Võ Động Thiên Hà

Chương 289: Tửu thương điên cuồng





Trên Thanh Long sơn, bên trong sơn cốc bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, khói đặc bốc lên cuồn cuộn, tuy rằng thế lửa rất mạnh, nhưng sơn cốc này cũng kín đáo không có gió, nên không thể nào lan ra được rừng cây quanh đó.
Vân Thiên Hà tuy rằng phóng hỏa giết người nhưng trong lòng cũng tự có chừng mực, sau khi đốt hang ổ của đám sơn tặc bên trong sơn cốc, liền thay đổi y phục, mang theo túi đồ một đường hướng về phương bắc.
Đến khi đám sơn tặc trở về thấy hang ổ bị thiêu rụi, tuy rằng cả đám hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn trừng muốn nứt ra, nhưng chúng không biết hung thủ là ai, chỉ có thể buồn bực đến thổ huyết.
Dưới sự hướng dẫn của đầu lĩnh sơn tặc, đám người này quyết định bỏ đi cứ điểm này tiến về hướng bắc.
Mười lăm ngày sau, tây bắc Biên Châu.
Biên Châu là một đại châu của Đại Đường đế quốc nối tiếp với Bắc cương, diện tích rất lớn, ngoại trừ một phần sa mạc ở tây bộ, đại bộ phận còn lại là thảo nguyên và đồi núi, hầu như nối liền với bắc bộ Đại Đường và ba châu ở phía Đông, là một tòa pháo đài quân sự, Bắc quân và Đông quân của Đại Đường đế quốc phân biệt trú đóng tại vùng đất biên giới hai đầu đông và tây của châu này.
Bởi Biên Châu là một khu vực quân sự chiến lược trọng yếu, nơi đây tuy rằng đất đai rộng lớn, nhưng so với các châu khác của Đại Đường, có vẻ tương đối nghèo nàn và lạc hậu hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên đường đi Vân Thiên Hà đi nhờ xe vận chuyển rượu của một lão hán trong thương đội buôn bán. Chạy hơn mười ngày hành trình trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, đi qua một phiến đồi núi, bọn họ cuối cùng cũng tới được tiểu thành đầu tiên từ khi tiến nhập vào biên cảnh Biên Châu - Nguyên Dã thành.
Thương đội buôn bán rượu này là do một lão hán tên gọi Mông Trùng dẫn đội, người này ở Biên Châu tương đối có danh vọng. Số rượu lần này họ đem về, chủ yếu là lấy từ hai tửu phường vô cùng nổi danh ở Lợi Châu và Tuyên Châu, đặt hàng với số lượng lớn để đem về Biên Châu kinh doanh.
Bất quá khiến Vân Thiên Hà có chút ngoài ý muốn chính là, vị lão hán tên gọi Mông Trùng kia lần này ở Lợi Châu thiếu chút nữa là chen lấn đến vỡ đầu, bộ xương già đều giã cả ra, cuối cùng mới đặt hàng được một ít rượu. Theo như lời kể của Mông lão hán, Vân Thiên Hà mới biết được gần đây xảy ra chuyện gì. Nguyên lai ở Lợi Châu Vĩnh Yên tửu phường mới ra mắt một loại rượu tên là Thiên Hà Lương Dịch, lúc mới đầu cũng chỉ xuất ra ở vùng Lợi Châu, cũng chưa có danh khí gì, các đại tửu lâu ở phương Bắc lúc đầu cũng bởi vì quan hệ quen biết mới đặt hàng một lượng nhỏ đem về bán thử.
Nhưng kết quả khiến toàn bộ lão bản các tửu lâu và thương gia không dự liệu được chính là, loại rượu này khi bán ra bên trong tửu lâu, vẻn vẹn chỉ một canh giờ đã tiêu thụ hết sạch, tràng diện sôi động chưa từng có.
Chỉ một ngày đêm sau đó, loại rượu này đã nổi danh toàn bộ phương Bắc.
Không chỉ có vậy, hiện tại trải qua thời gian ba tháng, thiên hạ đều đã nghe tiếng về Thiên Hà Lương Dịch. Nhất là những nơi buôn bán rượu ở phương Bắc, hiện tại mỗi ngày đều có người liên tục chạy tới Lợi Châu để tranh mua loại rượu này, bởi vì lượng tiêu thụ loại rượu này quả thực quá biến thái, dù cho mỗi hũ rượu chỉ lãi được hai ba lượng bạc, nhưng so với bình thường thì lợi nhuận vẫn còn hơn nhiều.
Bất quá khiến Mông lão hán phiền muộn cũng chính là việc đó, cũng bởi vì loại rượu này uống quá ngon, những tửu thương ở phương bắc gần với Lợi Châu chỉ trong nửa ngày đã lấy hết toàn bộ rượu, bọn họ cũng có thể đi tìm mấy đại lý của Thiên Hà Lương Dịch để đặt hàng sớm.
Nhưng như tửu thương của Mông lão hán nằm ở nơi xa xôi, mỗi một lần qua lại đều hơn một tháng, hơn nữa mỗi lần mang rượu về chỉ chưa tới hai ngày đã bán hết, ngay cả Miên Diếu tửu cũng vì tiện nghi từ đó mà bán rất nhanh.
Theo lời Mông lão hán, thương đội bọn họ đây là lần thứ ba phải đi nhập hàng trong tháng này, nhóm thứ tư hiện tại đã trên đường tới Lợi Châu rồi, cũng bởi vì không muốn Thiên Hà Lương Dịch đã bán hết mà lâu không có hàng mới, bằng không đám tửu khách lại gây chuyện, bọn họ sẽ không hứng chịu nổi.
Vân Thiên Hà nghe xong, trong lòng cũng không bởi vì sinh ý loại rượu này thịnh vượng như vậy mà kinh ngạc. Lúc trước khi hắn đem sách lược kinh doanh loại rượu này giao cho Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Long và Tô Tuyết là đã có thể dự liệu được tình huống này sẽ phát sinh.
Chẳng qua khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, bọn họ lại dùng cả tên hắn để mệnh danh cho loại rượu này. Bất quá hiện tại rượu này thiên hạ đều đã nghe tiếng, cho dù hắn có muốn sửa tên cũng không được, trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Bản thân Mông lão hán cũng là người yêu rượu, khi nhắc đến loại rượu này thì mặt mày rạng rỡ nói chuyện liên miên không dứt, trong khi bọn họ nói chuyện, bất chi bất giác đoàn xe đã tiến nhập vào Nguyên Dã thành.
Nhưng mà, sau khi thương đội tiến vào Nguyên Dã thành, Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng được chứng kiến một tràng cảnh mà hắn chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Lúc này phụ cận thành đã tụ tập một lượng lớn người, cả đám đôi mắt đều đỏ lên, sau khi nhìn thấy đoàn xe bọn họ vào thành, giống như là phát điên, hai tay giơ cao "vũ khí" lao xộc tới. Đám người ở thương đội tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không bỏ chạy, mà mỗi người đều liều mạng bảo vệ những xe chở rượu giống như lâm đại địch.
Trong số những người lao lên, đại thể đều là hán tử tráng niên, nhưng cũng có một vài nữ nhân cường tráng không cam rớt lại phía sau, những người này như lang như hổ nhào tới, toàn bộ "vũ khí" đều nhét vào tay Mông lão hán, không nói hai lời bắt đầu cướp đoạt rượu trên xe ngựa.
Chỉ chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ thương đội đã hoàn toàn bị cướp sạch, ngay cả một cái bình rỗng cũng chẳng còn, mà Mông lão hán cũng thiếu chút nữa bị "vũ khí" ngân phiếu đè chết. Những kẻ nào không tranh cướp được rượu liền ngồi ngay tại chỗ mà khóc trời khóc đất, bộ dáng như có ai vừa cướp gia phả nhà hắn vậy.
Vân Thiên Hà há to mồm, ngây ngốc nhìn một màn này, nửa ngày mà vẫn chưa kịp hồi thần.
Những người trong thương đội lúc này cũng nhìn như gà trọi đá nhau bị thua, đều phiền muộn cúi đầu ngồi bệt trên nền đất, tuy rằng những người kia cướp rượu đi, tiền đều trả đủ, thế nhưng bọn họ phiền muộn chính là đám người kia ngay cả một vò cũng không để lại cho bọn họ.
- Con bà nó chứ, chuyến này lão tử lại uổng công khổ cực rồi!
Một thanh niên hán tử trong thương đội tức giận bất bình chửi ầm lên. Mông lão hán tựa hồ đối với việc bị mua như ăn cướp này tập mãi cũng thành quen, lão đem ngân phiếu đếm qua rồi thu lại, nói:
- Đám người ở tửu lâu tửu quán lần này trả ngân lượng so với lần trước còn nhiều hơn hai thành, chúng ta từ đại lý mua về một vò rượu phổ phẩm (loại phổ thông) là mười lăm lượng bạc, vận chuyển về rồi bán hai mươi lượng, trừ chi phí vận chuyển, mỗi một vò Thiên Hà Lương Dịch bán ra chúng ta lời được bốn lượng bạc, thế này là tốt lắm rồi!
- Nhưng chúng ta đến một giọt cũng không có mà uống. Đám gia hỏa kia đều cướp đi hết rồi, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì!
Thanh niên hán tử kia vẫn có vẻ vô cùng không vui.
Vân Thiên Hà lúc này rốt cục mới hồi phục lại tinh thần, nói:
- Mông lão hán, một vò rượu phổ phẩm giá lấy vào là mười lăm lượng bạc, chưa nói đến những loại giá cao như trung phẩm cùng thượng phẩm, hẳn là người có thể uống được loại rượu này cũng không nhiều lắm, vì sao mọi người lại nóng nảy tranh nhau mua như vậy?
- Tiểu huynh đệ ngươi có điều không biết, hán tử vùng Biên Châu chúng ta đa phần đều yêu rượu, coi rượu như mạng, thậm chí vì một vò rượu mà giết người cũng có. Những tửu quán tranh nhau mua rượu này về, cho dù một bình nhỏ bán mười lượng bạc thì vẫn là sói nhiều mà thịt ít, cung không đủ cầu a!
Mông lão hán lắc đầu than thở:
- Thiên Hà tửu này có một loại ma lực, đám hán tử kia, ai có thể chống đỡ được sự mê hoặc của nó!
- Huynh đệ ngươi tuyệt đối chưa từng được uống qua loại rượu đó!
Một người trung niên hán tử bên cạnh sau khi phân chia tiền, biểu tình trên mặt cũng vì rượu bị tranh mua hết mà không quá vui vẻ, nói:
- Bởi vì chúng ta đều là buôn bán nhỏ, cho nên chỉ có thể hùn vốn mua loại phổ phẩm mười lăm lượng một vò, ngươi cũng không biết những người hiện tại đang xếp hàng mua rượu ở Lợi Châu là những người nào đâu. Ngay cả những đại thương gia nổi danh phương Bắc vừa vung tay là hơn trăm vạn lượng bạc đặt hàng loại thượng phẩm năm mươi lượng một vò, cũng còn tranh nhau mua mà không được.
Hơn nữa các đại tửu lâu nổi danh ở các châu phương Bắc, lượng tiêu thụ của loại thượng phẩm còn hơn xa loại phổ phẩm, cũng chỉ có tương đối bần cùng như Biên Châu chúng ta mới đành lòng uống loại phổ phẩm thôi.
Ta đây vốn định mua một vò thượng phẩm về để mình uống, nhưng đại lý người ta căn bản không bán, thấp nhất cũng phải mười vò mới được, mà mua ở trong tửu lâu thì đắt như muốn lấy mạng vậy, nhưng lần nào ta cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền đi tửu lâu uống rượu, ngươi không biết loại rượu này rốt cuộc có sức dụ hoặc như thế nào đâu, phàm là người yêu rượu, không ai có thể ngăn trở được sự mê hoặc của loại rượu này!
Nghe thấy vậy, Vân Thiên Hà lúc này mới chân chính ý thức được sự lợi hại khi hắn đem loại rượu kia tới thế giới này sau đó mở màn cho một thời đại thương nghiệp rượu thịnh vượng, không khỏi nói:
- Mông lão hán, nếu các đại thương gia, tửu lâu nhập hàng từ các ngươi với giá hai mươi lượng một vò, một vò năm cân, cũng chính là năm bình, sao bọn họ còn dám bán mười lượng một bình, bán hết một vò chí ít bọn họ cũng kiếm được ba mươi lượng, chẳng phải là buôn bán quá đen tối sao?
Mông lão hán cười nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi có điều không biết, quan phủ nơi này đánh thuế loại rượu này rất cao, hơn nữa nghe nói loại Thiên Hà Lương Dịch này sau khi được hoàng đế khâm định là quốc phẩm cống tửu ( rượu cống nạp cho triều đình), liền ban bố pháp luật, các thương gia trong thiên hạ kinh doanh loại rượu này, bọn họ càng bán đắt, thuế phải nộp cho quan phủ lại càng cao.
Một vò phổ phẩm này nếu bán năm mươi lượng, thì quan phủ đánh thuế ít nhất cũng phải hai mươi lăm lượng, bọn họ tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng một vò, nếu bonju họ bán ba mươi lượng, quan phủ lấy đi năm lượng thì cũng chỉ lãi được năm lượng thôi.
Cho nên các thương gia vô luận là bán bao nhiêu tiền, mỗi một vò phổ phẩm tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng, giới hạn cao nhất của loại trung phẩm là mười lượng, giới hạn cao nhất của thượng phẩm là mười lăm lượng. Muốn kiếm được món lãi kếch sù là không có khả năng!
Nghe xong những lời này, Vân Thiên Hà cũng không hỏi lại nữa.
Tuy rằng lợi nhuận hắn kiếm được không quá nhiều, nhưng hoàng đế cũng rất thông minh, thu thuế từ trong tay thương gia cũng đá có thể mang lại khoản tiền lớn, xem ra con đường kết hợp hoàng thương là con đường chính xác.
(kết hợp hoàng thương là thương gia kết hợp với triều đình)
Chỉ cần hắn không phải là một nhà lũng đoạn thị trường, hoàng đế thấy bạc trắng không ngừng chảy vào quốc khố, tự nhiên cũng cần phải bảo hộ hắn.
Huống hồ lúc trước thực ra hắn đã đem bốn thành cổ phần tặng cho hoàng đế, số tiền hoàng đế so với hắn còn nhiều hơn, tự nhiên cũng phải đưa ra một chút sức lực, giải quyết những ưu phiền đằng sau của hắn.
Vân Thiên Hà cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của An Tư tửu năm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.