Vô Địch Tiên Triều

Chương 93: tự vấn bản tâm






“Là gốc cây đại cổ thụ nằm ở ngoại thành Tương Đông kia ?” Đinh Bộ Lĩnh khi nghe Đế Vi Tinh nói tới Tây Sơn Vương Triều liền suy nghĩ tới gốc cây đại cổ thụ đó, dù sao ở Tây Sơn Vương Triều, chỉ có gốc cây đó là đáng nghi nhất.
Đại cổ thụ cắm rễ ở Tây Sơn Vương Triều không biết đã kéo dài bao nhiêu thời đại thăng trầm, có người nói nó còn tồn tại trước khi Tây Sơn Vương Triều được dựng nên, có lẽ thực sự là đúng, bởi vì nó đã tồn tại từ thời đại Thiên Tử An Nam ngày trước, nơi Hoàng Triều ngày trước xây dựng nên tế đàn tế thiên.
“Ta không biết, ta đã cạn kiệt năng lượng từ hai ngàn năm trước, hiện tại may mắn ngươi giác tỉnh thiên tư, dẫn đến số mệnh bên trong kết nối với nhau, ta mới có cơ hội thức tỉnh ngắn ngủi” Đế Vi Tinh giọng nói chập chờn.
Đinh Bộ Lĩnh trầm tư, đã Đế Vi Tinh biến mất khỏi thế gian hai ngàn năm, hai ngàn năm không phải một quãng thời gian ngắn, giữa đó tồn tại vô số triều đại giao nhau, có sinh có diệt, hai ngàn năm là một quãng thời gian rất dài.
Người phàm tuổi thọ có tám mươi, nhiều nhất là một trăm, Vị Đẳng võ giả thân thể khí huyết khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi không lo, Thiên Thê võ giả thì tuổi thọ ít nhất có một trăm hai mươi tuổi, lâu nhất một trăm ba mươi tuổi, tiếp theo mỗi một cảnh giới tăng lên, võ giả có thêm ít nhất năm mươi năm tuổi thọ.
Nếu là hai ngàn năm thời đại giao nhau, cho dù là Triều Nguyên lão tổ cũng sẽ không tồn tại được, bởi vì cao cao tại thượng, như thần long thấy đầu không thấy đuôi Triều Nguyên lão tổ, cũng chỉ có chừng năm trăm năm tuổi thọ.
Như vậy thời gian hai ngàn năm là gấp bốn lần số tuổi thọ của Triều Nguyên lão tổ, thời gian trường hà dài dằng dặc, anh hùng cũng có tuổi xế chiều, không ai có thể là người sống mãi với thời gian.
Chỉ có thể cầu một thứ, ai sẽ là người cười đến cuối cùng, không cầu trường tồn, chỉ cầu một lần huy hoàng, đó là võ giả chân lý.

Bất quá không thiếu võ giả tìm tới con đường khác truy cầu sống thọ với trời đất, nhưng kết quả hầu như luôn luôn chỉ có một, không ai có thể làm trái được quy luật của tự nhiên.
Hùng mạnh như Vương Triều, vĩ đại như Hoàng Triều cũng có lúc sụp đổ, hóa thành bụi bặm tan biến theo thời gian trường hà.
Vương Triều sụp đổ có Vương Triều khác thay thế, nhưng Hoàng Triều luôn có dòng dõi Thiên Tử tiếp nối, không tính tới Hoàng Triều, thì thế gian như một dòng sông, cơn sóng sau đè sóng trước, thời gian trường hà sẽ biến mọi thứ huy hoàng của một thời đại trở nên mai một, biến mất khỏi thế gian.
Từ đó, tầm quan trọng của Sử Ký thể hiện ra, không có Sử Ký, không ai biết về quá khứ, sẽ như kẻ mù đi trên con đường tìm tòi sự thật.
Và Sử Ký hiện tại, không một ai biết về sự kiện lập đàn tế thiên ngày trước, nếu mọi người có biết tới, thì chính Đinh Bộ Lĩnh và mọi đứa trẻ khác đều đã biết tới.
Người trong thiên hạ sống trong nhung lụa mà không hề hay biết có một thanh đao luôn treo trực trên đầu bọn hắn, thanh đao hung lệ chờ đợi thời khắc mọi thứ buông lỏng, một nhát rơi xuống, đầu rơi máu chảy, thiên hạ lầm than.
Người trong thiên hạ khởi xướng chiến tranh, chiến tranh tứ quốc liên miên bất tận, người luôn phải sống trong cảnh lo sợ bất an, lực lượng quân sự không ngừng theo thời gian giảm sút.
Khói lửa chiến tranh bốc trên bầu trời, nhân tính lo sợ, máu đỏ vương vãi trên sa trường, bách tính hoảng loạn.
Đó là hoàn cảnh mà Thiên Ma yêu thích nhất, Thiên Ma bản tính gian xảo, giỏi mê hoặc lòng người, khi nhân tính không ổn định, dễ dàng bị Thiên Ma thâu tóm bản tâm, lúc đó đại họa lâm đầu, không cách nào sửa lại sai lầm.
Không lẽ Đinh Bộ Lĩnh nó sẽ đứng lên nói ra sự thật, về mối họa của tổ tiên bọn nó gây ra, về Thiên Ma sắp phá tan phong ấn, một lần nữa hậu hoạn thế gian.
Nhưng thật có thể sao ?
Chiến tranh là biểu hiện của nhân tính tham lam, tàn bạo, người người khát vọng muốn giết địch xưng hầu.
Người phàm coi như là tin vào Đinh Bộ Lĩnh, nhưng Chư Hầu sẽ đồng ý sao, coi như đây có là tin tức thật sự, bọn nó cũng sẽ không đồng ý tin, tất cả trong thâm tâm đều có tham vọng làm Bá Chủ Thiên Hạ.
Ai trong thời đại này không muốn làm Bá Chủ Thiên Hạ, nắm giữ sức mạnh thống nhất muôn đời, thiên thu bách thế, vô địch thiên hạ.
Đinh Bộ Lĩnh tự hỏi bản thân, nó có thật sự từng muốn làm Bá Chủ Thiên Hạ hay không ?
Đinh Bộ Lĩnh tự vấn bản tâm, hai cánh tay run rẩy, nó nhắm chặt đôi mắt, làm sao mà trong tận thâm tâm, nó lại không muốn trở thành Bá Chủ Thiên Hạ.
Nhân tính là ngọn lửa, người là ngọn đuốc, ước mơ là dầu, tham vọng là thứ thôi thúc ba điều đó kết hợp.

Đúng vậy, ước mơ với tham vọng sẽ không khác nhau, bọn chúng đều như nhau, cho nên nếu là người, ai cũng có tham vọng của riêng mình, dù nó có là nhỏ hoặc là lớn, nó cũng đều là tham vọng.
Đã lòng mang chí hướng, bản thân nhận biết được sự thật nguy hiểm, Đinh Bộ Lĩnh đều có một tia tham vọng nhỏ nhoi bên trong bản tâm, thì người khác có thể tránh thoát được hay sao ?
Đáp án sẽ không.
Thần Mộc Tộc đã một lần cứu nguy lê dân bách tính lúc nguy nan, nhưng bọn họ liệu sẽ một lần nữa hiện thế cứu nguy, không có đáp án chắc chắn nào khẳng định điều đó cả.
Đối với sự việc mang tính trọng đại, dính líu đến sự trầm luân của vận mệnh một thời đại, Đinh Bộ Lĩnh không thể trông chờ vào may mắn, Thần Mộc Tộc có thể lần này sẽ không xuất hiện, nó phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dựa vào sức mình, thống nhất bốn nước, có được sức mạnh vô địch, một lần nữa trấn áp tai họa Thiên Ma, chấm dứt kiếp nạn mà tổ tiên nó gây ra.
Nhưng trọng trách đó so với ước mơ Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Tướng Quân của nó lớn hơn nhiều lắm, so với Vạn Sơn Áp Đỉnh còn nặng nề hơn, sóng lưng Đinh Bộ Lĩnh bị chính thứ áp lực đó đè nặng kêu lên ‘cách cách’.
Đế Hoàng sinh ra là để gánh vác thứ trách nhiệm nặng nề này, nếu cho nó một cơ hội, nó sẽ không muốn mình là Đế Hoàng.
Nó có thể chống lại vận mệnh sao ?
Liệu có thể sao ?
Đó là thứ mà bao đời tổ tiên đều không thể chấm dứt, cũng vì nó mà Thiên Tử dời Hoàng Triều tới Trung Châu.
“Đế Vi Tinh, tuy ta không chắc mình là Đế Hoàng mà ngươi nhắc tới, nhưng ta không thể ngó mặt làm ngơ để cho thiên hạ lầm than một lần nữa, ít nhất Đinh Bộ Lĩnh ta sẽ làm hết năng lực bản thân” Đinh Bộ Lĩnh trầm giọng nói.
“Đế Hoàng, ta biết ngươi bản thân lúc này tràn ngập hoang mang về tương lai, nhưng ngươi không được từ bỏ, gánh chịu lê dân bách tính số mệnh, cho dù là Thiên Tử cũng không làm được, chỉ có ngươi đủ sức gánh chịu, bởi vì có thiên hạ trầm luân, mới có thiên hạ anh tài sinh ra, ngươi là người đứng đầu của thời đại này, không, ngươi sẽ là người vĩ đại nhất An Nam Quốc từng có” Đế Vi Tinh rung động.
Đinh Bộ Lĩnh trầm mặt, người so với nó giỏi có nhiều lắm, như là Trịnh Đông Lân, nghĩ tới Trịnh Đông Lân, Đinh Bộ Lĩnh tâm tự nặng nề, tinh thần lực của Trịnh Đông Lân có liên quan gì tới Thiên Ma, liệu có thể nào tạo nên mối nguy cho An Nam Quốc.
Không, ta tin tưởng Đông Lân, hắn không phải người sẽ tạo nên thiên hạ thương sinh lầm than, hắn khi gặp ta đã nói muốn chống lại Đại Đường, cùng nhau làm nên Bất Thế Hoàng Đồ.
Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu, nhanh chóng chối bỏ suy nghĩ, nó tin tưởng vào con người của Trịnh Đông Lân, người khiến nó quyết tâm rời bỏ quê hương.
“Thiên Tử tuy không thể giết chết Thiên Ma, nhưng Thiên Tử biết một ngày nào đó không xa, Thiên Ma sẽ trở lại nguy hại thế gian, gây nên thiên hạ thương sinh lầm than, cho nên ngài đã huy động toàn bộ An Nam sở học, tập trung toàn bộ trí tuệ, đích thân cùng với Thần Mộc Tộc tạo nên một môn tuyệt thế công pháp” Đế Vi Tinh rung động.
Đinh Bộ Lĩnh mắt thấy một bản công pháp được tạo nên từ vô số tia sáng màu tím trôi nổi trước mặt, trong đầu mau chóng hiện ra đầy đủ thông tin.

Phong Cấm Thuật.
“Phong Cấm Thuật, nắm trong tay quyền phong cấm tất cả mọi thứ, thiên hạ này là của Thiên Tử, người sống bên trong thiên hạ chính là con dân của Thiên Tử, Thiên Tử cho phép ai được sử dụng võ đạo thì người đó được phép sử dụng võ đạo, Thiên Tử nói ngươi chết, ngươi không được phép làm trái”
“Phong Cấm Thuật, có thể cho phép ngươi phong cấm người khác, phong cấm tất cả mọi giác quan, phong cấm toàn bộ cảnh giới, biến một tên cường giả trở thành người phàm chỉ trong nháy mắt”
“Nắm giữ sinh tử, vận mệnh của người khác, quyết định số phận của lê dân bách tính, đó mới chính là Thiên Tử”
“Mà so với Thiên Tử còn cao quý hơn, đó là Đế Hoàng, một ngày nào đó, ngươi sẽ nhận ra địa vị siêu nhiên của mình”
Đế Vi Tinh âm thành càng lúc càng phát ra chập chờn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.
“Thiên Tử nắm giữ vận mệnh người khác, là dựa trên bản thân nó, nhưng Đế Hoàng, ngươi sẽ làm nên cái từ không thành có, ngươi là kỳ tích của số mệnh tạo ra”
“Đế Hoàng, đã tới lúc ta ngủ say, ngươi hãy dũng cảm đi tới”
Dứt lời, Đế Vi Tinh không còn tiếp tục phát ra tiếng động, cả vùng vũ trụ mênh mông lúc này lộ ra thập phần yên tĩnh.
“A” Đinh Bộ Lĩnh khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy cả vũ trụ mênh mông bất ngờ co rút, nhanh chóng trở thành một điểm nhỏ màu đen, phản lực kinh khủng từ đó chấn bay nó, tới khi hoảng hốt nhận ra, nó đã trở lại thế giới thực.
“Tinh thần lực đã giảm xuống nhanh chóng, thế giới tinh thần của ta cũng mất phản hồi, xem ra ta chưa phải là có riêng thế giới tinh thần cho mình, mà chỉ là vì Đế Vi Tinh xuất hiện mang tới, hiện tại Đế Vi Tinh ngủ say, thế giới tinh thần của ta cũng bị kéo theo ngủ say”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.