Vô Địch Tiên Triều

Chương 79: Quốc gia chi đạo lý






Cổ đại thế gia, Tiên Môn thế lực, những thế lực không nằm trong sự quản hạt của Vương Triều đều luôn có một niềm tin giống nhau.
Đó là một người trên vạn người, chỉ cần sức một người đủ thay thế vạn quân, trái ngược với lý tưởng quân sự của Vương Triều.
Vương Triều dựa vào lê dân bách tính phát triển mà phồn vinh theo, không có lê dân bách tính, Vương Triều không được tính là Vương Triều, mà chỉ là một thế lực tư nhân cường đại nào đó.
Vương Triều gốc ở lê dân bách tính, không có lê dân bách tính không có Vương Triều.
Cổ thế gia, Tiên Môn thế lực cách xa thế nhân vạn dặm, tự cho là mình thanh tâm quả dục không dính bụi trần, xem lê dân bách tính như sâu kiến, nô lệ, cho rằng mình có quyền quyết định hoàn toàn số mệnh bọn nó.
Nhưng Thiên Tử phụng thiên thừa mệnh giáng xuống pháp chỉ.
Mệnh là tự thân ta nắm giữ, bất kỳ một ai cho rằng mình có quyền nắm giữ vận mệnh người khác là đi ngược lại thiên đạo vận hành, là hành vi ma đạo, ắt sẽ gặp thiên khiển.
Quốc gia xây dựng bên trên lê dân bách tính, lê dân bách tính có là phàm nhân, cũng là căn cơ của chúng ta, đã là Quốc Gia Chi Chủ, sẽ không để cho con dân mình bị khi phụ.
Thiên Tử có viết.
Người có đức mới có thể cư chi, như đức hạnh không đủ, quốc gia một ngày không ổn định, sẽ mang đến tai hại.
Tỉ như xã tắc đại vị, Vương Thượng đức hạnh đầy đủ, vậy dĩ nhiên tứ hải thái bình, nếu như làm điều ngang ngược, thiên hạ hỗn loạn, vậy liền trở thành vong quốc chi quân.

Cổ thế gia có thực lực trấn áp đương thời, nhưng không có lê dân bách tính chi tâm, sẽ không thể thành lập quốc gia.
Cổ sấm tương truyền, thống nhất bốn nước sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, có sức mạnh thống trị muôn đời.
Điều kiện cơ bản nhất là phải có quốc gia của mình, quốc gia chi chủ.
Cổ thế gia dùng sức mạnh cướp đoạt Vương Vị, không nói bọn nó sức mạnh đủ trấn áp đương thời, nhưng sức mạnh của Vương Triều không nằm ở số lẻ cá nhân, mà nằm ở toàn bộ lê dân bách tính.
Khi mà lê dân bách tính toàn bộ một lòng đứng lên, sức mạnh của nó sẽ đủ hủy thiên diệt địa, không có một cổ thế gia, hay Tiên Môn thế lực nào đủ sức ngăn cản cơn sóng dữ.
Cho nên cổ thế gia, Tiên Môn thế lực ngày một địa vị đi xuống, tạo thành với Vương Triều một mức độ cân bằng tương đối nào đó.
Nhưng hiện tại cổ thế gia ngỏ lời gia lập Vương Triều, sẵn sàng dốc túi cống hiến trân quý công pháp.
Lúc đó thử nghĩ xem, Vương Triều lực lượng cơ sở hạ tầng, cao tầng được cải thiện, tuy không phải nhanh chóng hiện ra rõ rệt.
Bất quá nghĩ xem, số lượng lê dân bách tính bên trong lãnh thổ Vương Triều là rộng lớn dường nào, một cải biến công pháp nhỏ, đưa tới một cơn sóng lớn, một cơn bão táp thay đổi thời đại.
Vương Triều thực lực thoáng chốc tăng lên một tầng sâu, cổ thế gia lúc trước không khỏi có một chút e ngại việc giữ cương vị siêu nhiên của bọn nó bấy lâu nay.
Nhưng bọn nó không thể không làm thế, nếu không đâm lao theo lao, chỉ sợ các thế lực bên trong Vương Triều khác ra tay, lúc đó bọn nó quyết định dốc lực đã không kịp.
Buồn cười một điểm, ở thời đại sùng võ như dị thế giới hiện tại, không chỉ các cổ thế gia, thậm chí là người dân bên trong Vương Triều đều có suy nghĩ ấu trĩ, một người trấn vạn quân.
Một tên Thiên Thê võ giả cao tầng, chống lại một vạn phàm nhân nói không ngoa, nhưng đó là khi một vạn phàm nhân bị nó hù dọa khiến cho sợ hãi, không dám xông lên.
Nếu một vạn phàm nhân dốc lực không sợ chết, chỉ sợ tên Thiên Thê võ giả đó sẽ thoát lực mà chết.
Đó chỉ là phàm nhân, chưa nói tới võ giả, cho nên thuyết pháp một người thay vạn quân chỉ là tương đối về mặt nào đó mà thôi.
Trùng hợp thay Ninh Quân lại là một tên tự tin vào sức mạnh của mình, nó xem thường cái gọi là quân lực, lực lượng số đông.
Bất quá không để nó đợi lâu, nó sẽ bị chính thứ gọi là lực lượng số đông đánh nát tự tôn.
Trịnh Đông Lân khác với người thời đại này, nó không tin thứ gọi là một người trấn vạn quân.
Người có mạnh cũng là có giới hạn, trừ khi, ngươi đã không còn nằm trong giới hạn con người.
“Trịnh Đông Lân, cứu chúng ta” Đám thiếu niên tranh thủ kêu lên, trông mong nhìn thiếu niên tóc trắng đi chậm rãi phía sau hai mươi thiếu niên.
“Ha ha, trời cũng giúp ta đỡ phải tìm kiếm ngươi” Ninh Quân vết sẹo do cười to mà rung động, nó sáng mắt nhìn Trịnh Đông Lân, không quan tâm hai mươi tên thiếu niên phía trước.

Nó tự tin một mình nó có thể vượt qua hai mươi tên thiếu niên dễ dàng, đồng thời đả bại Trịnh Đông Lân, đó là niềm tự tin lớn lao như thế nào mới có thể làm được ?
Có lẽ là niềm tự tin tới từ việc đã từng kém chút đạt được danh hiệu Lục Đao, hoặc là khi đối mặt với kẻ yếu hơn mình.
Đám thiếu niên bị Ninh Quân làm nhục nhìn nó càn rỡ hung hăng, bọn nó khuôn mặt hiện lên tia châm chọc, chờ đợi cảnh tượng Ninh Quân bị Trịnh Đông Lân hành hung.
Ninh Quân vũ khí là một thanh đao mỏng, không như đao của Ninh Cẩn, nhờ vậy mà đao của Ninh Quân khó lòng nào nắm bắt quỹ đạo, tốc độ xuất đao nhanh chóng quỷ dị.
Những đối thủ từng đối đầu với Ninh Quân đều phải xuống mồ ôm hận trước đường đao của nó.
Thị giác không theo đuổi kịp quỹ đạo đao, đao quá nhanh, quá quỷ dị.
Ninh Quân phóng người tới trước mặt hai mươi thiếu niên dưới trướng Trịnh Đông Lân, chân đạp một cái tung người bay tới trước mặt Trịnh Đông Lân, tàn nhẫn vung đao.
Trịnh Đông Lân bình tĩnh nhìn hàng loạt cử động của Ninh Quân, từ lúc Ninh Quân bắt đầu chú ý tới nó, cho tới khi Ninh Quân vượt qua hai mươi người thiếu niên.
Trịnh Đông Lân đáy mắt dâng lên từng tia tinh ti màu tím tà mị chuyển động, tóc dài màu trắng không gió tự bay, đao mỏng không có chướng ngại tới trước người Trịnh Đông Lân.
Khoảng cách đao mỏng chỉ còn độ dài một ngón tay, bỗng nhiên, Trịnh Đông Lân nhấc lên vẻ mỉm cười.
Ám khí loạn xạ phóng lên, bột phấn màu hồng nhạt bay tán loạn, hai mươi thiếu niên binh khí đủ dạng chém tới Ninh Quân, Ninh Quân có cảm giác, bọn thiếu niên này bắt kịp được đường đao của nó.
Thậm chí nói một cách rợn người là bọn nó thấy rõ quỹ đạo đường đao của nó, Ninh Quân chấn kinh, nó nhấc lại đao mỏng đón đỡ, cả người nhanh chóng mượn lực nhảy ra khỏi phạm vi Trịnh Đông Lân.
“Độc” Ninh Quân khó tin nói, nó cảm thấy khí lực trong người nhanh chóng trôi qua.
Là Tán Lực Tán của Trần Kiên, Trịnh Đông Lân sau khi nắm giữ ý thức Trần Kiên cũng biết sự tồn tại của Tán Lực Tán.
Không do dự, Trịnh Đông Lân nháy mắt điều khiển Trần Kiên ném ra Tán Lực Tán.
Trịnh Đông Lân không có cái gọi là khinh thường đối thủ, là một người hiện đại, nó hiểu rõ khi đối mặt với đối thủ phải dùng toàn bộ khả năng đối phó, sư tử vồ thỏ.
“Ngươi dùng độc” Ninh Quân gầm thét tức giận, sức lực của nó không ngừng trôi đi, tình thế vô cùng bất lợi.
Đám thiếu niên nở nụ cười, cười trên sự đau khổ của nó, kẻ lỗ mảng không tìm hiểu người khác, kết cục chỉ có vậy.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không biết nội tình kẻ địch, tùy tiện xông vào chính là mãng phu bên trong mãng phu.
Ninh Quân chân khí toàn lực vận chuyển, ngăn chặn dược hiệu của Tán Lực Tán phát tán trong cơ thể, cảm thấy khí lực trôi chậm hơn hẳn, nó hài lòng.
“Ngươi chết chắc”
Dứt lời, Ninh Quân lần nữa xông tới Trịnh Đông Lân, đao mang quỷ dị lần này không trực tiếp xông vào giữa lòng quân địch chặt lấy thủ cấp tướng địch, mà là trước tiên mài mòn lực lượng của nó.

Ninh Quân đao mang nhắm tới nhóm người thiếu niên cảnh giới thấp nhất dưới trướng Trịnh Đông Lân.
Trịnh Đông Lân ngạc nhiên, Tán Lực Tán vậy mà bị chặn lại, nó chợt lắc đầu, đó chỉ là trò tiểu xiếc mà thôi, còn chưa xong.
Trịnh Đông Lân ý chí Thiên Ma ra lệnh, mười chín thiếu niên còn lại đồng loạt làm ra phản ứng nhanh chóng, không có một tí rề rà vướng víu.
Đám thiếu niên bị Ninh Quân làm nhục trợn tròn mắt, hai mươi tên thiếu niên đi theo Trịnh Đông Lân làm sao có thể chuyển động phối hợp không có một tí tì vết như vậy ?
Cho dù là quân đội cũng sẽ không làm ra được một loạt cử động phối hợp tập thể như vậy đi ?
Thiếu niên bị nhắm vào khuôn mặt không có cảm xúc, bỗng như trượt chân ngã xuống, đao mang chém hụt mục tiêu, phía sau mười chín thiếu niên, một nửa thiếu niên phản công Ninh Quân.
Một nửa thiếu niên còn lại bao vây Ninh Quân, từ chu vi xung quanh bao bọc tấn công, không chừa cho nó có hội tránh né.
Một tên thiếu niên đỡ lấy tên thiếu niên vừa trượt chân ngã xuống đó, dùng lực đẩy người tên thiếu niên này phóng lên làm ra phản công, Trần Kiên trường kiếm thâm hiểm đâm vào mắt Ninh Quân.
Như là bóng ma đòi mạng lướt qua Ninh Quân, hàng loạt thiếu niên như là có cùng một tâm trí, chúng nó đột nhiên ngữa người, Ninh Quân chấn động.
Không xong !
Hoàng Phương thi triển Vô Ảnh Bộ lọt ra phía sau Ninh Quân, phi đao sắc bén lít nha lít nhít phô thiên cái địa ném tới Ninh Quân.
Ninh Quân đưa đao đỡ lại công kích của Trần Kiên, chưa kịp phản ứng đã thấy phi đao bất ngờ đánh lén, tai mắt có chút rối loạn.
Ninh Quân thấy phi đao lít nha lít nhít mà tê cả da đầu, nó đao là nhanh, nhưng không chắc đỡ được hết toàn bộ số phi đao đó.
Nó không hiểu lấy, làm sao tên đó có thể trong một khắc phóng ra vô cùng vô tận phi đao ?
Ninh Quân không hay biết, số phi đao vô cùng vô tận đầy trời mà nó thấy, chín phần mười là huyễn cảnh do Trịnh Đông Lân dùng siêu cường tinh thần lực tạo ra.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.