thiên Hà lập tức lấy lại bình tĩnh, vừa nhìn thấy nhãn thần của nàng Vân Thiên Hà đã xác định đây không phải là người trong lòng. Khi nhìn thấy nữ tử này hắn có chút mất mát nhưng cũng cảm thấy may mắn, Vân Thiên Hà nói:
- Có cái gì mạo phạm mong cô nương thứ lỗi. Ta hỏi gì cô nương trả lời thành thật nếu không ta cũng không ngại sử dụng thủ đoạn độc ác sát nhân diệt khẩu.
Vân Thiên Hà vừa nói xong liền thấy nàng kia gật đầu, ánh mắt kinh hãi rất nhanh bình tĩnh vì vậy liền buông ra, sau đó lấy áo bông cho nàng ta mặc vào rồi đưa ra khỏi gian phòng.
Thế nhưng mới ra khỏi phòng liền thấy mười tên hộ vệ La Lan. Tất cả đồng loạt rút binh khí ra vây quanh Vân Thiên Hà.
Một gã thống lĩnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn trừng trừng Vân Thiên Hà trầm giọng nói:
- Tiểu tử, lập tức buông quận chúa ra bằng không ngươi chỉ có nước chết không có chỗ chôn.
Vân Thiên Hà quan sát thống lĩnh liền nhận ra tu vi của hắn đã đạt đến cửu cấp võ sư, cả người toát ra sát khí mạnh mẽ, hẳn là đã ở trong quân ngũ nhiều năm.
Tuy nhiên Vân Thiên Hà cũng không để ý đến hắn vẫn nắm chặt lấy nữ tử, cũng trầm giọng đáp:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao, lập tức tránh ra bằng không ta cũng không ngại động thủ với quận chúa, ta đếm từ một đến ba, một...
Toàn bộ thị vệ nắm chặt vũ khí trong tay, Vân Thiên Hà tiến lên nửa bước bọn chúng liền lùi lại nửa bước.
- Hai...
Vân Thiên Hà đếm một tiếng rồi lại gia tăng thêm lục đạo, hô hấp của "quận chúa" trở nên khó khăn, đột nhiên dùng một ngôn ngữ cổ quái quát lên:
- A Xích thống lĩnh lui ra.
Tên đầu lĩnh thị vệ thấy nữ tử mở miệng hai mắt đỏ lên nắm chặt quyền đầu lớn tiếng quát:
- Toàn bộ tránh ra.
Sau khi ra lệnh một tiếng toàn bộ hộ vệ La Lan đều tránh ra. Vân Thiên Hà liền nới lỏng cổ tay chậm rãi đi qua. Tất cả thị vệ La Lan đều nắm chặt vũ khí trừng mắt nhìn nhưng không một ai dám động thủ.
Ngay sau khi Vân Thiên Hà lao ra sân thì hộ vệ trong sân đồng loạt ào ra vây lấy hắn vào giữa, trong những người này Vân Thiên Hà chú ý đến hai người là vị tân lang và Đường Linh Thành. Chỉ có điều khi nhìn thấy Vân Thiên Hà bắt cóc tân nương thần sắc hắn vẫn bình tĩnh giống như đang nhìn một trò chơi mà thôi.
Hoặc có thể nói đây chính là một vở kịch mà bọn hắn chính là đạo diễn. Vân Thiên Hà càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.
- Ngươi là ai, thả quận chúa ra, bản vương có thể tha chết cho ngươi bằng không ngươi phải chết không thể nghi ngờ.
Hô Duyên Trường Không và Đường Linh Thành liếc mắt nhìn nhau, ngữ khí nói chuyện của hắn càng làm cho Vân Thiên Hà nghi ngờ. Không lẽ đây chính là hoàng thái tử Lâu La quanh năm chinh chiến sa trường, một hán tử sát phạt quyết đoán sao? Hay chỉ là một kẻ giả mạo.
Hơn nữa vào lúc này Vân Thiên Hà đã cảm ứng rất kỹ, bởi lần trước ở Thanh Long sơn hắn đã biết trong sứ đoàn La Lan có hai vị tiên thiên cao hủ, còn cả một đại cao thủ cấp bậc tông sư, mà đêm nay tựa hồ họ cũng không có ở đây, bọn họ đã đi đâu, hoàng thái tử chân chính của La Lan đã đi đâu?
Đây quả nhiên là một cái tròng không biết để nhằm vào ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.