Vô Địch Tiên Triều

Chương 56: Chư hầu






Ngày thứ nhất sau khi thành Bác Nhạc của Đại Lê hóa thành đám tro tàn.
Kinh Đô nước Tây Sơn, Kinh Đô Hàm Lăng.
Cộc cộc !
Cỗ xe ngựa xa hoa đi vào bên trong nội cung Vương Triều, không có bất kỳ một binh lính nào tỏ ra có ý muốn, muốn kiểm tra cỗ xe ngựa này.
Xe ngựa nổi bật nhất không phải chất liệu gỗ làm nên cỗ xe, thứ làm cho người ta không dời mắt được chính là hai con ngựa kéo xe, nó không phải ngựa bình thường, mà toàn thân đỏ như lửa, trên người còn có từng lớp lân phiến mỏng nhánh bao phủ, trên đầu ngoại trừ hai cái tai nhỏ, còn có hai cái sừng nhỏ xinh xắn.
Chính là Giao Mã, một loại kỳ mã, có trong mình huyết thống của loài giao long, ngày đi vạn dặm, chỉ có những đại thế gia ẩn thế mới đủ tài lực cho Giao Mã dùng để kéo xe đi đường.
Giao Mã lực lượng nếu so sánh chính là sánh ngang với Thất Đẳng Chi cao thủ nhân loại, so với Thanh Ngưu còn mạnh hơn bốn đẳng, nếu bị Giao Mã một cước đá trúng chính là nhất định ghé thăm Quỷ Môn Quan.
Binh lính khiếp sợ nhìn hai con Giao Mã uy vũ, lông bờm màu đỏ thoải mái buông xõa phía sau, phía trên cỗ xe ngựa có treo cờ xí để hai chữ ‘Vũ Văn’.
“Là xe ngựa của Vũ Văn thế gia”
“Trước đó đã có hai xe ngựa tới lui Vương Cung, hiện tại đã đến chiếc thứ ba”

“Chuyện lớn xảy ra, ba trong bốn thế gia trong Tây Sơn đã xuất hiện, lần này có động đất lớn”
Lãnh thổ Tây Sơn có bốn đại gia tộc ẩn thế phân biệt là Vũ Văn thế gia, Nam Cung thế gia, Úy Trì thế gia, Nguyễn thế gia.
Bất kỳ một trong bốn thế gia này, sức mạnh là không thể khinh thường, chỉ e rằng, bất kỳ một trong bốn thế gia này đủ sức thay thế sự thống trị của Tây Sơn.
“Thúc bá, tại sao chúng ta không trực tiếp đảo chính bọn hắn, trực tiếp chiếm lấy ngôi vị Vương Thượng, chẳng phải tiện lợi hơn ?” Bên trong xe ngựa, một thiếu niên độ tuổi chừng mười bảy, bộ dáng anh tuấn, tóc tai được trải chuốt cẩn thận gọn gàng, người dựa vào thành xe, không kiên nhẫn nói.
“Vũ Văn Minh, ngươi cái tên ngu ngốc này” Trong xe có ba người, người đàn ông trung niên cầm đầu, độ tuổi chừng ba mươi lăm, khuôn mặt cương nghị, mặc lấy một bộ trường sam màu xanh, ở gần thiếu niên là một thiếu nữ trạc tuổi, khuôn mặt xinh đẹp.
“Vũ Văn Kinh Ngọc, ngươi còn không khách khí đừng trách ta” Vũ Văn Minh bị mắng chửi, cực kỳ không vui uy hiếp.
“Ngươi tới đây, xem ta có hay không đánh ngươi ra bã ?” Vũ Văn Kinh Ngọc không có vẻ gì đếm xỉa, khinh thường nói.
“Các ngươi tới Kinh Đô Hàm Lăng, còn ra thể thống gì tranh cãi, đừng đánh mất mất mặt mũi Vũ Văn thế gia” Người trung niên cầm đầu lạnh nhạt nói.
“Thưa thúc bá” Hai người Vũ Văn Minh, Vũ Văn Kinh Ngọc ngay lập tức vâng lời, không dám tiếp tục tranh cãi, mà chỉ trừng to con mắt nhìn nhau.
“Vũ Văn Minh, ngươi cho rằng thế nào là một quốc gia ?” Trung niên nhân cầm đầu đột nhiên hỏi.
“Chính là có dân chúng, có đất đai, có vương quyền” Vũ Văn Minh không ngần ngại nói.
“Ngươi nói còn rất thiếu” Vũ Văn Thuyết không hài lòng nói.
“Một quốc gia muốn được chính thức công nhận là một quốc gia, đầu tiên phải có lãnh thổ, phía trên có lê dân bách tính sinh sống, là thứ yếu, tiếp theo phải có thực quyền, cuối cùng chính là Vương, thiếu bất kỳ một thứ nào đều không thể trở thành một quốc gia, Vũ Văn thế gia chúng ta nếu chiếm được Vương Vị bằng cách đảo chính, chỉ sợ chiếm được thực quyền, Vương Vị, nhưng sẽ không được lê dân bách tính một lòng sở hướng chi tâm, được lê dân bách tính công nhận, ngươi mới phù hợp tiêu chuẩn một quốc gia, từ trước tới nay, vô số kẻ dùng nắm đấm chiếm được vương quyền, thực tế bọn hắn không được tính là một quốc gia” Vũ Văn Thuyết chậm rãi nói :”Cho nên chúng ta không thể chiếm đoạt Vương Vị Tây Sơn, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ bọn hắn thâu tóm thiên hạ, sau đó chậm rãi thấm nhuần lực lượng chính mình, chiếm đoạt biến thành của cải riêng, muốn xây dựng một quốc gia, tốn thời gian rất lâu, Vũ Văn thế gia không chờ được, hoặc có thể nói là, thời gian không còn đủ”.
Vũ Văn Kinh Ngọc thấy Vũ Văn Minh bị dạy dỗ, mắt đẹp hiện lên tia vui vẻ, làm mặt quỷ hướng về nó, Vũ Văn Minh trừng mắt, giương nắm tay đung đưa.
Xe ngựa dừng lại, Vũ Văn Thuyết giương cánh tay thon dài mở màn xe, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào trong mắt nó, không khỏi thoải mái nuốt một ngụm.
“Xe của Nam Cung thế gia, cùng với Úy Trì thế gia” Vũ Văn Minh ló đầu ra, ngay lập tức nhận ra được có hai cỗ xe ngựa được đậu từ trước khi xe bọn nó tiến tới.
“Bọn hắn tới còn rất sớm đây” Vũ Văn Thuyết mỉm cười, bước xuống xe ngựa, Vũ Văn Minh, Vũ Văn Kinh Ngọc hai người cất bước đi theo.
Nhìn lên bậc thang cao ngất, hai bên binh lính mang vũ khí canh chừng cẩn mật, chỉ khi thấy ba người Vũ Văn Thuyết, khuôn mặt bọn nó mới lộ ra sự cung kính, Vũ Văn Minh tìm lại được sự ưu việt, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao đi vào.
Bên trong Quảng Hàn đại điện, hai bên quan văn quan võ đã đứng tấp nập từ trước, bên trong đại điện, không khí trầm trọng đến cực điểm.

“Vương Thượng, ngài nghĩ sao về đề nghị của Nam Cung thế gia chúng ta ?”
“Vương Thượng, ngài nghĩ sao về đề nghị của Úy Trì thế gia chúng ta ?”
Hai người đứng trước Vương Thượng Tây Sơn nói, không có một chút nào là cung kính, phía sau có bốn thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đến từ hai bên gia tộc Nam Cung, Úy Trì.
“Vô lễ” Quan võ râu hùm dựng đứng, trường kiếm sắc bén tuốt khỏi vỏ, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, đầy mùi thuốc súng, Lê Hoàn Đại Tướng Quân vẫn duy trì sự mỉm cười, Vương Bí không có biểu hiện khác thường, Vương Bôn đưa tay chặn lại hai người Ngạc Minh, Huyền Đức, còn Lâm Minh, Đình Phùng khuôn mặt tức giận.
“Ngươi muốn nắm giữ chức vụ trong Vương Triều ?” Vương Thượng không có gì là tức giận, long quan rủ xuống che tầm mắt, tay chống cằm nghiêng sang một bên, thú vị nói.
“Chính xác là chúng ta muốn nắm giữ chức vụ trong Vương Triều” Hai người đại điện hai gia tộc trả lời.
“Như vậy, các ngươi trước tiên phải tỏ ra thành ý ?” Vương Thượng mỉm cười.
“Cái gì ?” Hai bên quan văn quan võ chấn kinh, không nghĩ tới Vương Thượng bọn nó chấp nhận điều kiện.
“Úy Trì Dương, Nam Cung Dận, xem ra còn thật là đông đủ” Phía bên ngoài vang lên thanh âm, chúng quan sự chú ý chuyển sang một hướng, chính là ba người Vũ Văn Thuyết.
“Còn chưa đông đủ lắm, chỉ thiếu Nguyễn thế gia” Úy Trì Dương lạnh nhạt nói, không cần quay đầu nhìn trực tiếp Vũ Văn Thuyết.
“Xem ra Vũ Văn Thuyết huynh, chính là có ý định với việc triều chính” Nam Cung Dận châm chọc nói.
“Nam Cung huynh nói đùa, ta chỉ là phụng mệnh các lão đầu bên trong gia tộc mà làm” Vũ Văn Thuyết cười cợt.
“Hừ” Nam Cung Dận hừ lạnh, không tiếp tục để ý nó nữa, ba thiếu niên thuộc Nam Cung thế gia không ưa nhìn người Vũ Văn thế gia.
“Bọn Nam Cung thế gia, vẫn là như cũ đáng ghét” Vũ Văn Minh xì mũi nói, Vũ Văn Kinh Ngọc lúc này đồng ý.
“Vương Thượng, ta cũng là có một ý định như hai nhà bọn hắn” Vũ Văn Thuyết chắp tay hướng Vương Thượng nói.
“Thành ý của ta, Vũ Văn thế gia đã chuẩn bị sẵn, là một bộ công pháp Linh Tí cùng với Linh Dực thế nào ?” Vũ Văn Thuyết tự tin nói.
“Cái gì, là Linh Tí, Linh Dực công pháp, bọn người Vũ Văn thế gia xuất huyết cũng không ít nha” Quan trong triều chấn động.
Phải biết Linh Tí cùng Linh Dực công pháp rất quý hiếm, chỉ có Thư Viện với các đại thế gia mới có, điều đó tạo nên sự siêu việt giữa hai bên, nhưng Thư Viện có quy định là không được phép lưu truyền công pháp ra bên ngoài, lần này Vũ Văn thế gia không lẽ muốn xóa bỏ sự ưu việt của bọn hắn.
“Vũ Văn Thuyết huynh, thật bỏ ra nhiều thành ý, nếu thế Nam Cung thế gia ta cũng không thua kém, chúng ta thành ý là công pháp luyện khí, luyện thể tùy các ngươi lựa chọn” Nam Cung Dận tự tin nói.
So với Linh Tí, Linh Dực công pháp, công pháp luyện thể, luyện khí đồng dạng là quý giá, bất kể một thứ nào đều không thiếu được với võ giả, đặc biệt so với Vương Triều, công pháp từ đại thế gia là càng cao cấp hơn một bậc.

“Úy Trì thế gia ta cấp ba món Pháp Bảo Cực Phẩm” Úy Trì Dương bình tĩnh nói.
Binh khí phân chia, thấp nhất là Phàm Bảo, sau đó mới tới Pháp Bảo, Linh Bảo, mỗi một cấp chia Sơ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm, Cực Phẩm, Pháp Bảo chính là dùng cho võ giả cấp Thiên Thê, nhưng cấp bậc Cực Phẩm Pháp Bảo chính là Võ Thể cường giả đều dùng được, Bá Vương Thương không sai biệt lắm chính là một món Pháp Bảo Cực Phẩm.
“Tốt, thành ý thế gia các ngươi ta đồng ý nhận, quan thượng thư, mau đem bút viết ra đây” Vương Thượng tấu chuẩn nói.
“Thưa Vương Thượng” Quan thượng thư cung kính dâng chiếu lệnh.
“Phong Vũ Văn Thuyết trở thành Vũ Văn Hầu, Úy Trì Dương trở thành Úy Trì Hầu, Nam Cung Dận trở thành Nam Cung Hầu” Vương Thượng ra lệnh, quan thượng thư nhanh chóng ghi chép.
Ba người Vũ Văn Thuyết, Nam Cung Dận, Úy Trì Dương mỉm cười, tất cả sự việc đều nằm trong tay bọn họ, tuy bỏ ra cái giá không nhỏ, nhưng là phần thưởng hướng tới rất xứng đáng, đó chính là Thiên Mệnh Sở Quy.
Nhưng trong tâm trí bọn nó không khỏi nghi hoặc, làm sao Nguyễn thế gia không tới tranh thủ một chén canh, không lẽ bọn nó không muốn trở thành bá chủ đại lục.
…..
Biên cảnh Đại Lê.
Đoàn người Triệu Nguyên Hỏa, Nghiêu Long dẫn dắt tám vạn binh lính trở về lãnh thổ Liêm Trịnh, chỉ không tới bao lâu nữa bọn nó sẽ trở về quê nhà.
“Dừng lại” Đột nhiên Triệu Nguyên Hỏa quát, cánh tay nó vung ra, âm thanh truyền rõ ràng trong đầu tám vạn binh lính, Nghiêu Long nghe vậy đồng thời hưởng ứng quát to.
“Im lặng” Triệu Nguyên Hỏa đưa tay làm thủ thế im lặng, nó cảm thấy ở đây có gì đó cực kỳ bất an, tại sao vùng đất nơi đây không có lấy bất kỳ một tiếng động.
Bất chợt, tiếng lá cây ‘rào rạc’ vang lên không dứt, đàn chim trong cánh rừng không ngừng bay ra khỏi tổ, tất cả lũ chim bay không dứt, có biến.
“Địch tấn công” Nghiêu Long nhận ra dị biến, nhanh chóng quát to làm ra chuẩn bị.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.