Võ Động Thiên Hà

Chương 242: Phòng bị





Tàng Kinh Lâu của Đồ thị bị một thế lực bất minh cướp sạch được kể lại rất tỉ mỉ.
Vân Thiên Hà được Đồ Nguyên Đồ kể về điển tích của tông môn và các gia tộc trước đây càng rõ ràng các mối liên hệ trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mâu thuẫn, phân tranh của các thế gia, Huyền Môn bị diệt đều liên quan đến Băng Long Đan Phách mà những mâu thuẫn này vẫn còn kéo dài đến tận đây giờ.
Loại trừ Địa Môn ra, như vậy thế lực đánh cướp Đồ thị chỉ còn lại Hoàng Môn và Thiên Môn.
Xảy ra chuyện lần này, khi Đồ thị và Giang thị phân tranh thì bị thế lực khác thừa gió bẻ măng, có thể nói Đồ thị đại thương nguyên khí.
An lão tử trận có nghĩa là Đồ thị mất một cánh tay đắc lực, một cao thủ cường hãn nếu như việc Đồ Nguyên Tán trọng thương truyền ra ngoài thì Đồ thị sẽ bị nguy cơ tứ bề.
Mà việc Vân Thiên Hà thân mang dị bảo đã đưa đến rất nhiều kẻ tham lam theo chân từ Xà Bàn sơn, như vậy Đồ thị đúng là họa vô đơn chí, bốn bề thọ địch.
Phải nhanh chóng lôi kẻ gây ra mối họa này ra ngoài mới được.
Đồ Nguyên Đồ kể cho Đồ Chính Minh một vài bí mật của gia tộc sau đó lại chuyển lời Đồ Nguyên Tán muốn Đồ Chính Minh lần này trở lại Lợi Châu sẽ lên làm tộc trưởng. Với thương thế của Đồ Nguyên Tán chắc phải bế quan tu dưỡng một thời gian dài.
Sau khi kể rõ mọi chuyện lúc này Đồ Nguyên Đồ mới hướng về phía Vân Thiên Hà nói:
- Theo ta đến đây, đại ca muốn gặp cháu.
Vân Thiên Hà không biết Đồ Nguyên Tán muốn tìm mình có việc gì nhưng cũng không hỏi lại mà lập tức rời phòng theo Đồ Nguyên Đồ sang phòng Đồ Nguyên Tán.
Ngay khi vào phòng Vân Thiên Hà đã thấy sắc mặt Đồ Nguyên Tán rất kém, có thể là do lần này Tàng Thư Lâu bị cướp sạch làm cho lão nhân gia nổi giận ảnh hưởng đến thương thế. Thoạt nhìn cả người trở nên già nua hơn giống như một lão già gần đất xa trời.
- Thiên Hà, qua đây ngồi đi.
Đồ Nguyên Tán thấy Vân Thiên Hà vào phòng liền thấp giọng nói, thanh âm có vẻ suy yếu.
Vân Thiên Hà đi đến ngồi gần Đồ Nguyên Tán. Sau khi Đồ Nguyên Tán quan sát Vân Thiên Hà một hồi liền vui mừng nói:
- Đã hơn một năm không gặp, nghĩ không ta cháu đã tu luyện đến bát cấp võ sư. Nếu không phải nhị đệ gửi thư kể về việc này gia gia cũng không tin cháu lại có thể tiến cảnh thần tốc trong thời gian ngắn như vậy.
- Thế nhưng cháu lại bị người ta cường ngạnh đuổi ra kinh thành, đối với người khác mà nói thì vẫn chỉ là một con kiến yếu ớt mà thôi.
Vân Thiên Hà chỉ nói như vậy không hơn một câu.
Đồ Nguyên Tán nhận thấy trong lời nói của Vân Thiên Hà mang theo vẻ không cam lòng, gật đầu nói:
- Đích thực kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây. Cháu tạm thời ly khai chỉ là kế tạm thời mà thôi. Hơn nữa kinh thành là nơi tranh đấu quyền mưu kịch liệt, căn cơ của cháu còn thấp, các thế lực lại tập trung đối phó cháu, cho dù cháu có hoàng đế làm chỗ dựa thế nhưng hoàng đế cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh cháu để che chở. Lão hổ cũng có lúc ngủ gật mà. Tạm thời ly khai địa phương đầy thị phi kia đối với cháu cũng có lợi.
Kỳ thực Vân Thiên Hà cũng minh bạch những điều này. Trên đường trở về các bậc trưởng bối nhìn hắn rất sâu sắc, khuyên bảo hắn kỳ thực cũng là cổ vũ hắn, đối với hắn luôn tán thành.
Đồ Nguyên Tán lại chuyển trọng tâm câu chuyện:
- Hài tử, lần trước tam đệ có kể cho gia gia về chuyện cháu vào trong Tàng Kinh Lâu lần trước khi cháu và Thiên Thanh nhập kinh đã từng phát hiện ra bảo khố. Hàn Huyền Tinh Ngọc Bình bên trong có chứa Khôn Huyền Đan Phách không hề tổn thương đến cháu hơn nữa cháu cũng có thể nhìn thấy Quán Phách Thăng Long Quyết. Điều đó nói lên rằng chí bảo mà Huyền Môn lưu lại đối với cháu là hữu duyên. Cháu có thể nói cho gia gia biết làm thế nào mà cháu phát hiện ra nơi cất dấu bảo khố không?
Vân Thiên Hà nghe vậy trong lòng thất kinh. Cũng may lần đó hắn không có đánh chủ ý lên hai kiện bảo vật. Hóa ra nhất cử nhất động của hắn trong Tàng Kinh Lâu đều bị Đồ Nguyên Đồ quan sát.
Bất quá nghe Đồ Nguyên Tán hỏi đến việc này Vân Thiên Hà cũng không dấu diếm liền kể lại chuyện hắn muốn tìm Đồ Thị Võ Kinh rồi vô ý phát hiện ra dưới nền đất có chứa chiếc hộp kia.
Đồ Nguyên Tán nghe xong lời Vân Thiên Hà giải thích mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Hài tử, cháu đừng có suy nghĩ khác, gia gia cũng không phải nghi ngờ cháu để lộ tin tức mà chỉ muốn xác nhận một việc. Kỳ thực gia gia và tam gia gia cũng không biết vật đó cất dấu nơi nào, qua lời cháu kể gia gia cũng yên tâm. Nơi cất dấu bảo khố là do một vị cao nhân thiết kế nếu như không theo phương pháp của cháu mà tìm kiếm, bọn chúng chỉ đến tìm loạn căn bản là không thể nào tìm ra được cái hộp kia. Nói như vậy gia gia có thể kết luận bảo khố trong Tàng Kinh Lâu vẫn không bị cướp đi.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nghe thấy lời Đồ Nguyên Tán khẳng định cũng cảm thấy thoải mái hơn. Bí thất ngầm kia là sử dụng phương pháp không gian ba chiều nguyên thuỷ nhất bố trí, nếu như dưới con mắt của người hiện đại thì có thể phát hiện ra một chút mánh khóe thế nhưng người trong tông môn cũng có khả năng sẽ có nhân vật trác tuyệt có thể khám phá ra cách bố trí bí thất.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không nghĩ rằng sẽ có nhân vật như vậy tiến vào cùng bọn chúng. Nếu như chiếc hộp kia bị mất thì thương thế của Đồ Nguyên Tán sợ rằng khó mà bình phục lại được. Vân Thiên Hà thầm trấn an mình sẽ không xảy ra chuyện xấu nhất đâu.
Thần sắc Đồ Nguyên Tán thả lỏng hơn, lúc này thoạt nhìn tinh thần cũng tốt hơn một chút, nói:
- Đồ thị tuy bị đại thương nguyên khí nhưng dù sao cũng đã tiêu diệt được Giang thị. Sau này cũng có thể có thời gian để thở, cũng có thể chuẩn bị để đối phó với tông môn. Trước tiên lão phu sẽ truyền tộc trưởng cho Đồ Chính Minh sau đó sẽ bế quan tu luyện tìm hiểu Võ Thánh chi cảnh. Sau này việc phát triển Viêm Hoàng cục gia gia sẽ giao cho Chính Minh và các gia chủ chi hệ phối hợp với cháu, Đồ thị sẽ tận lực mọi khả năng để giúp Viêm Hoàng cục nhanh chóng phát triển.
Nói xong Đồ Nguyên Tán hướng ra phía ngoài nói:
- Tam đệ, đệ vào đi.
Sau khi Đồ Nguyên Đồ bước vào phòng, Đồ Nguyên Tán gật đầu với Đồ Nguyên Đồ nói:
- Lần này tinh anh Thiên Đồ chiến sĩ chết mất ba thành tuy nhiên cũng đã tiêu diệt hoàn toàn chủ lực của Giang thị. Những người còn lại lão phu định chuẩn bị để họ tiến vào Viêm Hoàng cục làm lớn mạnh thực lực của tổ chức, giúp cho tổ chức mau chóng phát triển, tranh thủ thời gian trong ba năm là có thể bảo hộ được Đồ gia. Gia gia và Lục Vô Yên đã thương nghị với nhau nên hỏi ý kiến cháu xem thế nào?
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như đem toàn bộ tinh anh của Thiên Đồ gia nhập vào Viêm Hoàng cục cũng được, vì nguyên bản Viêm Hoàng cục được xây dựng lên từ Thiên Đồ. Nhưng nếu gia nhập Sát Thủ Doanh, chuyển hóa những chiến sĩ này thành sát thủ thì không thỏa đáng lắm.
- Công năng của Sát Thủ Doanh chính là dùng để giải quyết một ít chuyện không thể ra mặt giải quyết, thực thi những vụ ám sát, phải có tính bảo mật rất cao và cũng cần hi sinh rất nhiều.
- Hơn nữa những Thiên Đồ chiến sĩ được cử vào Sát Thủ Doanh hầu như đều là dị tộc bọn họ có thiên phú riêng rất thích hợp để làm sát thủ, làm sát thủ có thể phát huy sở trường của bọn họ đến mức cao nhất. Mà Thiên Đồ chiến sĩ ở Lợi Châu chủ yếu là đệ tử Đồ gia, nếu để cho bọn họ làm sát thủ thì sau này ảnh hưởng sẽ rất lớn, cháu không tán thành.
- Vậy cháu định làm thế nào?
Đồ Nguyên Đồ hỏi.
Vân Thiên Hà đáp:
- Có thể dựa trên cơ sở Thiên Đồ chiến sĩ lập ra một doanh mới là Võ Doanh, doanh này đặt tại Lợi Châu do Viêm Hoàng cục thống nhất quản lý.
- Uhm, kế hoạch như vậy cũng được, biên chế sẽ là toàn bộ tinh anh, cũng có thể bảo hộ Đồ gia an toàn, vậy chọn người quản lý Võ Doanh cháu có đề cử ai không?
Đồ Nguyên Tán gật đầu nói.
- Không bằng để Hắc Bá đến quản lý Võ Doanh đi.
Vân Thiên Hà nói tiếp:
- Sau khi trở lại Lợi Châu sẽ thành lập luôn.
- Cũng tốt, cứ quyết định như vậy đi, việc này để Chính Huy làm.
Đồ Nguyên Tán suy nghĩ một hồi rồi nói với Đồ Nguyên Đồ:
- Tam đệ, đệ đem việc này nói với Chính Huy một tiếng để nó sớm chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một hai canh giờ rồi khởi hành về Lợi Châu, trong nhà phát sinh chuyện như vậy chúng ta không thể chậm trễ được.
Vân Thiên Hà trở về phòng thì thấy Đồ Chính Minh đang luyện công, trong phòng còn có Đồ Chính Thành đến báo tin.
Đồ Chính Minh cũng không hỏi Đồ Nguyên Tán gọi hắn đến có chuyện gì chỉ nói:
- Thiên Hà, lần này cháu rời kinh, khi ở trong kinh nhị thúc có nhắc đến chuyện Thiên Thanh hay không?
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Không thấy gia gia nói qua, lúc cháu rời đi gia gia có nói cho cháu biết gia gia đang có dự định khác.
Đồ Chính Minh nói:
- Sợ rằng bây giờ Túc Tĩnh Vương đã có lòng nghi ngờ với nhị thúc, nhất định muốn làm một vài bố trí ở Bắc quân. Lần trước nhị thúc gửi thư có nói cần tìm mấy người trong gia tộc có thiên phú về quân sự, võ đạo cũng không được kém để nhị thúc an trí. Cháu đối với tình thế kinh thành cũng có lý giải chắc là cũng biết phần nào dụng ý của nhị thúc?
Vân Thiên Hà ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Quân đội chính quy nếu không qua thi hương mà cứ thế tự mình an trí sẽ dẫn đến ngờ vực vô căn cứ, lão gia tử hẳn là sẽ không an trí vào Bắc quân. Lần trước thủ bị doanh có tham dự vào việc làm phản của tam hoàng tử nên cháu đoán hẳn là gia gia muốn an trí người nhà vào trong thủ bị doanh. Đầu tiên vào trong thủ bị doanh ma luyện ít lâu rồi sau đó sẽ an trí trong quân đội chính quy.
- Đã như vậy thì chúng ta cũng nên sớm chọn người, Thiên Vĩ là một lựa chọn tốt. Chính Thành có ý kiến gì không?
Đồ Chính Minh trầm tư rồi quay sang Đồ Chính Thành hỏi.
Nguyên bản Đồ Chính Thành tu vị võ đạo không cao trong gia tộc cũng không có tiếng tăm gì cũng không được Đồ Nguyên Tán coi trọng, mà mấy năm qua trong nhà hắn có Đồ Thiên Vĩ khá nổi bật trong hàng con cháu, rất được các bậc trưởng bối coi trọng. Bởi vậy địa vị Đồ Chính Thành trong gia tộc cũng nước lên thuyền lên theo, cũng đã được tham gia nhiều đại sự.
Đây cũng là một người khá trầm ổn, sau khi suy nghĩ một hồi liền nói:
- Các chi hệ, chọn đời thứ ba.
Lúc này đột nhiên Vân Thiên Hà chen vào nói:
- Đại bá, lẽ nào người không nghĩ đến xem xét mấy đệ tử ưu tú ở ngoại đường sao. Tuy nói bọn họ cũng không cùng huyết thống với Đồ gia nhưng cũng có quan hệ mật thiết, đều là bằng hữu hoặc họ hàng gần xa hay là đệ tử hàn môn, có thể tin được.
- Nếu như có thể cho bọn họ một cơ hội nhất định những người này sẽ rất cố gắng hoàn thành. Thậm chí đối với gia tộc cũng có hiệu ứng tích cực, đối với tương lai gia tộc mà nói rất tốt. Tại sao chúng ta lại không cho bọn họ một cơ hội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.