Võ Động Thiên Hà

Chương 127: Bầy sói





Dựa theo quy tắc thi đấu, lần này số lượng mũi tên được phát chỉ có mười. Đồng thời cũng không phải lấy con mồi nhiều ít bao nhiều để quyết định thắng bại cuối cùng, mà là thông qua hệ số cường hãn của con mồi săn được để quyết định, bằng không mỗi lần chỉ bắt một ít thỏ rừng, fà rừng, các loại con mồi như vậy có nhiều hơn người khác, có mang theo một đống lớn trở về đi nữa thì lần thi đấu này cũng không có bao nhiêu tính thú vị.
Thú liệp trường Đông Giao rất rộng lớn, bên ngoài một cánh đồng bát ngát cỏ cây hơi thấp là một mảnh rừng cây diện tích rất lớn, phía sau rừng cây là một ngọn núi tên là Dược Vương Son, ngọn núi này so với mặt nước biển không tính cao, nhưng lại có rất nhiều thực vật và thảo dược quý giá. Đến mùa thu nơi này con mồi đông đảo, chủng loại đa dạng, hơn nữa đều mười phần mập mạp, xác thực là một địa phương săn thú rất tuyệt.
Đát đát!
Lúc này, mấy chục người thanh niên cưỡi ngựa, lưng mang cung tên, vung roi rong ruổi trên cánh đồng bát ngát, giống như là một dòng nước lũ hướng về phía rừng cây, đánh vỡ không khí vốn yên lặng nơi đây, làm cho một ít động vật kiếm ăn nơi cánh đồng bát ngát này phải chạy trốn tứ tán.
Giục ngựa bôn ba, chạy dẫn đầu đoàn nước lũ này chính là đại hoàng tử và hai người xuất phát từ Định Nam hầu phủ Mạc Trạch Thăng, tọa kỵ của bọn họ là Truy Vân Mã thượng đẳng, tốc độ cực nhanh, tuy rằng tọa kỵ của những người khác đều là danh mã, thế nhưng so tốc độ vẫn không phải là đối thủ của Truy Vân Mã.
Đến khi tiếp cận rừng cây, Vân Thiên Hà đột nhiên tận lực điều khiển Vân Bôn thả chậm tốc độ lại, thản nhiên chạy chậm trên cánh đồng bát ngát, xem ra cũng không giống như là tới săn thú, mà là giống như đến đạp thanh (chơi tết thanh minh).
Nếu như hắn thực sự cùng với những người khác so tốc độ chạy của Truy Vân Mã thì Truy Vân Mã của đại hoàng tử và Mạc Trạch Thăng căn bản không phải đối thủ, Truy Vân Mã của bọn họ bất quá chỉ là ngựa đã dần dần bị thuần hóa, đã không còn linh tính gì đáng nói.
Mà Vân Bôn rất khác biệt, Vân Bôn cho tới hiện tại vẫn luôn duy trì tính tình kiệt ngạo, hơn nữa dưới sự ảnh hưởng hun đúc thời gian dài của Vân Thiên Hà, nó đã trở nên cực kỳ linh tính, đồng thời ý thức công kích phi thường mạnh, người bình thường nếu như tại tình huống Vân Thiên Hà hoặc Sử Trường Đức bên cạnh mà muốn tiếp súc với Vân Bôn, lúc đó tuyệt đối sẽ ăn phải quả đắng Vân Bôn ngày hôm nay, tốc độ chạy so với những danh mã bình thường không cần phải bàn cãi.
Ngay tại Vân Thiên Hà chậm rãi rơi lại phía sau đội ngũ, lúc này đại hoàng tử và Tiêu Dũng Tuấn cũng đồng thời thả chậm tốc độ ngựa, Đường Linh Vũ biết đây là lúc muốn chuẩn bị bàn bạc thương nghị sách lược tốt nhất, cũng liền chậm lại, mà nhị hoàng tử từ trước tới giờ luôn theo sau đại hoàng tử, coi như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuy rằng không biết làm cái gì, thế nhưng vẫn chậm rãi, theo sát đội ngũ.
Duy nhất chỉ có tiểu công chúa cười một con Xích Nhã Mã, nàng luôn muốn đuổi kịp những người chạy phía trước, nhưng hiện tại thấy tổ đội chính mình đều lần lượt thả chậm tốc độ, còn quay đầu ngựa lại trở về, mân mê cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm, hầm hừ nói:
- Các ngươi nhanh lên một chút nha, người khác đều đã chạy vào trong rừng cây rồi, nếu chậm chạp chúng ta sẽ không kiếm được con mồi nào đâu!
- An Bình, muội lấy trong bao đựng tên của muội đưa cho bốn người chúng ta hai mũi, chính mình lưu lại hai mũi tên là được rồi!
Đại hoàng tủ đi tới bên cạnh An Bình công chúa nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Vì sao nha, người ta khó có được cơ hội ra ngoài chơi?
An Bình không giải thích được, cũng có chút không tình nguyện.
Đại hoàng tử nói:
- Nếu như muội không muốn phối hợp, vậy thì chúng ta cũng không đảm bảo tổ đội có thể giành được vị trí đệ nhất, và còn mỹ vị của muội nữa!
- Cho huynh, hừ!
An Bình vừa nghe thấy hai tiếng mỹ vị, liền lập tức từ trong bao đựng tên lấy ra tám mũi tên, thở phì phì ném cho đại hoàng tử.
Nhị hoàng tử trước khi bàn bạc không để hắn giảm mũi tên, thế nhưng lại chủ động lấy tên trong bao đựng ra, chính mình chỉ chừa lại hai mũi tên, liền cầm số còn lại đưa cho đại hoàng tử nói:
- Hoàng huynh, tiễn kỹ của đệ không bằng huynh và Linh Vũ biểu đệ, không cần phải lãng phí mũi tên.
Đại hoàng tủ tiếp nhận, đưa cho Vân Thiên Hà, Tiêu Dũng Tuấn và Đường Linh Vũ mỗi người bốn mũi tên, nói:
- Phiến rừng rậm này, ngoại trừ tinh thú, loại dã thú hung hãn nhất chính là xích ban hùng, hơn nữa đều là hai ba con cùng xuất hiện, ý thức công kích rất mạnh, lại rất hung tàn, chúng ta quyết định dùng nó làm mục tiêu săn bắn, như vậy trước tiên thương nghị tốt kế hoạch tiến hành!
Mấy người thương nghị một hồi, liền thúc ngựa chạy về phía sau núi Dược Vương Sơn.
Cuối mùa thu, rừng cây có chút tiêu điều xơ xác, trên mặt đầy lá rụng khô vàng, không khí hơi ẩm ướt, không khí này làm cho lá cây rất mềm mại, thúc ngựa giẫm trên mặt đất phát sinh tiếng vang rất nhẹ.
Ở đây là sườn Dược Vương Sơn, có vẻ rất yên tình, cây cối cũng tương đối cao to, đi bên trong rừng rậm, có một cỗ cảm giác ẩm ướt âm lãnh, cũng có một cỗ sương mù nhàn nhạt bao phủ, khiến cho tầm nhìn phía trước hơi chút bị ảnh hưởng, không thể quan sát được con mồi khoảng cách xa.
Vân Thiên Hà đối với hoàn cảnh như thế này tương đối hiểu biết, nhưng cũng hiểu được trong hoàn cảnh như thế này muốn săn giết xích ban hùng tương đối khó khăn, bất quá đại hoàng tủ lại nói trong loại hoàn cảnh này, xích ban hùng qua lại thường xuyên nhất, thuộc về lời tuyên bố kinh nghiệm, vậy thì phải xem thực tế.
Đúng lúc này, trong rừng cây đột nhiên nhảy lên một cái bóng màu xanh, lập tức khiến cho vân Thiên Hà cánh giác, ngay sau đó tọa kỵ Xích Nhã Mã của An Bình Công chúa tựa hồ bị chút kinh động, rống lên một tiếng thật lớn, làm cho chim chóc xung quanh bay thật xa, cũng làm kinh động tới một ít dã thú nhát gan xung quanh, bắt đầu chạy trốn tứ tán thật xa.
Mà cái bóng màu xanh kia lại không giống như con dã thú khác, lúc này lại một lần nữa hiện ra, Vân Thiên Hà rót cuộc cũng bắt được thân ảnh của nó, đây không giống như một con gấu, màu lông có hơi chút phiếm xanh, thể hình cũng không lớn, trong lòng Vân Thiên Hà thầm cân nhắc, hình như đây là một ấu lang (chó sói con), bất quá lang là một loại sinh vật tính quần cư, như vậy không có khả năng xuất hiện một con như vậy.
Đại hoàng tử phía trước, hắn cũng đã phát hiện ra cái bóng màu xanh xẹt qua, bất quá trên mặt lại lộ ra vẻ phấn chấn nói:
- Đó là một con Cứ Xỉ Thanh lang, nếu như có thể săn được Cứ Xỉ Thanh lang mà nói, lần này chúng ta nắm chắc đệ nhất, đuổi theo!
Nói xong, đại hoàng tử liền đi đầu một bước, nhanh chóng hướng về phía bóng ảnh màu xanh kia đuổi theo.
- Cứ Xỉ Thanh lang!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, ở đây sẽ không có bầy sói đấy chứ? Tại lúc mọi người đuổi theo đại hoàng tử, đột nhiên Vân Thiên Hà đưa tay hướng lên trời, cấp tốc đánh một thủ thế chỉ hướng đại hoàng tử, chỉ nghe trên bầu trời phát ra một tiếng ưng kêu, một điểm đem cấp tốc bay về phía thanh lang chạy trốn.
-A...
Lúc này, đột nhiên nghe được An Bình công chúa phát ra tiếng hét chói tai, sau đó là tiếng thét kinh hãi của Đường Linh Vũ, Vân Thiên Hà kinh hãi, lập tức giục ngựa đuổi theo, bất quá không đến mấy trăm trượng, đi tới một rừng cây cối cao to, nhìn thấy An Bình công chúa phía sau che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trừng đôi mắt tràn đầy kinh sợ nhìn vào bụi cỏ, mà Đường Linh Vũ xem ra tựa hồ nhìn thấy một thứ gì đó rất buồn nôn, sắc mặt cũng có chút xanh.
Vân Thiên Hà nghĩ kỳ quái, bọn họ rốt cuộc là nhìn thấy cái gì, sao lại có biểu tình như vậy? Liền chạy qua mấy cây đại thụ to nhìn lại, vừa nhìn bên dưới, con ngươi Vân Thiên Hà hơi co lại, cũng có chút kinh hãi.
Trong bụi cây dại có một cỗ thi thể, không phải là thi thể động vật dã thú, mà chính là thi thể con người, đã bị thú hoang cắn xé hoàn toàn thay đổi hình dạng, vô cùng thê thảm, xác thực làm cho người ta buồn nôn.
Ở đây thế nào lại có thi thể, Vân Thiên Hà nghĩ kỳ quái, liền thoáng đến gần một chút, cẩn thận quan sát đặc thù và quần áo, đồ dùng trên người cỗ thi thể này, thi thể còn chưa hư thối, hẳn là mới chết một hai ngày vừa rồi, mà quần áo đồ dùng trên người chính là loại mà bách tính bình dân thường dùng, còn dung mạo hình dáng người này đã hoàn toàn thay đổi, không quan sát được hình dạng đặc thù, trên người còn có vài bộ phận hoàn hảo, cơ thể rắn chắc, giống như đã trải qua luyện võ, nhưng da thịt màu xanh, hẳn là bị trúng độc, một cánh tay đã bị thú hoang cắn xé chỉ còn một nửa, nhưng lại ngửa ra phía sau, rất cổ quái.
Vân Thiên Hà nhìn theo phương hướng cánh tay ngửa ra, nơi này có cỏ rậm che chắn, bước tới đây bụi cỏ ra, chỉ thấy bên dưới rễ cây phía sau bụi cô có viết một chữ "Trá" (lừa gạt), nét bút còn chưa hoàn toàn xong hết.
- Lẽ nào nơi này có trá?
Vân Thiên Hà cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy cổ quái.
Lúc này đại hoàng tủ cũng nghe thấy tiếng chạy trở lại, hỏi:
- Phát sinh chuyện gì rồi?
Đường Linh Vũ nói:
- Đại biểu ca, nơi này có một cỗ thi thể, bộ dạng rất kinh khủng, An Bình muội muội bị kinh sợ!
- Một cỗ thi thể mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Dã thú trong khu rừng này hung tàn hơn dã thú bình thường nhiều, bình dân bách tính tới nơi này săn thú gặp phải cảnh bị tấn công cũng là việc bình thường!
Đại hoàng tử không cho là đúng nói.
Đúng lúc này, khoảng không trên đỉnh đầu mọi người truyền đến một loạt tiếng chim ưng kêu trầm trọng mà vang dài, Vân Thiên Hà nghe xong, biến sắc nói:
- Mọi người nhanh rời khỏi nơi này, ở đây thực sự có trá!
Xoạt xoạt xoạt!
Vân Thiên Hà vừa dứt lời, lúc này liền nghe được rừng cây xung quanh truyền tới một ít động tình kịch liệt, thực giống như cuồng phong quét lá rụng, còn mang theo một cỗ mùi vị tanh hôi xông thăng vào mũi, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, cỗ mùi vị kia càng lúc càng nặng, còn mang theo một chút âm thanh gừ gừ trong cổ họng từ bốn phương tám hướng truyền tới.
- Không tốt, là bầy sói!
Vân Thiên Hà cảm ứng xung quanh, lúc này mùi tanh tươi kia càng lúc càng đậm, tạo cảm giác không khỏe, hẳn là một loại khí độc, nhưng khi phát hiện ra bầy sói xông tới, cho dù tâm tính bình ổn như Vân Thiên Hà cũng không tránh khỏi phải biến hẳn sắc mặt.
Phát sinh biến cố như vậy, lúc này tất cả mọi người đều biến sắc, bất quá cùng may ngoại trừ An Bình công chúa, những người khác đều rất trấn định, không bởi vì bầy sói xuất hiện mà hoảng loạn, sắc mặt đại hoàng tử ngưng trọng nói:
- Nơi này làm sao lại có bầy độc nha lang số lượng lớn lui tới, bất quá mọi người đừng hoảng hốt, không nên chạy ra phía bìa rừng, An Bình thả ngựa đi, cưỡi cùng một con với Linh Vũ, ta tới phía sau, để ngựa của An Bình dẫn dắt phương hướng bầy sói, chúng ta từ một phương hướng khác đột phá vòng vậy, lập tức hành động!
Đại hoàng tử gặp nguy không loạn nghĩ đến phương pháp này, cùng với mọi người không mưu mà họp, càng chạy về phía bìa rừng, lại càng nguy hiểm, phải tạm thời dẫn dắt sự chú ý của bầy sói đẽ đột phá vòng vây, bằng không một khi để bầy sói bao vây xung quanh, nghênh đón sẽ là công kích vĩnh viễn không ngừng nghỉ, trừ phi toàn quân bị diệt.
Chỉ là đại hoàng tử chủ động đề nghị chính mình đi sau, làm cho mọi người đối với thái độ phẩm cách của hắn nổi lên sự kính trọng, tại thời khắc nguy cơ trước mắt, người có thể hy sinh chính mình giành cơ hội cho đồng bọn, tuyệt đối đáng để tôn kính.
- Các ngươi còn lo lắng cái gì, đi mau!
Đại hoàng tử hét lớn một tiếng, lấy cung tiễn ra, một tiễn bắn chết độc nha lang xông lên đầu tiên, sau đó cầm roi ngựa vung lên, dùng sức quất mạnh vào mông ngựa An Bình đang cưỡi, lập tức làm cho ngựa kinh hãi chạy nhanh, An Bình thét lớn, Đường Linh Vũ bên cạnh nhanh chóng ôm eo An Bình kéo mạnh lên chuyển sang ngồi trên lưng ngựa của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.