Võ Động Thiên Hà

Chương 163: Nhầm lẫn





- Biển thái chết tiệt, nhìn cái gì vậy!
Thiếu niên vừa đi vào, tự nhiên là Vân Thiên Hà, khi hắn thấy gã nam tử dâm đãng buông ánh mắt hèn mọn nhìn sang tựa như hận không thể lột sạch quần áo trên người mình ra, trong lòng như muốn nôn ọe tại chỗ, lạnh sắc mặt rồi hét lên một tiếng.
Lúc này Kiều Bình Nam đã đẩy thị nữ đang ôm trong lòng ra, đôi mắt híp lại như nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế, chạy vội tới nói:
- Ôi, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm nha!
- Hiểu lầm cái thằng cha ngươi!
Vân Thiên Hà đúng lúc gã nam tử biến thái chạy đến liền bất ngờ tát đốp một cái lên mặt hắn, khiến hắn không kịp trở mình, nhãn thần căm ghét nói:
- Cuộc đời lão tử thống hận nhất là lũ ẻo lả chết tiệt các ngươi, nhìn muốn buồn nôn!
Kiều Bình Nam ăn phải một cái tát, liền trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thằng chết dẫm, ngươi dám chửi ta là biến thái sao?
Ai không biết, cuộc đời hắn hận nhất là bị người khác gọi mình là đồ ẻo lả, biến thái.
- Chửi ngươi đó thì sao, này thì tên biến thái chết tiệt!
Kiều Bình Nam thẹn quá hóa giận liền hướng phía huynh đệ Lệ gia nói:
- Hai tên phế vật các ngươi còn đứng sững đó làm gì, bắt lấy hắn cho ta, ngày hôm nay lão từ muốn hảo hảo ngược đãi tên tiểu tử ăn chơi này.
Huynh đệ Lệ gia lúc này mới bắt đầu có phản ứng, cả hai đều làm bộ dáng hùng hổ đi lên, có điều lại bị hai người Đồ Thất và Đồ Bát chặn lại, không tới hai hiệp cả hai đã bị hất văng ra ngoài cửa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- A, thiếu gia, chúng ta đánh không lại bọn họ, làm sao bây giờ?
Lệ Võ lúc này ôm cửa kêu thảm thiết một tiếng.
Kiều Bình Nam thấy mấy người Vân Thiên Hà đang cố ý gây chuyện, đột nhiên nói.
- Nhanh hồi phủ gọi người đến.
- Thế nhưng thiếu gia, không có khẩu lệnh của người chúng ta không thể dẫn động đám người gia môn tới.
Lệ Võ lại thảm thiết kêu lên một tiếng.
Vân Thiên Hà chậm rãi tới gần Kiều Bình Nam, khiến hắn không tự chủ được tiến lên, đánh ra một đạo kình khí kéo tới. Vân Thiên Hà cười nhạt, vận Phương Thốn Bộ uyển chuyển lướt người tới phía sau Kiều Bình Nam, khửu tay hung hăng kích một nhát đánh thẳng vào vùng thắt lưng Kiều Bình Nam khiến hắn phải hít một hơi lãnh khí, sắc mặt co rút, đau đớn vô cùng.
Kiều Bình Nam chỉ là một gã Võ Sư cấp năm, xa xa không phải là đối thủ của Vân Thiên Hà bởi vậy có ý muốn bỏ chạy, nhưng vừa động thân đã bị Vân Thiên Hà đá cho một cước xuống dưới chân Kiều Bình Nam khiến hắn lảo đảo té ngã.
Nghe được việc cần có khẩu lệnh mới có thể dẫn động người bên trong phủ gã biến thái này, ánh mắt Vân Thiên Hà hiện lên một tia trêu tức nói:
- Ngươi muốn chơi trõ ngược đãi sao? Ta đây liền cho ngươi nếm thử tư vị bị ngược đãi là thế nào?
Nói xong, Vân Thiên Hà lập tức bước đến, một cước đá hắn ngã lăn nằm úp sấp dưới mặt đất, tiếp đến lại ngồi hẳn lên người hắn, sau đó cầm lấy một giá nến nhắm bộ vị bất kỳ trên người đối phương đâm xuống.
- Ngao ô...!
Một cỗ đau nhức xé rách tâm can khiến Kiều Bình Nam hét lên thảm thiết, Vân Thiên Hà cố gắng áp chế xung động muốn vặn gãy cổ đối phương, tay cầm nến, miệng nở một nụ cười ác độc, một tay nâng bàn chân đối phương lên rồi cứ thế hung hăng dùi thẳng vào.
- Ngao ngao ngao... Ị
Lúc này đây Kiều Bình Nam đang vội nhấp từng ngụm lãnh khí, cả người không ngừng run lên, phát ra những tiếng kêu rên còn thảm thiết hơn lúc trước, hắn thực sự đang cảm thấy chính mình như bị xé làm đôi, chỉ biết hét lớn lên:
- Hoàng hoa nhất điểm yên hồng, nhanh tim người tới cứu ta!
Lúc này Vân Thiên Hà dùng sức mỗi lúc một mạnh, quay đầu hướng Đồ Thất nháy mắt một cái, Đồ Thất lập tức dùng song quyền đánh ngất hai tên hộ vệ trong sảnh rồi chạy nhanh ra cửa, rất nhanh bên ngoài truyền lại những tiếng đánh nhau rất lớn.
Kiều Bình Nam đau đớn chết đi sống lại liền cầu xin nói:
- Thiếu gia ta với ngươi không oán không cừu, ngươi cớ sao lại làm vậy?
Vân Thiên Hà lại tiếp tục hành hạ bàn chân đối phương, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta không oán không cừu, chỉ là ngày hôm nay ta nhìn ngươi có điểm khó chịu, muốn đánh ngươi một chút mà thôi. Ngươi còn muốn hô hào ngươi đến cứu nên ta lại càng muốn chơi đùa với ngươi một hồi, xem đám người được ngươi kêu tới ra làm sao.
- A, ta không gọi cứu binh tới, cầu ngươi buông tha ta!
Kiều Bình Nam khẩn thiết nói.
- Thế nhưng người của ngươi đã chạy trốn, ngươi hiện tại nói vậy còn được nữa rồi.
Vân Thiên Hà nói xong, lại nhìn thoáng qua thị nữ và gã quản sự trù phòng đang bị dọa cho sợ hãi ngồi im trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Nghĩ không ra Thịnh Tuyết Lâu này cư nhiên còn có kiểu phục vụ khách nhân như này, ngay cả đầu bếp cũng được gọi xung trận nữa.
- Công tử, công tử.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm vội vã, chính là vị nữ quản sự trước đó tiếp đãi hắn đang vội vã chạy đến, mắt thấy nến nhỏ đầy mông Kiều Bình Nam, bàn chân còn đang chảy máu, đầu tiên là cười đỏ mặt, sau đó lại trầm mặt xuống nói:
- Công tử, vị khách nhân này có điều gì đắc tội xin công tử hãy giải quyết ở bên ngoài, nếu hắn đã là khách nhân của Thịnh Tuyết Lâu, chúng ta nhất định sẽ bảo hộ sự an toàn của khách nhân, mong rằng công tử hạ thủ lưu tình, coi như chừa lại cho Thịnh Tuyết Lâu chúng ta chút mặt mũi.
- Lẽ nào ngươi không cho rằng ta đã bị người này phi lễ, ta cũng chỉ là bị uy hiếp tới mười phần khó chịu, ta đánh người như vậy là sai sao?
Vân Thiên Hà không thèm để ý tới nàng, nhàn nhạt nói.
Nữ quản sự thấy Vân Thiên Hà muốn cố tình gây sự, vẫn cắn răng nài nỉ nói:
- Công tử, lão bản của chúng ta hiện không có tại Thịnh Tuyết Lâu, tổng quản đêm nay cũng có việc ra ngoài. Thịnh Tuyết Lâu hiện do ta quản sự, có chỗ nào thất lễ mong công tử bao dung, thả cho vị Kiều công tử này một đường, đợi khi khác chúng ra sẽ đăng môn hối lỗi.
- Trừ khi lão bản các ngươi ngay lúc này tới nhận lỗi thì mọi việc coi như không có gì.
Vân Thiên Hà làm bộ vô lại, cố tình dây dưa nói.
Tràng diện cứ như vậy giằng co hơn nửa canh giờ.
Nữ quản sự bị Vân Thiên Hà lăn qua lăn lại đã không còn lời nào để nói.
Vân Thiên Hà cảm giác thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới mạnh mẽ rút chân Kiều Bình Nam một cái khiến hắn hô lên thảm thiết, sau đó buông cái chân đầy máu ra, đứng lên vỗ vỗ quần áo nói:
- Chuyện đến đây thôi, ngươi đã vì hắn cầu tình, ta sẽ cho ngươi một chút mặt mũi, bất quá ngươi đã nói, ngày mai ta phải thấy tổng quản của các ngươi tới phủ của ta, nếu như vẫn không có người nào tới, vậy thì đừng trách ra không khách khí!
Nói xong Vân Thiên Hà vung tay áo, lập tức ly khai gian phòng.
Kiều Bình Nam kêu thêm vài tiếng, muốn xoay ngươi nhưng cảm giác đau nhức từ dưới mông truyền đến khiến hắn muốn động cũng không dám, mắt thấy hai gã hộ vệ bị đánh cho chết ngất, đành hướng nữ quản sự quát:
- Chuyện ngày hôm nay Thịnh Tuyết Lâu các ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo.
Nữ quà sự bởi đang tức giận với lời nói Vân Thiên Hà lưu lại, lúc này lại nghe Kiều Binh Nam nói thế, mặt đẹp phát lạnh, đôi mi thanh tú dựng ngược, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ công tử cho rằng Thịnh Tuyết Lâu chúng ta là chỗ không người, muốn khi dễ thế nào cùng được?
Kiều Bình Nam nghe vậy, còn muốn nói nhưng trong đầu bị cái nhìn của nữ nhân này khiến cho giật mình, phảng phất như thay ảo ảnh một biển máu hiện ra trước mắt, không khỏi hãi sợ đành nói:
- Bản thiếu gia hiện đã bị thương, không bồi tổn thất cũng được, nhưng các ngươi dù sao cùng phải phái người đưa ta về phủ.
- Đây là tự nhiên!
Sau đó nữ quản sự liền phân phó một tiếng cho thị nữ ra ngoài gọi người, khi nàng quay người nhìn thị nữ và gã quản sự trù phòng vẫn còn chết ngất dưới đất, khóe mắt hiện lên một tia băng hàn, vẫy một thị nữ lại nói nhỏ bên tai, một hồi khiến thân thể nàng ta run lên kinh hãi, chỉ biết nhìn ba người kia rồi vội vã ra cửa.
Vân Thiên Hà rời khỏi Thịnh Tuyết Lâu liền phân phó Đồ Bát đi liên hệ với huynh đệ Lệ gia.
Đồ Bát lên tiếng trả lời, sau lại nói:
- Thiếu gia, nếu như huynh đệ Lệ gia hành sự thất bại thì làm sao đây?
Vân Thiên Hà nói:
- Nếu như ngay cả điểm việc nhỏ ấy bọn họ cũng không làm được vậy cứ kệ đi, còn nếu bọn họ thành công trộm được bản thảo kia, ngươi lập tức tiếp ứng, tạm thời bí mật an trí bọn họ, trước giấu kín bọn họ một thời gian, không được để lộ bất kỳ quan hệ nào tới Bắc Hầu Phủ.
Đi được nửa đường, Vân Thiên Hà đã giao phó hoàn tất, Đồ Bát lập tức biến mất trong dòng người đông đúc, âm thầm đi tiếp ứng huynh đệ Lệ gia.
Kinh Thành, bên trong một khu viện trạch thông thường tại khu Thành Tây.
Tô Á đã thay đổi một thân trang phục, thần sắc lo âu, vội vã đi tới trước một cánh cửa rồi la lên:
- Tỷ tỷ, xảy ra phiền toái lớn rồi!
Thế nhưng vừa mới nói xong, Tô Á mới kịp định thần nhìn lại đã thấy cả kinh, người bên trong phòng dì nhiên không phải Tô Tuyết mà lại là Túc Dao.
Túc Dao trầm giọng nói:
- Xảy ra đại phiền toái gì vậy?
- Thiếu tộc trưởng, mới vừa rồi Thiên Hà công tử của Bắc Hầu Phủ cao giọng đòi tỷ tỷ bồi tiếp, Huân Di liền an bài ta đi thay thế, tại bên trong nhã gian, Thiên Hà công tử đã yêu cầu tôi viết một chữ.
- Hắn muốn ngươi viết chữ gì, nói rõ ta nghe?
Túc Dao cau mày hỏi.
- Hắn muốn ta viết một chữ "Quỷ"!
Tô Á có điềm khẩn trương, lại nói tiếp:
- Ta bị hắn đùa giỡn một hồi yêu cầu viết chữ kia, sau hắn lại không để ta viết mà tự viết luôn cho ta xem.
Túc Dao nghe nói vậy, trầm ngâm một hồi, đột nhiên hỏi:
- Hắn viết câu gì?
- Hắn viết là "phong khởi tuyết dung, vân tiêu vụ tán"!
Vẻ mạt Tô Á có phần tái nhợt nói.
- Hắn đã hoài nghi chúng ta!
Túc Dao bật thẳng người khỏi ghế, trầm ngâm nói:
- Hẳn vì sao lại hoài nghi chúng ta, chẳng lẽ có chỗ nào sơ hở?
Tô Á nói:
- Thiếu tộc trưởng, chỗ sơ hở rất có thể là từ hiểu lầm lần trước khi tổng quản thay tỷ tỷ tặng một phong thư cho Thiên Hà công tử, sau không biết vì sao Thiên Hà công tử đến Thịnh Tuyết Lâu hỏi tổng quản chuyện mười ngày trước, tổng quản trả lời trong thư đã viết rõ, chỉ là hôm nay Thiên Hà công tử tự mình tới Thịnh Tuyết Lâu gây ra chuyện vừa rồi.
- Xem ra chỗ then chốt là tại lá thư của muội muội viết, ngươi đi tới gian phòng phía sau gọi muội muội tới, để ta có lời muốn hỏi.
Túc Dao cau mày nói.
Tô Á kỳ quái vì sao hai người lại phải đổi phòng, bất quá cũng không có tra hỏi ngay lập tức.
Chỉ chốc lát sau, từ một gian phòng phía sau phòng của Túc Dao, Tô Tuyết vội vàng chạy trở lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nói:
- Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì, Thiên Hà công tử vì sao lại hoài nghi chúng ta?
Túc Dao có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tô Tuyết nói:
- Muội muội, ngươi tốt nhất hãy thực thà kề lại việc ngươi lần trước để tổng quản gửi tín thư tới Bắc Hầu Phủ, bên trong có viết những gì?
Thần sắc Tô Tuyết hơi buồn bã, nhưng vẫn thực thà nói:
- Ta hẹn hẳn sau giờ ngọ đến quán trà Kinh Trấn tại Tây Thành gặp mặt, ta đợi ở đó hai thời thần cũng không thấy hắn tới phó ước.
Túc Dao là một nữ tử lạnh lùng thông minh, vừa nghe muội muội nói, sắc mặt nhất thời mang vẻ hối hận trầm giọng nói:
- Muội muội a, ngươi phạm phải một sai lầm trí mạng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.