Vô Địch Tiên Triều

Chương 37: Trí trùm thiên hạ






“Cẩu tặc Tây Sơn” Thấy doanh trại phe mình bốc cháy, biết là kho lương cũng xong đời, Nhân Mặc phẫn nộ rống to.
Tùng Tả phẫn nộ không thôi, trường đao ong ong vài tiếng, trên người hệ thổ chân nguyên liên tục tuôn ra, khiến cho sỏi đá dưới chân bọn nó bắt đầu rung động.
Bạch Trạch sắc mặt im lặng đến đáng sợ, con mắt không khỏi nhìn theo cột khói đen bốc lên trời.
“Mưu kế tốt lắm” Bạch Trạch trầm giọng nói, trong tâm trí đã cho Vương Bí trở thành kẻ nguy hiểm hàng đầu.
“Quân các ngươi sẽ làm sao đây?” Ngạc Minh cười trên nỗi đau người khác.
Nhân Mặc quay đầu nhìn người xung quanh, thấy binh sĩ bọn nó như bị mất hồn nhìn theo đám cháy phía binh doanh, hệt như mất đi một điểm tựa.
“Tất cả binh sĩ nghe đây, chúng ta không có gì phải lo sợ, không có lương chúng ta cũng sẽ chiến thắng, chỉ cần chúng ta có ý chí kiên định, cố gắng tốc chiến tốc thắng, chờ đợi kho lương tiếp theo được cung cấp” Bạch Trạch cao giọng nói, giọng nói của ông ta truyền đi khắp chiến trường.
“TUÂN LỆNH” Binh sĩ Đại Lê tinh thần được thắp lên một ngọn lửa bùng cháy, lớn giọng nói, giọng nói vang vọng núi rừng.
“Bạch Trạch đại nhân chỉ một câu nói đã vực dậy sĩ khí binh lính, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn” Vương Bôn thấy binh sĩ Đại Lê chỉ một câu nói đã phục hồi như cũ, chân thành nói.
“Hừ, còn không bằng mưu kế thâm hiểm của các ngươi” Nhân Mặc khó chịu nói.

“Cái gì gọi là thâm hiểm, trên chiến trường, hữu dũng vô mưu, hữu mưu vô dũng, thiếu một thứ đều là kẻ thất bại, chỉ có hữu dũng hữu mưu, mới chính là tướng tài, chúng ta là dũng, Vương Bí chính là mưu” Ngạc Minh trêu chọc nói.
“Đừng tiếp tục đôi co với bọn hắn Nhân Mặc” Tùng Tả can ngăn nói ra.
Nó biết rằng hiện tại tiếp tục đôi co với bên Vương Bôn, bọn nó chỉ là người chịu thiệt mà thôi, lúc này muốn lấy lại sĩ khí binh sĩ chỉ có cách chiến thắng ngày hôm nay.
“Các ngươi nghĩ rằng các ngươi sẽ có kho lương tiếp tế sao ?” Huyền Đức nói.
“Ý ngươi là cái gì ?” Tới lượt Tùng Tả giật mình nói.
Bạch Trạch mắt mở to nhìn bọn nó.
“Nếu Vương Bí đại nhân đã tính được việc đốt kho lương của các ngươi, sao không nghĩ tới việc chặn đứng đường có thể tiếp tế, Vương Bí đại nhân liệu sự như thần, trước khi cử hành việc bí mật đốt kho lương, đã cho binh sĩ bí mật đưa tin cho Liêm Trịnh, chặn đường tiếp tế kho lương tiếp theo của các ngươi” Huyền Đức cười nhạt.
“Cái gì ?” Tùng Tả chấn động, sĩ khí một hồi được thắp lên lại bắt đầu bị giảm xuống.
“Bọn cẩu tặc Liêm Trịnh” Nhân Mặc phẫn nộ nói, nắm chặt lòng bàn tay, Liêm Trịnh luôn là cái gai trong lòng Đại Lê, hai bên thực lực sàn sàn nhau, chiến khởi liên tiếp cho tới bây giờ, không ai làm gì được ai.
“Chỉ cần ta giết chết các ngươi, sĩ khí quân ta cũng sẽ không suy giảm, thậm chí còn tăng lên” Bạch Trạch lạnh nhạt nói, thực lực của ông ta muốn giết được ba người Vương Bôn, không phải là nói giỡn.
“Đúng như ngươi nói, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng, ngươi có thể giết được chúng ta, nhưng đó là việc có thể xảy ra nếu chúng ta không toàn lực chạy trốn, cho dù sĩ khí quân ta có giảm, thì liệu ba ngày sau quân ngươi có sĩ khí, nhưng không có lương thực, liệu có chống đỡ được hay không ?” Huyền Đức nói.
“Đừng quên một tướng quân chỉ có thể đánh lại một số lượng binh sĩ nhất định, cho dù là Tam Đại Thiên Bạch Trạch đại nhân có thể đánh được một vạn binh sĩ phe ta, lúc đó đại nhân kiệt sức, cái đầu của đại nhân sẽ được chính Vương Bôn đại nhân của chúng ta thu gặt, nếu không phải có giới hạn sức mạnh, thì chúng ta đã không phải chiến tranh trường kỳ để cho binh số hai bên giảm xuống” Ngạc Minh nói.
“Vương Bí đại nhân tính toán tới việc Bạch Trạch ngươi tham vọng muốn trở thành một trong Chiến Quân Tứ Quốc tiếp theo, cho nên sẽ không ngu ngốc bỏ lại mạng sống của mình tại đây, cho dù ngươi có làm ra phản ứng như thế nào, ngày hôm nay, thế trận đã nghiêng về phía chúng ta” Huyền Đức bình thản nói ra.
“Các ngươi một đám võ tướng, cho rằng sức mạnh là tất cả, nhưng các ngươi đã sai rồi, hiện tại thời đại của trí giả đã tới, Vương Bí sẽ là người làm cho toàn bộ thiên hạ của các ngươi khiếp sợ, hắn sẽ là người trí trùm thiên hạ” Vương Bôn cười to, Vương Bí cũng là người thuộc danh gia vọng tộc Vương gia, so với Vương Bôn, Vương Bí được người trong gia tộc kỳ vọng hơn rất nhiều.
Gia lão trong tộc đã từng có một nhận định về Vương Bí, người này xuất hiện sẽ mang tới cho thiên hạ một cơn bão táp, hắn sẽ thay đổi lịch sử sang một trang mới, trí trùm thiên hạ.
“Trí trùm thiên hạ” Ba người Bạch Trạch chấn kinh, miệng lưỡi hơi khô khốc, đúng thật là cho tới nay, thiên hạ này đã quá mức xem thường trí giả, cho tới hiện tại, nanh vuốt của trí giả đã lộ ra, không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, gáy một tiếng kinh động toàn bộ thiên hạ.
“Được lắm một câu trí trùm thiên hạ, được lắm một tên Vương Bí” Bạch Trạch bỗng dưng cười to.
“Bạch Trạch đại nhân” Nhân Mặc, Tùng Tả không hiểu nhìn sang.
“Thời đại Chiến Quân Tứ Quốc vì sao rực rỡ chói sáng như vậy, tất cả là vì bọn hắn đều có đối thủ đáng sợ cho chính mình, mới từ đó không ngừng tiến lên, hiện tại thiên hạ lại xuất hiện một người đáng sợ như thế, ta thật lấy làm mừng” Bạch Trạch mỉm cười.

“Người này khí thế thật kinh khủng” Ba người Vương Bôn cắn răng, trong lúc nói, khí thế của Bạch Trạch tỏa ra bao trùm toàn trường, nó to lớn như thái sơn cao không thấy đỉnh, đè ép bọn nó khó thở.
“Bạch Trạch, ta kính nể tính cách của ngươi, cho nên ta sẽ toàn lực đấu với ngươi một trận” Vương Bôn ưỡn ngực nói ra, khí thế không một chút giữ lại bùng phát.
“A” Khủng bố đao mang màu vàng kéo ngang chiến trường, chỉ một chiêu thức đi qua, chết đi một ngàn binh sĩ.
“Ta sẽ đối đầu với hắn, các ngươi tự lo cho mình” Vương Bôn thấy Ngạc Minh, Huyền Đức muốn giúp đỡ nó, quát to.
Trường đao bị vô tận chân nguyên bao trùm, một kích chém thẳng xuống đòn công kích của Bạch Trạch.
Hai đường đao mang vàng kim, một đường nằm ngang to lớn hơn một mảng, một đường nằm thẳng tạo thành hình chữ thập vàng.
Gió thổi lớn bốc qua đầu binh sĩ, khiến cho mũ giáp của tụi nó mất kiểm sát bay khỏi đầu, vụng về chạy theo hướng mũ giáp nhặt lại.
“Thoải mái” Bạch Trạch cười to, trường đao xoay tròn, gió táp một lần nữa nổi lên, chân nguyên vàng kim dày đặc bao tới Vương Bôn.
Vương Bôn gầm to một tiếng, chân nguyên bên ngoài cơ thể tiến nhập toàn bộ vào bên trong trường đao, đao mang sáng chói làm ra đối kích.
“Rầm” Âm thanh nổ lớn xé tai kêu lên, chân nguyên vàng kim nổ lớn khắp chiến trường, Vương Bôn như một khỏa lựu đạn văng ra ngoài.
Áo giáp chân nguyên trên người hơi mờ đi, Vương Bôn chống trường đao đứng vững, thân hình tạo thành một đám bóng mờ.
“Đây là Ảo Bộ danh tiếng của Vương gia sao? Bạch Trạch nhìn một đám hình dáng giống Vương Bôn đồng thời công kích nó nói.
Bốn phương tám hướng truyền tới âm thanh Vương Bôn, cho nên không cách nào biết ở đâu là người thật nói ra.
Bạch Trạch buông trường đao, chân nguyên bao phủ nắm đấm, một kích cực mạnh đấm xuống mặt đất.
Bốn phía Vương Bôn bất ngờ bị mặt đất sụp xuống, mất thăng bằng hóa tan, chỉ có một người nhảy lên trên, đó chính là Vương Bôn.
“Đỡ một đòn” Bạch Trạch nắm đấm to lớn đấm tới Vương Bôn, Vương Bôn trường đao đâm thẳng tới.
Chỉ việc có chân nguyên bao phủ đã khiến cho nắm đấm của Bạch Trạch cứng ngang với trường đao của Vương Bôn, đủ để khiến nó hiểu rằng, đẳng cấp của Bạch Trạch, đã gần đạt tới đẳng cấp của Chiến Quân Tứ Quốc.
“Đại nhân” Ngạc Minh kêu, trường kiếm gia nhập vào bên trong tràng tranh đấu, hệ thủy chân nguyên gia nhập bùng phát một loại ánh sáng xanh mơn mởn.
Trong không khí bừng lên một tia lửa, lửa bắt không khí, lửa lớn biến thành đại hỏa hoạn, trường côn khủng bổ giáng xuống bên trên nắm đấm.
“Ngạc Minh, Huyền Đức “ Vương Bôn nhận ra hai người xen ngang cuộc chiến, biết là Ngạc Minh cùng với Huyên Đức, nhưng lần này nó không nói, dường như thực lực của Bạch Trạch đã muốn khiến nó không chịu được.

Sỏi đá nổi lên, trường đao của Tùng Tả tham gia vào cuộc tranh đấu, hệ thổ chân nguyên đen kịt bùng phát.
Một tia không khí gây cho người khác cảm giác thoải mái, là chân nguyên mộc hệ của Nhân Mặc tiến vào.
Một lúc, sáu người dồn hết toàn lực tấn công vào một điểm, không khí vang lên “ken két” âm thanh nứt vỡ.
“Né ra” Binh sĩ Đại Lê nhận ra tình hình nguy hiểm rống to.
“Trốn” Binh sĩ Tây Sơn không một chút nào chậm trễ hơn quát.
Hai bên binh lính người ngựa chạy trốn nhanh chóng, nhường cho sáu người Bạch Trạch một khoảng trống lớn.
Gió thổi rít qua, hai bên lực lượng đối đầu nhau, năm hệ nguyên tố bùng nổ biến thành ngũ sắc quang mang chói mắt.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, tương sinh sinh cơ vô tận, vạn vật đều phát triển, tương khắc hủy diệt tất cả vạn vật.
Sáu người Bạch Trạch đương nhiên là ngũ hành tương khắc, tất cả chân nguyên đối đầu nhau gay gắt, hai bên kim hệ chân nguyên thì nhỉnh hơn các hệ chân nguyên còn lại.
Một tia linh cảm xẹt qua Bạch Trạch, Vương Bôn, Huyền Đức, Nhân Mặc, Tùng Tả, Ngạc Minh sáu người.
Sáu người tức khắc nhảy ra khỏi điểm ngũ hệ chân nguyên tương khắc, vừa chỉ trong lúc bọn nó nhảy ra.
“Vù vù vù” Năm màu chân nguyên vỡ tan, kéo theo gió lớn cuồn cuộn, đất đá nứt tan, tạo thành một lỗ thủng to lớn trên mặt đất, các đường rãnh xiên xiên vẹo vẹo nằm kề bên hố to.
“Huyền Đức, Ngạc Minh” Vương Bôn hai tay giương ra đón được hai người Ngạc Minh, Huyền Đức.
“Nhân Mặc, Tùng Tả” Bên kia Bạch Trạch chân nguyên đón đỡ được hai người Nhân Mặc, Tùng Tả.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.