Vô Địch Tiên Triều

Chương 96: Quái nhân giấu mặt






Những ngày hôm nay Yên Sơ Thành đặc biệt náo nhiệt, những tòa tửu lâu đông nghịt khách nhân ghé tới, bọn nó khuôn mặt hớn hở, bàn tán xôn xao.
“Ngươi nghe cái gì chưa, quái nhân giấu mặt lần trước đã đả bại thiếu chủ Hoa gia, chỉ dùng năm chiêu liền phân ra thắng bại”
“Tự nhiên là không thế giấu được mắt ta, tên đó thật kinh khủng, nhất là hắn chỉ dùng võ học cơ sở”
“Tê, chỉ dùng võ học cơ sở đã có thể đả bại thiếu chủ Hoa gia, tên này không phải người”
Đám người không khỏi hít vào một ngụm khí, sợ hãi than.
Phải biết rằng Hoa gia là một gia tộc có tiếng nói trong Yên Sơ Thành, tuy là không cường đại như Mộc gia, nhưng không thể vì thế mà xem thường nó.
Nhất là người bị quái nhân giấu mặt đánh bại, chỉ bằng năm chiêu võ học cơ sở, không phải một tên tầm thường xó chợ nào, mà đó là thiếu chủ Hoa gia.
Thiếu chủ Hoa gia, ai trong Yên Sơ Thành mà không biết, nó được vinh danh một trong Tứ Đại Thiếu Niên tại Yên Sơ Thành, tất nhiên thiên phú bản thân phải là đỉnh tiêm trong tầng lớp võ giả tuổi trẻ.
Còn quái nhân giấu mặt, chỉ là một tên vô danh nào đó luôn mặc trên mình bộ đồ đen che kín mặt mũi, bản thân mới xuất hiện gần đây nhưng đã dám to gan khiêu khích địa vị của một trong Tứ Đại Thiếu Niên đứng thứ tư, Trần Việt.
Mọi người lúc đó ai cũng xem rằng tên quái nhân giấu mặt đó đang làm trò hề, bất quá sự việc kinh thiên xảy ra, quái nhân che mặt cả gan buông lời nhục mạ Trần Việt, Trần Việt không thể nào từ chối lời khiêu chiến của quái nhân giấu mặt, nếu lúc đó Trần Việt từ chối sẽ bị người khác đồn đãi, bản thân mất hết mặt mũi.
Trần Việt lạnh mặt, buông lời lạnh lùng dạy dỗ quái nhân giấu mặt, muốn cho nó đi tới bằng hai chân nhưng lúc đi phải bò về.
Và sự thật đúng là có người bò về, nhưng không phải quái nhân giấu mặt, mà đó là Tứ Đại Thiếu Niên đứng hàng thứ tư, Trần Việt.

Quái nhân giấu mặt lúc đầu đối chiến với Trần Việt liền lâm vào thế hạ phong, người có mắt lão luyện nhìn ra, tên quái nhân giấu mặt này kinh nghiệm chiến đấu rất thiếu thốn, bất quá chỉ qua chừng mười chiêu, tên quái nhân nhanh chóng theo kịp nhịp độ trận đấu.
Quái nhân đó không biết là thực kinh khủng, hay chỉ là đang giả vờ, nhưng nó thoáng chốc đảo chiều thế trận, biến thành cân bằng, mọi chiêu thức của quái nhân đánh ra đều là võ học cơ sở.
Trần Việt sắc mặt càng thêm rét lạnh, nó còn tưởng là đối phương đang trêu đùa nó, không dùng ra bản lĩnh chân chính.
Lấy võ học cơ sở ra đối chiến với Tứ Đại Thiếu Niên, không phải xem thường thì là gì ?
“Muốn chết” Trần Việt tức giận gầm thét, sử dụng công kích mạnh nhất.
Quái nhân giấu mặt đảo tay, bọn nó mắt tròn xoe, tên quái nhân này tuy là dùng võ học cơ sở, nhưng mỗi một chiêu nó lại dùng một bộ võ học cơ sở khác, từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại đã có ít nhất hai mươi bộ võ học cơ sở khác nhau tung ra, rốt cuộc là tên này có bao nhiêu rãnh rỗi học tập võ học cơ sở a ?
Học nhiều thì không tinh, ai cũng biết rõ nguyên lý này, nhưng quái nhân giấu mặt thì khác hoàn toàn, nó như là mỗi một bộ võ học đều chìm đắm vào trong đó có ít nhất mười năm, tinh diệu tới tuyệt điểm.
Trần Việt mồ hôi đầm đìa, quái nhân giấu mặt liên tục dùng võ học khác nhau thay phiên công kích nó, nó thoáng chốc luống cuống tay chân, sắc mặt trắng bệch, bị quái nhân giấu mặt một chưởng đả thương.
“Ngươi” Trần Việt trừng mắt, bỗng nhiên tức quá ngất xỉu.
Sau khi đả bại Trần Việt oanh động toàn bộ Yên Sơ Thành, quái nhân giấu mặt như là bốc hơi khỏi thế gian, không để lại một tia tăm tích.
Mọi người ban đầu còn hứng thú muốn tìm hiểu quái nhân giấu mặt, nhưng cho dù có làm cách nào cũng không tìm được tới chân nhân, cho nên liền bỏ cuộc.
Chỉ là một tháng sau, quái nhân giấu mặt lần nữa xuất hiện, lần này nó khiêu chiến Tứ Đại Thiếu Niên đứng hàng thứ ba, Hoắc Cường.
Lần này chấn động so với lần đả bại Trần Việt không thua kém, quái nhân giấu mặt vẫn là dùng võ học cơ sở, nhưng so với lần trước, các loại võ học cơ sở phối hợp đã có thể nói hình thành sơ bộ mô hình, có công, có thủ rõ ràng, chỉ dùng hai mươi chiêu, Hoắc Cường bại trận.
Sau khi đả bại Hoắc Cường, quái nhân giấu mặt lại một lần nữa biến mất, một tháng sau, quái nhân giấu mặt khiêu chiến Tứ Đại Thiếu Niên đứng hàng thứ hai, Hoa Ngô.
Đả bại Hoa Ngô, chỉ dùng năm chiêu võ học cơ sở, điều đó nói rõ một thứ, tên quái nhân giấu mặt kia đang tiến bộ một cách khủng bố.
Hiện tại đúng một tháng sau, mọi người háo hức chờ đợi, nếu đúng theo sáo lộ, hiện tại thì quái nhân giấu mặt sẽ phải khiêu chiến Tứ Đại Thiếu Niên đứng hàng thứ nhất, Mộc Chân.
Mọi người vui vẻ hóng chuyện, bọn nó muốn xem Mộc gia, gia tộc nắm giữ vị trí chí tôn tại Yên Sơ Thành, có hay không sẽ bị đả bại như các gia tộc khác ?
Nếu đến Mộc gia thiên tài cũng bị quái nhân giấu mặt đánh bại, chẳng phải nói rằng Mộc gia thiên tài cũng không ra làm sao ?
Bên trong Mộc gia, không khí lo lắng âm trầm.
“Mộc Chân, nếu không lầm, hiện tại đúng một tháng, tên quái nhân che mặt kia sẽ tới khiêu chiến ngươi” Giọng nói thấp thỏm.
“Lão sư không cần lo lắng, cho dù hắn có đả bại ba tên kia, cũng không có nghĩa hắn sánh bằng với Mộc gia ta” Mộc Chân ngồi xếp bằng, thoáng mở mắt ra, nhàn nhạt nói.
Mộc Chân mười lăm tuổi, cảnh giới đạt tới Bát Đẳng Trung Kỳ, thân phận địa vị lúc này đã là đệ nhất thiên tài Mộc gia.
“Lo trước vẫn là tốt” Lão sư vẫn còn một chút bất an, nó có cảm giác chuyện đến không lành.
“Lão sư, hắn có mạnh đi chăng nữa, ta lại càng mạnh hơn, nhất là một tên tâm chí cao ngạo như hắn, xem thường đối thủ chỉ dùng võ học cơ sở, ta tự nhiên xem thấu suy nghĩ hắn, một người như thế sẽ không bao giờ trở thành cao thủ chân chính” Mộc Chân nói.

“Xem như ngươi nói đúng, bất quá ngươi phải chiến thắng, nếu ngươi thất bại, mất mặt không phải một mình ngươi, mà đó là toàn bộ Mộc gia” Lão sư căn dặn.
“Ta biết” Mộc Chân gật đầu.
“Có biến, có biến, quái nhân giấu mặt đã gửi chiến thư tới trước cửa nhà chúng ta” Bỗng dưng âm thanh gấp rút truyền tới, một tên gia nhân thở hồng hộc, mặt đỏ như trái táo tiến vào gian phòng.
“Đã tới” Mộc Chân phủi bụi, phiên thiên khí chất chậm rãi đứng dậy.
…..
Phòng riêng của Giang Nam.
Giang Nam tìm trong khe tủ quần áo, tận sâu bên trong tủ có một bộ quần áo màu đen, nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây là quần áo của quái nhân giấu mặt.
Không ai nghĩ tới, quái nhân giấu mặt lại là một tên gia nhân Mộc gia, người mà ai cũng biết là không có thiên phú tập võ.
Đã năm năm trôi qua, Giang Nam nhờ ba năm mài luyện bản thân, đặt nên căn cơ hùng hậu không ai sánh bằng, chỉ cần năm năm ngắn ngủi, nó đã không ngừng đột phá cảnh giới, cho tới hiện tại là Bát Đẳng Sơ Kỳ, so với Mộc Chân chỉ thua một cảnh giới nhỏ.
Giang Nam mười lăm tuổi, khuôn mặt bớt đi vẻ trẻ con, nhiều hơn một phần khí thế thiếu niên anh dũng, nó dáng người cao ngất, khẽ khoác lên mình bộ đồ đen, sau đó tìm một mảnh vải đen che mặt.
Khí tức từ một tên gia đinh tầm thường bỗng nhiên biến thành sắc bén đến dọa người.
“Nhờ ba người trong Tứ Đại Thiếu Niên ma luyện võ học của ta, ta đã có thể sắp xếp bọn chúng trở thành một hệ thống công thủ rõ ràng, hiện tại đấu với Mộc Chân, chỉ là để kiểm nghiệm thành quả mà thôi” Giang Nam suy nghĩ.
Nó thường xuyên giấu giếm bản thân, cho nên không có cơ hội rèn luyện kinh nghiệm thực chiến, vì vậy mà phải tìm ra một cách, đó là giả làm quái nhân giấu mặt khiêu chiến Tứ Đại Thiếu Niên.
Quả nhiên là nhờ khiêu chiến Tứ Đại Thiếu Niên, ban đầu có hơi chật vật, nhưng cũng nhờ vậy mà võ học tiến bộ nhanh chóng, không còn bó tay bó chân như lần đầu đối chiến với Trần Việt.
Giang Nam xưa đâu bằng nay, nó đã có thể tính là một tên thiếu niên thiên tài chân chính, về cả thiên phú lẫn cảnh giới.
Két !
Cửa phòng khẽ mở, Giang Nam thân hình như là tàn ảnh màu đen biến mất, rời khỏi Mộc gia mà không để một ai phát hiện.
…..
Yên Sơ Thành có một nơi gọi là Lôi Đài, lúc này Lôi Đài người đông đúc, một phương của Lôi Đài có đầy đủ người Mộc gia.
Cũng có người của ba gia tộc khác, Trần gia, Hoắc gia, Hoa gia.
Tất cả tụ tập ở đây cũng chỉ vì quái nhân giấu mặt buông lời khiêu chiến Mộc Chân.
“Ta lo lắng Mộc Chân đại ca sẽ không chịu được”
“Ngươi cái tên ngu ngốc, Mộc Chân đại ca thiên phú tuyệt luân, làm sao có thể thua bởi tên quái nhân giấu mặt kia”
Bên chỗ Mộc gia, đám con em lên tiếng bàn tán, có người tự tin, có người lo lắng lên tiếng, tiếng nói của bọn nó dẫn tới bên kia Lôi Đài ba gia tộc khác đều có thể nghe thấy.

“Tiểu tử, ý ngươi nói Hoa gia chúng ta không được ?”
“Mồm mép trẻ con cẩn thận một ít, chúng ta Hoắc gia không phải người nhân từ”
“Hoa gia cũng là như thế”
Ba gia tộc cùng bị bại trận bởi quái nhân giấu mặt, cho nên lúc này đều là buộc chung một chiến tuyến, tự nhiên không thích Mộc gia.
“Bại trận như các ngươi có tư cách lên tiếng hay sao ?” Người Mộc gia sắc mặt giận dữ, ba gia tộc khác không đếm xỉa, Mộc Chân bất ngờ lên tiếng.
“Mộc Chân, ngươi đừng ỷ đứng hàng thứ nhất Tứ Đại Thiếu Niên liền lớn lối” Ba người Hoa Ngô, Trần Việt, Hoắc Cương lạnh giọng.
“Ngu xuẩn” Mộc Chân khinh thường, toàn thân chân khí bốc lên, ba người bọn nó sắc mặt chấn kinh.
“Không thể nào, ngươi đã đạt tới Bát Đẳng Trung Kỳ, làm sao có thể ?”
Cách nửa năm trước, bọn nó cảnh giới không cách biệt nhau quá lớn, Mộc Chân cũng chỉ là cao hơn Hoa Ngô một cảnh giới nhỏ, là Thất Đẳng Trung Kỳ, hiện tại chỉ có nửa năm ngắn ngủi, Mộc Chân đã đột phá Bát Đẳng Trung Kỳ, tốc độ đột phá này quá nhanh đi.
Không chỉ là ba người Hoa Ngô, kể cả toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều sắc mặt thay đổi, quái nhân giấu mặt đánh bại Hoa Ngô cảnh giới chỉ là Thất Đẳng Trung Kỳ, nhưng hiện tại Mộc Chân lại là Bát Đẳng Trung Kỳ, cao hơn quá nhiều.
Người Mộc gia hứng khởi, quái nhân giấu mặt cho dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ không thể chiến thắng được Bát Đẳng Trung Kỳ Mộc Chân.
“Đáng ghét” Mộc Diên nghiến răng, ghen ghét nhìn Mộc Chân được mọi người ngưỡng mộ, nó có cố gắng đến mấy cũng chỉ là Ngũ Đẳng Hậu Kỳ, cách Mộc Chân quá xa.
Đạp !
Đạp !
Đạp !
Tiếng bước chân thanh thoát vang lên giữa tràng, mọi người ngửa mặt nhìn sang, quái nhân giấu mặt đã tới.
“Ta đã tới” Giang Nam bình tĩnh nói, không có một chút nhìn ra bối rối khi thấy Mộc Chân đột phá Bát Đẳng Trung Kỳ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.