Võ Động Thiên Hà

Chương 250: Vị khách thần bí ở hoang trạch





Vân Thiên Hà nhìn vị tiểu đệ đệ này có chút dở khóc dở cười.
Bất quá lần tấn cấp này đem đến cho hắn niềm vui sướng và phấn chấn cho nên cũng không để ý nhiều. Vân Thiên Hà cũng không để một câu nói của tiều hài tử trong lòng, chỉ sờ sờ đầu tiểu đệ đệ nói:
- Đệ cần phải nỗ lực hơn nữa a.
- Vâng.
Tiểu hài đồng gật đầu nghiêm túc rồi nắm chặt bàn tay nhỏ, nói:
- Thiên Hà ca ca, hiện tại đệ có thể một quyền đánh chết một con lợn rừng.
Thấy dáng vẻ khả ái của vị tiểu đệ đệ này Vân Thiên Hà cười cười ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Đồ Thiên Vĩ đang phát sáng nhìn mình. Vân Thiên Hà nhìn hắn mỉm cười gật đầu đầy thiện ý rồi hướng đến mọi người xung quanh nói:
- Tất cả mọi người đi luyện công đi, chỉ cần mọi người nỗ lực kiên trì thì sẽ có thể thành công.
Lúc này đám người mới giải tán trở về nơi luyện công chỉ có Đồ Thiên Vĩ vẫn đứng yên tại chỗ đợi mọi người đi hết mới nói:
- Thiên Hà đường ca, ca hơn ta mấy tháng nên đệ gọi vậy có được không?
- Được mà.
Vân Thiên Hà cười thân thiện nói:
- Mấy ngày nay đệ vẫn một mực quan sát huynh luyện công chắc là tu luyện gặp vấn đề trở ngại, đừng xấu hổ cứ nói thẳng ra đi.
Đồ Thiên Vĩ nghe Vân Thiên Hà nói, khuôn mặt nóng lên, có chút không được tự nhiên lúng túng nói:
- Nguyên lai huynh đã biết rồi a.
- Việc này không có gì mà phải xấu hổ cả, trên con đường tu luyện đôi khi cũng cần phải có sự giao lưu học hỏi. Tuy rằng đệ tử trong nhà đều cạnh tranh với nhau không muốn kém hơn người khác nhưng đó cũng chỉ là tâm lý bình thường mà thôi. Hơn nữa cũng không có thể bài xích người trong tộc được như vậy ngược lại sẽ gặp bất lợi. Huynh có thể thấy bình thường đệ quan sát rất chi tiết thế nhưng lại khuyết thiếu việc giao lưu học hỏi.
Vân Thiên Hà nói.
- Đường ca nói rất đúng.
Đồ Thiên Vĩ gật đầu nói.
Vân Thiên Hà nhìn bộ dáng khiêm tốn của Đồ Thiên Vĩ bèn nói tiếp:
- Kỳ thực lúc mà huynh tấn cấp thất cấp võ sư cũng có một thời gian mê man vẫn một mực nghiên cứu uy lực của kình khí hoặc là kỹ xảo ứng dụng nhưng lại quên mấy một chút cơ bản nhất. Cũng may là có một vị tiền bối chỉ điểm sai lầm nên huynh mới thể thoát khỏi bến mê đột phá thất cấp võ sư. Đệ phải nhớ kĩ tinh túy nhất chính là ý động hình động, hãy quên đi kĩ xảo và biến hóa, đệ có thể coi như mình là một bộ xương khô đang luyện công. Đó mới chính là phương thức tu luyện chính xác nhất.
Đồ Thiên Vĩ ngẫm đi ngẫm lại những lời Vân Thiên Hà nói, càng nghĩ hắn lại càng hiểu thêm nhiều điều, hai mắt lại càng ngày càng sáng lạn.
Vân Thiên Hà nhìn thấy Đồ Thiên Vĩ đã hiểu ra bèn nói tiếp:
- Kỳ thực trong nhà có nhiều trưởng bối như vậy, đệ không nên sợ hãi, khi tu luyện gặp vấn đề gì thì có thể đến hỏi. Chắc chắn các vị trưởng bối cũng vui vẻ khi thấy các đệ đến hỏi và đương nhiên là sẽ giải thích cặn kẽ. Lần này huynh đột phá bình chướng tiến lên cửu cấp Võ Sư cũng là do trao đổi với Hắc Bá nhiều lần rồi tự mình có sự lĩnh ngộ nên mới có thể tăng tiến.
- Đệ đã hiểu rồi, đa tạ đường ca đã chỉ điểm.
Lúc này Đồ Thiên Vĩ đã lĩnh ngộ được một ít liền muốn lập tức tu luyện nên sau khi thi lễ với Vân Thiên Hà liền vội vã chạy đi.
Trong lòng Vân Thiên Hà yên tĩnh, nghĩ lại thì lần đột phá cửu cấp này so với trước đây thì thoải mái hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng mà không phải là do Vô Lượng Tinh Kinh mang đến chuyển biến này mà chính là do việc thời gian này hắn không ngừng tu luyện ba đạo khôn ấn trong Thiên Khôn Định Ấn.
Lúc này hắn mới hiểu thì ra Thiên Khôn Định Ấn cũng không phải là một loại công pháp chiến đấu thông thường mà bên cạnh đó còn là một pháp môn phụ trợ tu luyện cao thâm. Quả nhiên Thiên Khôn Bí Pháp đúng là vô thượng công pháp tu luyện.
Tuy nhiên hiện tại Vân Thiên Hà đã đạt đến cửu cấp Võ Sư, lại một lần nữa thân thể được cường hóa thôi luyện càng tăng thêm độ dẻo dai và sức sống. Hắn vội vàng muốn tìm một địa phương thử một lần khi hắn ngưng kết đạo khôn ấn thứ tư có còn cảm giác không khỏe nữa không, có thể sử dụng linh hoạt như khi ngưng kết ba đạo khôn ấn hay không.
Nghĩ như vậy nhìn thấy trời còn chưa đến trưa Vân Thiên Hà lại tiếp tục tiến vào luyện công thất.
Buổi trưa đã đến giờ ăn, thủ vệ ở Bắc môn Lợi Châu thành cũng bắt đầu đổi tốp.
Đúng lúc này ngoài thành xuất hiện một cỗ xe ngựa xa hoa, hai bên trái phải còn có hai gã hộ vệ uy vũ. Thành vệ quân vừa thấy xa mã không giống như người bình thường nên cũng không kiểm tra mà trực tiếp cho qua.
Dù sao ở đây cũng không thể so được với kinh thành, ở kinh thành cho dù là vương công quý tộc muốn vào thành thì chí ít cũng phải đưa ra vật nói rõ thân phận của mình bằng không thì thành vệ quân cũng sẽ kiểm tra cẩn thận.
Còn ở Lợi Châu mới chỉ thấy một cỗ xa mã xa hoa đã coi đó là thế gia vọng tộc mà bỏ qua kiểm tra rồi. Chỉ cần nhìn bề ngoài đã đánh giá thân phận. Thành vệ quân cũng có mấy tên ánh mắt sắc bén tự nhiên coi xa mã đó là người nhà của Đồ gia.
Sau khi vào thành lúc này một vị bạch phát lão giả, tinh thần nhanh nhẹn khoác một cái áo choàng rộng thùng thình, thần tình đạm nhiên nói:
- Hồ Dương, trước tiên tìm một khu nhà bỏ hoang đến tá túc.
- Vâng.
Phía trước xe ngựa là vị xa phu râu quai nón, đôi mắt sắc bén, sau khi lên tiếng liền chạy về phía thành Tây.
Thành Tây thuộc về nội thành, bách tính ở đây mỗi nhà cơ bản đều có ít nhất một gian phòng để không. Sau khi đến đây vị Hồ Dương liếc mắt nhìn xung quanh một vòng tựa hồ đang suy tư.
Chỉ chốc lát sau hắn đã đi hỏi thăm các nhà xung quanh một vòng, có rất nhiều người chỉ hắn tới một toàn nhà đã lâu không có người ở.
Phong thủy tòa nhà này không tốt lắm thuộc về âm trạch. Trước đây đã có một hộ gia đình ở tòa trạch viện này nhưng chỉ sau một đêm đã chết toàn bộ. Sự việc phát sinh quá kỳ quái thêm vào việc bọn họ không có thân thích nào khác nên mấy năm nay cũng chưa từng có ai đến ở tòa nhà này. Nghĩ không ra hôm nay lại có người đến nhà tìm người.
Vừa đến cửa Hồ Dương liền lập tức gõ một hồi, sau nửa ngày cũng không có phản ứng gì, Hồ Dương lại tiếp tục gõ cửa thập phần kiên trì.
Lúc này một vị phụ nhân nhịn không được đi đến gần nói:
- Mấy người từ nơi khác đến phải không, tòa nhà này rất nhiều năm trước đã xảy ra thảm án cả gia đình đều chết đến nay vẫn chưa có ai hỏi đến. Vì ở đây phong thủy không tốt lắm nên dù quan phủ đã ra giá thấp, nhưng nhiều năm qua mà vẫn chưa bán được, ngươi có gõ thế chữ gõ nữa thì không được gì đâu.
- Toàn bộ đã chết ?
Hồ Dương nghe thấy vậy trong ánh mắt hiện lên dị sắc liền đi về phía vị phụ nhân kia móc từ trong người ra một ngân bính tử nói:
- Bọn họ đã chết như thế nào, ta là thân thích của gia đình này, có thể kể cho ta toàn bộ sự việc được không ?
Vị phụ nhân kia thấy đồng ngân bính tử chính là năm lượng bạc thì có chút run rẩy, nàng khổ cực một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nghĩ không ra hôm nay vui miệng nói một câu thì đã được đồng ngân bính tử liền mở miệng nói liên thanh:
- Người nhà này họ Hồ, tổ tông từ bên ngoài đến coi như là một gia đình giàu có nhưng vào một buổi tối cách đây vài chục năm trong nhà bỗng có động tĩnh, còn có tiếng đánh nhau làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, hàng xóm cũng không dám đến gần, chỉ thấy mấy bóng người lao nhanh thoát ra khỏi thành. Khi quan phủ đưa người đến điều tra thì thấy toàn bộ người trong nhà đã bị giết sạch.
Nói đến đây thân thể vị phụ nhân run lên, trong mắt hiện lên tia sợ hãi:
- Hơn nữa càng kinh khủng hơn chính là toàn bộ đầu đều bị cắt đưa đi. Quan phủ tra xét một năm nhưng cũng không tìm ra được bất cứ đầu mối nào, sau rồi cũng không giải quyết được gì, thảm án cũng dần chìm vào quên lãng.
- Từ sau khi cả nhà bị giết thì trong nhà vang lên tiếng nữ tử khóc mỗi đêm. tiếng khóc lan xa đến khắp xung quanh làm cho dân chúng quanh đây đều sợ hãi. Cũng đã từng có nhiều nam nhân lớn gan, từng luyện qua võ nghệ vào trong nhà điều tra thế nhưng vừa vào trong nhà thì tiếng khóc im bặt không tìm thấy bất cứ ai nhưng vừa đi ra thì tiếng khóc lại vang lên, chuyện như vậy đều phát sinh liên tục hàng năm.
- Mãi cho đến ba năm trước lão quản gia của Đồ phủ từng đi qua đây nghe thấy chuyện này và thêm vào việc dân chúng xung quanh cầu trợ nên đã vào điều tra nhưng lão quản gia kia đi vào lại không hề đi ra. Có điều từ khi lão quản gia kia tiến vào điều tra thì tiếng khóc kia cũng biến mất luôn, đến tận bây giờ cũng không thấy hiện tượng đó nữa. Chuyện này kể ra cũng kỳ quái, Đồ gia cũng đã từng phái người tiến hành điều tra nhưng cũng không tìm thấy lão quản gia đâu. Sau đó lại có người nói nhà này là âm trạch, có quỷ quái làm bậy vì vậy mà đến tận bây giờ cũng không có ai dám mua tòa trạch viện này.
Phụ nhân kể một hồi lâu mới hết, sau khi nghe xong Hồ Dương liền để nàng rời đi rồi vận sức đẩy cánh cổng của tòa trạch viện này ra. Sau khi cổng được mở ra, bên trong truyền đến một trận gió, chỉ thấy lá khô bay đầy trời, cỏ cây, bụi bặm làm hoang trạch lại càng thêm phần hoang vắng âm u.
Hồ Dương quét mắt nhìn khắp một lượt rồi đi vào trong nhà nhìn một hồi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt, lúc này mới đi ra khỏi hoang trạch đến bên cạnh mã xa cung kính nói:
- Chủ tử, nguyên bản tòa nhà này là của một người bà con lão nô nhưng đã nhiều năm không có người ở, có chút hỗn độn, phải thu dọn mới ở được, không bằng trước tiên chủ nhân đến khách sạn tạm nghỉ trong chốc lát để lão nô quét dọn qua một lần đã.
Lão giả trong mã xa nói:
- Cũng được tuy nhiên trước đây lão phu có nghe nói Đại Đường quốc có Vĩnh An tửu phường sản xuất ra loại An Tư tửu nổi danh tứ phương, cũng không biết thật hư thế nào, không bằng lão phu đến đó uống chút rượu nhân tiện chờ đợi luôn.
Hồ Dương lại một lần nữa đến nhà dân hỏi thăm đường đến Vĩnh An tửu phường rồi vội vã đánh xe ngựa thẳng hướng tửu phường.
Ngay sau khi bọn họ vừa rời khỏi từ trong nhà dân có một người vội vàng đi đến Đồ phủ ở phía Nam thành.
Đang trên đường đến Vĩnh An tửu phường lão giả đột nhiên nói:
- Hồ Dương lần này lão phu công nhiên đi về phía Nam tiến thẳng đến Đại Đường quốc Lợi Châu thành, sợ rằng mấy người đối đầu với lão phu cũng đến đây rồi. Trước tiên tạm thời ngươi không liên hệ với Man Nhi, chúng ta cứ ở bên ngoài quan sát tình huống đã.
- Chủ nhân chỉ là Man Nhi đã đến trước chúng ta mấy tháng thế mà cũng không có bất kỳ tin tức nào, không biết tin tức chúng ta nghe được từ Đại Đường quốc có phải là tin giả hay không?
Hồ Dương nghi ngờ hỏi.
Lão giả nói:
- Thiên tượng ngày đó đã kinh động đến tổ sư gia lão nhân gia. Sư tổ cũng đã tính toán vị trí chính là ở Lợi Châu thành này. Chúng ta sao có thể nghi ngờ lão nhân gia được, tuy nhiên việc tìm người cũng không phải là một sớm một chiều mà tìm được, ngươi cứ kiên trì đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.