Võ Động Thiên Hà

Chương 202:





Gần đây tựa hồ càng ngày hoàng đế càng tức giận nhiều lần hơn. Mà đối với huyết án tối hôm qua, sáng nay sắc mặt hoàng đế lại thập phần bình tĩnh làm cho các quần thần lại càng không thể nắm bắt được suy nghĩ của đấng cửu ngũ này.
Đại hoàng tử bấm báo kết quả xử lý chuyện hôm qua. Chẳng qua là bắt mấy người cầm đầu gây chuyện hiện đã tiến hành hỏi tội, trừng trị. Rồi sau đó đại hoàng tử phóng thích hai người trong Thịnh Tuyết Lâu, dân chúng tự động giải tán.
Đối với kết quả dạng này hoàng đế cũng chỉ gật đầu rồi hỏi đến án mạng tối qua. Chỉ là các đại thần trả lời lại không giống nhau.
Bởi vì án mạng này để lại đầu mối khắp nơi nhưng lại vẫn chưa tìm được manh mối hung phạm. Mà về phần tên Vương Lục thì hắn cùng với mấy huynh đệ chơi bạc thắng tiền, rất nhiều người trong sòng bạc đều có thể làm chứng.
Mà khi người này ra cửa, các huynh đệ khác bị giết chỉ có mình hắn đi thanh lâu. Có người truy bắt đạo tặc chạy vào thanh lâu, nhưng trong thanh lâu vừa xảy ra án mạng, cuối cùng người này cũng bị diệt khẩu.
Mà từ trong thanh lâu tìm được đầu mối, ở trong thanh lâu đích thực có một khách nhân là vị thiếu gia của một quan viên nho nhỏ. Đêm đó hắn vui vẻ trong thanh lâu yên ổn, vô sự nhưng người trong nhà của hắn lại bị sát hại. Hắn sau khi về nhà chứng kiến hiện trường cũng không kịp thời báo án mà lại đem thi thể dấu đi. Cùng với một vị tiểu thiếp tư thông gian dâm kết quả là bị bắt tại trận, chẳng qua người này trên đường bị mang đi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Mà địa phương khác có chết bao nhiêu người thì cũng dính líu một số đầu mối. Nhưng những đầu mối này chỉ có thể chỉ rõ nguyên nhân bọn họ bị giết, không phải vì tài, không phải vì sắc nhưng thoáng cái chỉ trong một đêm chết rất nhiều người, chuyện này thật không hợp với lẽ thường. Nhưng hung phạm phía sau ẩn dấu quá sâu, bọn họ căn bản không thể nào điều tra.
Hoàng đế nghe mấy vị đại thần chịu trách nhiệm chuyện này trình bày nhưng trong lòng cười khẩy, có người muốn tạo cơ hội cho hoàng đế nhổ cái gai trong mắt. Hoàng đế làm sao có thể bỏ qua.
Cho nên hoàng đế cho hình bộ cùng Đại Lý Viện ba ngày phải phá được án bắt được hung thủ, nếu không làm được các quan viên chỉ có một kết quả đó chính là mất chức.
Đối với yêu cầu của hoàng đế, ngẫm nghĩ lại có chút quá mức vô lý nhưng các quần thần đều biết hoàng đế đang mượn những việc liên tục xảy ra trong những ngày gần đây để thay đổi quan viên.
Thông qua chuyện tối ngày hôm qua cuối cùng các quần thần cũng nhìn ra một ít manh mối, hoàng đế đã bắt đầu tính toán muốn đổi lại Hình bộ rồi. Mặc dù hai vị quan lớn thị lang, thượng thư dính líu đến quá nhiều chuyện tạm thời hoàng đế không thể nào đổi được nhưng thuộc hạ của hai quan đều bị thay đổi. Bọn họ không thể nào khống chế.
Mấy vị quan lớn như Mạc Bách Xuyên, Mạc Bách Sử và Tiêu Viễn Sơn đều phát giác ra tâm tư của hoàng đế. Trong lòng vừa khủng hoảng vừa tức giận nhưng đối với việc này bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng, chuyện này vốn không có biện pháp phát tác. Một khi phát tác hoàng đế liền có lý do để tiếp tục động đến bọn họ. Không thể nghi ngờ đây chính là việc khiến người ta chịu nghẹn khuất đến cực khổ.
Nhưng rất nhiều đại thần cũng ý thức được, Tập Dũng bang đang làm mưa làm gió tại kinh thành sợ rằng đã trở thành một thanh kiếm trong tay hoàng đế, ai dám động đến liền gặp xui xẻo.
Mà trong những vị đại thần này lại có một người nghiến răng nghiến lợi tức giận đến cực hạn, đó chính là tam hoàng tử, người ở trên điện im lặng không nói câu nào. Lúc trước hắn đã mất mấy người tâm phúc trong nội vụ phủ, do bị hoàng thượng thay thế Trịnh công công, tâm phúc bên cạnh, cứ như vậy hắn không thể khống chế nội vụ như trước đây được nữa, không thể sai sử như cánh tay.
Rồi sau đó hoàng đế đổi lại mấy thiếu khanh và chấp sự trong Đại Lý Viện, còn có một vị ngự sử trong đốc viện. Không thể nghi ngờ hành động này lại một lần nữa làm yếu đi lực lượng các hoàng tử. Hết thảy hiện tượng đều cho thấy hoàng đế đang dần tước đi quyền lợi của các hoàng tử. Trước kia tam hoàng tử cho rằng hoàng đế tước đi binh quyền to lớn của đại hoàng tử ở Tây quân, trong lòng đã có ý ưu ái hắn, gần đây đang đắc ý, nghĩ các biện pháp tranh thủ.
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại làm cho tam hoàng tử có thể suy đoán được vị trí thái tử đối với hắn có khả năng là vô duyên rồi.
Tuy chức vị thái tử không đạt được nhưng không có nghĩa là vị trí đế vương cũng vô duyên, nghĩ đến đây trong lòng tam hoàng tử trở nên kiên định hơn.
Sau khi bãi triều tam hoàng tử chưa trở về hành uyển mà trực tiếp đến Tụ Hương Lâu.
Tụ Hương Lâu, Hiên Nhã Các.
Túc Dao bước từng bước ngắn, hai bàn tay nhỏ nắm chặt trong ống áo, đi qua đi lại trong phòng. Xem ra dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành đã sớm bị khuôn mặt u sầu thay thế.
Mà Tô Tuyết ngồi ở trên bàn, lúc này đôi mi chớp động, sóng mắt vẫn dõi theo Túc Dao dường như đang chờ đợi.
Nhưng mà lúc này trong lòng Túc Dao đang rối loạn, nàng không biết nên quyết định như thế nào.
Tô Tuyết nhìn thấy bộ dáng lo lắng của tỷ tỷ trong lòng cũng rất là kinh ngạc. Từ trước đến nay tỷ tỷ chưa bao giờ có bộ dáng lo lắng, bất quyết khi gặp khó khăn thế này, rốt cục nàng đang do dự điều gì?
Cuối cùng Tô Tuyết cũng không nhịn được khẽ thở ra một hơi, nói:
- Tỷ tỷ, rốt cục tỷ còn do dự điều gì? Nếu như tỷ không đưa ra quyết định, hôm nay nhất định muội phải đưa một phần tộc nhân rời khỏi kinh thành, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà thiếu chủ cho muội rồi. Tỷ tỷ cũng nên hiểu rõ, thiếu chủ cho phép muội mang theo tộc nhân rời kinh có ý nghĩa như thế nào.
Nàng lại nói tiếp:
- Tỷ tỷ thường dạy muội cần phải lấy đại cục làm trọng không được dựa theo tư tình nhi nữ. Thế mà bây giờ đại sự liên quan đến tương lai tộc nhân thì tỷ lại do dự không quyết, chẳng lẽ tỷ muốn trơ mắt nhìn tộc nhân bị chôn vùi sao?
Nói tới đây đột nhiên Tô Tuyết ý thức được điều gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường, nhìn chằm chằm vào Túc Dao nói:
- Hay là trong lòng tỷ tỷ vẫn còn ảo tưởng với tam hoàng tử cho nên liên tục cự tuyệt thịnh tình của thiếu chủ?
Nghe vậy đột nhiên thân thể Túc Dao run lên, những lời này giống như là một cái gai đâm vào lòng nàng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chẳng lẽ lời muội muội nói là sự thật? Tại sao ta lại khó có thể đưa ra quyết định, không đành lòng phản bội hắn, không đành lòng thương tổn hắn, chẳng lẽ trong lòng ta vẫn còn một chút ảo tưởng, hi vọng về hắn?
Tô Tuyết nhìn thấy sắc mặt Túc Dao, trong lòng nàng đã có đáp án rồi, cuối cùng nàng thở dài nói:
- Tỷ tỷ thường xuyên dạy muội không thể lâm vào tư tình nhi nữ nhưng tỷ lại khiến cho muội rất thất vọng. Nếu tỷ không đành lòng bỏ hắn mà đi, vậy muội đã không còn gì để nói, muội đành dẫn tộc nhân rời khỏi kinh thành.
Nói xong Tô Tuyết liền đứng lên nhìn chằm chằm Túc Dao:
- Tỷ tỷ đã phụ lại sự ủy thác của tộc nhân. Nếu như tỷ vẫn cho rằng tam hoàng tử có thể giúp chúng ta giải cứu tộc nhân ra khỏi khổ lao vậy tỷ tự mình giải quyết cho tốt. Hy vọng cuối cùng tỷ không hại toàn bộ người trong tộc! Muội muội cáo từ.
Tô Tuyết đi tới cửa liền gặp Vinh nhi cuống quýt chạy vào, trên mặt đầy nước mắt liền hỏi:
- Vinh nhi, xảy ra chuyện gì?
- Tỷ tỷ, tam hoàng tử đem người đến chặn cửa, còn có mấy cao thủ đi theo nữa. Báo nhi bị đả thương rồi, muội đi ra ngoài bọn họ cũng không cho. Ô ô ô.
Vinh nhi vừa khóc vừa nói.
Tô Tuyết quay mặt sang có chút giận dỗi trừng mắt nhìn Túc Dao một cái rồi nói:
- Vinh nhi, không cần sợ. Chúng ta lập tức rời kinh, ở đây đã không còn bất cứ quan hệ nào với chúng ta nữa rồi.
- Tỷ tỷ, vậy còn thiếu tộc trưởng, nàng?
Vinh nhi nghe thấy Tô Tuyết nói thì giật mình, miệng há to, hồi lâu vẫn chưa khép lại, cũng quên luôn cả việc khóc lóc.
Tô Tuyết kéo Vinh nhi ra ngoài rồi nói:
- Từ nay về sau có lẽ thiếu tộc trưởng chính là địch nhân của chúng ta. Là phản đồ của tộc ta.
- Muội muội!
Túc Dao nghe thấy lời của Tô Tuyết, thân thể mềm mại run lên bần bật, nước mắt chảy xuống như mưa.
Tô Tuyết xoay người lại, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thằng vào Túc Dao nói:
- Trước tiên muội mang một phần tộc nhân đi trước. Muội sẽ tìm những tộc nhân còn lại rồi hỏi ý kiến của mọi người. Nếu như mọi người không muốn đi theo tỷ hi vọng tỷ sẽ không ngăn trở mọi người rời đi. Đây là yêu cầu cuối cùng của muội, chớ để cho muội thất vọng về tỷ thêm nữa.
Nghe thấy lời này ngay cả hai nữ thị vệ bên cạnh Túc Dao cũng nhìn nàng bằng ánh mắt nghi vấn, chẳng lẽ thiếu tộc trưởng thực sự vứt bỏ tộc nhân, không để ý đến mọi người cứ khư khư cố chấp sao?
- Muội muội, muội không nên ép tỷ, tỷ cũng có nỗi khổ trong lòng, cũng không phải là dạng người như muội vừa nói.
Túc Dao vừa nói thì đã thấy Tô Tuyết kéo theo Vinh nhi đi ra ngoài. Hai hàng nước mắt của nàng tuôn rơi, ánh mắt đã trở nên mông lung.
Đúng lúc này một cô gái mặc quần áo diễm lệ đi vào, nhìn Túc Dao với sắc mặt cổ quái, nói:
- Thiếu tộc trưởng, tam hoàng tử đã đuổi mọi người đi hết, muốn một mình gặp thiếu tộc trưởng ở phòng khách trong biệt viện.
Mới chỉ nghe thấy lời này, thân thể Túc Dao lại một lần nữa run lên. Khẽ lau dấu vết vừa khóc trên mặt, nàng cũng không lập tức đi ra ngoài mà viết một phong thư giao cho nữ tử vừa mới đi vào:
- Túc Ngọc, nếu ta có điều gì bất trắc. Ngươi đem phong thư này giao cho muội muội, để nàng tùy theo hoàn cảnh, nội dung trong thư mà hành động.
- Thiếu tộc trưởng, người …
Túc ngọc cả kinh đang muốn nói nhưng Túc Dao sau khi đặt bức thư vào tay nàng liền đi ra khỏi cửa.
**********
Lúc này, Vân Thiên Hà đang luyện quyền cước phía sau vườn.
Quyền qua cước lại, kình phong gào thét, băng hàn và hỏa nhiệt đan xen vào nhau, làm cho xung quanh dường như nổi lên một trận gió lốc nho nhỏ.
Ý động cốt, cốt động hình, cảm giác giống như một bộ khô lâu đang nhảy múa làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy thập phần sướng khoái.
Gần đây hắn luyện công cảm giác càng ngày càng thấy tiến triển, càng thuần thục, ngoại công đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, tựa hồ đã có dấu hiệu đột phá.
Luyện tập trong chốc lát Sử Trường Đức chạy vào, vẻ mặt buồn rầu nói:
- Thiếu gia, vị Ngư tỷ kia lại đánh một thị vệ gãy mấy cái răng cửa khiến cho bọn thị vệ đang oán hận không ngừng, mà người trong phủ cũng không ai dám động đến.
Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói:
- Những chuyện này ta không quản.
Sử Trường Đức lại nói:
- Thiếu gia, còn có một chuyện, gần đây Đồ Ngũ và Đồ Lục làm việc không được thuận lợi. Những người trong phủ ra ngoài làm việc cũng đều bị bài xích khắp nơi, những chỗ giám thị trong bóng tối càng không phải nói. Bên Tập Dũng Bang truyền đến tin tức cũng đồng dạng như thế. Từ việc này mà nói, các thế lực khắp nơi đã bắt đầu chèn ép chúng ta, chuyện này thiếu gia tính sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.