Vô Địch Tiên Triều

Chương 28: Bầy rồng phá loạn






-Hệ thống nhận thấy ký chủ đã sơ bộ nắm giữ ‘Long Sào’, có muốn hay không tiêu tốn 9 điểm danh vọng để hoàn thiện vũ kỹ - Lúc này âm thanh của hệ thống vang lên nói.
“Xác nhận” Trịnh Đông Lân kinh ngạc, không nghĩ tới hệ thống còn có chức năng hoàn thiện vũ kỹ, trong lòng mừng thầm xác nhận.
-Đang trong quá trình dung hợp ‘Giáng Long Thập Bát Chưởng’ cùng với ‘Thái Huyền Công’- Hệ thống nói.
-Đã thành công dung hợp ra bản hoàn mỹ ‘Long Sào’, có vô hạn khả năng tăng lên -Chờ đợi khoảng một phút đồng hồ, hệ thống chợt nói.
Trịnh Đông Lân chăm chú xem thông tin của ‘Long Sào’ sau khi được hệ thống dung hợp tiến ra, con mắt bỗng vui mừng quá dỗi.
Võ kỹ: Long Sào tầng 1 [ Dung hợp giữa Giáng Long Thập Bát Chưởng và Thái Huyền Công ]
Lưu ý: Long Sào có thể vô hạn tăng lên, mỗi một tầng sẽ tăng mười long lực.
Công pháp: Thái Huyền Công tầng 1.
“Tốt” Trịnh Đông Lân vui vẻ, nếu Long Sào đã có khả năng vô hạn tiến lên thì nó cũng không thể không có ngày đạt tới cảnh giới Vạn Long, nếu sơ bộ tính toán muốn đạt được Vạn Long sẽ phải bắt buộc đạt tới tầng thứ một ngàn.
Trịnh Đông Lân cười khổ, tầng thứ một ngàn nghe có vẻ vô cùng hoang đường, nhưng nó chợt tự tin, bởi vì nó còn có hệ thống trợ giúp.

Niết trong tay từng đoàn Thái Huyền Chân Khí biến thành những con rồng nhỏ sống động như thật, Trịnh Đông Lân một ngón tay búng ra, một con rồng nhỏ màu vàng đất xông vào hàng ngũ quân địch.
Rồng nhỏ tưởng như không có uy hiếp, nhưng khi nó chạm vào được một binh lính Đại Lê, cả người binh lính đó như bị một con trâu húc văng, giữa chỗ bị con rồng cắn vào mất một mảng da thịt.
“Chỉ một con rồng nhỏ đã mạnh ngang Nhất Đẳng Chi một kích toàn lực” Trịnh Đông Lân hài lòng.
Nó toàn bộ thả hết những con rồng nhỏ còn lại trong tay, cửu long một mực quấy nhiễu toàn bộ chiến trường.
Binh sĩ điều khiển nỏ thần một thoáng không chú ý bị một con rồng nhỏ xông vào dưới chân, mở miệng nhỏ gầm thét, hất văng người binh sĩ ngã lộn nhào.
Binh sĩ điều khiển cảnh giới là Tam Đẳng Chi cho nên không bị rồng nhỏ gây hại quá lớn, chỉ là bất ngờ bị tấn công khiến nó vẻ mặt phẫn nộ.
“Chết” Binh sĩ rút đao chém chết rồng nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng vì hả dạ, chợt nó lại thấy một đoàn rồng nhỏ khác đang được Trịnh Đông Lân liên tục búng ngón tay hướng về chính nó.
“Cái quái gì ?” Binh sĩ khuôn mặt hoảng sợ một đám rồng nhỏ đó tuy một con chỉ có thực lực đỉnh phong Nhất Đẳng Chi, nhưng một đám nhiều như vậy chẳng khác nào kiến đông cắn voi cũng chết.
Trịnh Đông Lân bình tĩnh nhìn nó, giết một con rồng của ta, ta cho ngươi gấp mười lần.
“Các huynh đệ, cùng ta giết nó” Binh sĩ Đại Lê thấy tình hình không ổn quay sang kêu gọi đồng đội điều khiển nỏ thần.
Một đám rồng nhỏ cứ như thế gây nhiễu loạn đội hình nỏ thần của địch, bọn nó thân hình nhỏ bé cho nên muốn tránh né rất dễ dàng, hiện tại cứ vậy đi vào phạm vị nỏ thần quấy nhiễu, ngươi mặc kệ bọn nó thì sẽ phải cắn răng chịu đựng một đám Nhất Đẳng Chi Đỉnh Phong quần ẩu.
“Giết” Binh sĩ Đại Lê nhất khoát vứt bỏ nỏ thần, vung loạn đao chém giết bầy rồng nhỏ.
“Giết” Binh sĩ Tây Sơn thấy địch không còn sử dụng nỏ thần tấn công, sĩ khí dâng cao hô to.
Một đám binh sĩ Tây Sơn hung thần ác sát nắm binh khí chạy tới phạm vi nỏ thần, binh sĩ Đại Lê bởi vì còn đang đỏ mắt đánh với rồng nhỏ cho nên nhân tâm đại loạn, một bên muốn giết quách đi đám rồng nhỏ quấy phá, một bên muốn tiếp tục điều khiển nỏ thần trở lại.
“Mẹ nó, các ngươi tiếp tục điều khiển nỏ thần” Kỵ binh Đại Lê thấy binh sĩ Tây Sơn kém chút muốn đột phá vào bên trong nỏ thần, tức giận hô, bọn nó kéo quân ra trước nỏ thần cản lại quân Tây Sơn.
Nhưng cũng vì chính bọn nó cản lại quân Tây Sơn, bọn nó cũng trở thành mục tiêu bên trong phạm vị tấn công của nỏ thần.
“Tránh ra” Binh sĩ điều khiển nỏ thần mặc kệ cho một đám rồng nhỏ đánh vào người, trừng lớn con mắt đầy tơ máu quát to.
Mũi tên khổng lồ được phóng ra, kỵ binh không kịp né tránh, tính cả nó và binh sĩ Tây Sơn xông vào một chỗ bị cuốn theo, hóa thành một đám máu tươi trên mặt đất.
“Thật là tàn nhẫn đâu” Trịnh Đông Lân con mắt kinh ngạc, đối phương cứ như vậy hung ác bảo vệ nỏ thần, thí cả kỵ binh quân mình.
“Không sao, chúng ta có lợi hơn, bọn chúng đổi kỵ binh với bộ binh của ta, nhưng nếu không sớm phá hủy nỏ thần thì cuối cùng lợi thế sẽ từ chúng ta tiếp tục chuyển sang chúng” Lý Cách phân tích nói.

“Cho dù là ta cũng không muốn trực tiếp đối đầu với nỏ thần, ngươi đừng liều lĩnh xông vào” Trịnh Đông Lân nói, nỏ thần một kích tương đương với một kích toàn lực của Bát Đẳng Chi, nếu nó bất trắc trúng phải, cũng phải trọng thương.
Dứt lời, trong tay nó không còn là một đám rồng nhỏ nữa, Long Sào toàn lực vận dụng, bầy rồng thoáng chốc tái hiện trên chiến trường, đầu rồng ngẩng cao gầm thét, đuôi rồng cuộn tròn.
“Tiến lên, Long Sào” Trịnh Đông Lân thủ chưởng hướng về nỏ thần.
Bầy rồng bay lướt qua mặt đất, các móng vuốt của nó cào đi một mảng lớn đất đai, tạo nên các rãnh đất.
“Tấn công chúng” Binh sĩ Đại Lê hô, các nỏ thần đồng loạt bắn về bầy rồng.
Bầy rồng tuy mạnh nhưng không thể đối đầu với một đám nỏ thần, mỗi một kích nỏ thần uy lực cực mạnh phá nát bầy rồng.
“Tốt, đã đánh bại được chúng” Binh sĩ Đại Lê đại hỉ kêu to.
Tam Thiên Tướng của bọn chúng một mực đều bị Long Sào giết chết, cho nên trong lòng có một quả tạ treo nặng, hiện tại bầy rồng bị phá giải, bọn chúng tự nhiên vui mừng vạn phần.
“Trịnh Đông Lân” Lý Cách giọng nói hơi lo lắng nói.
Bầy rồng mà tung hoành chiến trường, quấy lên một đợt mưa gió thoáng cái đã bị phe địch phá giải, nó tự thân cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Không sao” Trịnh Đông Lân không có gì là để ý nói, Long Sào lợi hại ở chỗ không phải trực tiếp tung ra đòn công kích hủy diệt trong chớp mắt, mà nó có thể liên tục tạo ra bầy rồng để công kích.
“Ra đi bầy rồng” Trịnh Đông Lân cười nhạt, thủ chưởng uốn nắn, một bầy rồng, số lượng có mười con tiến lên.
Bầy rồng như cũ không sợ hãi nỏ thần tiến lên, binh sĩ Đại Lê lần này sĩ khí dâng cao, nhắm thật kỹ nỏ thần về phía bầy rồng.
“Lý Cách, thời cơ tới” Trịnh Đông Lân thấy bọn chúng nhắm vào nỏ thần, bỗng dưng khóe miệng mỉm cười.
Lý Cách không phải người ngu, hiểu ra ý tứ của Trịnh Đông Lân, kỵ mã như gió phóng tới bên cạnh nỏ thần.
“Không xong” Binh lính Đại Lê thấy Lý Cách tiến tới hoảng sợ nói, bọn chúng bởi vì quá say mê tấn công bầy rồng, đồng thời bất cẩn để lộ điểm yếu cho Lý Cách thoải mái tiếp cận.
Hiện tại phản ứng đương nhiên đã không kịp, Lý Cách sẽ không cho bọn nó cơ hội đó, trường đao sắc bén như gió xông vào nỏ thần, chém rơi đầu một loạt binh sĩ.
Khoảng cách quá gần, vả lại còn vì tình huống đột kích bất ngờ của Lý Cách cho nên binh sĩ không thể kịp thời lắp lại cung tên, dứt khoát bọn nó cắn chặt răng, quyết tử bảo vệ nỏ thần khỏi tay kẻ địch.
“Chết” Lý Cách trường đao như lưỡi hái tử thần, đi qua đều có nhân mạng nằm xuống, thoáng cái binh lính bảo vệ nỏ thần toàn bộ chết hết.
“Nỏ thần đã thuộc về Tây Sơn, toàn quân tiến lên” Lý Cách vung tay hô, toàn quân Tây Sơn hô to đáp ứng trở lại.

“Lần này là nhờ có ngươi” Lý Cách quăng ánh mắt cảm kích nhìn Trịnh Đông Lân nói.
“Ta chỉ có công gây phân tâm bọn hắn” Trịnh Đông Lân lắc đầu khiêm tốn.
“Tiếp giữ nỏ thần, đến lượt chúng ta phản công quân địch” Lý Cách không hổ là chỉ huy, chỉ một cái nó đã biết phải nên làm gì tiếp theo.
Binh sĩ Tây Sơn ban đầu hơi kinh ngạc vì kết cấu của nỏ thần, nhưng chỉ một lát sau đó bọn nó vẻ mặt bình tĩnh, nỏ thần phương thức sử dụng giống hệt nỏ bình thường, chỉ là bộ phận có phần to lớn so với bình thường rất nhiều.
“Xem ra nỏ thần cũng không quá đặc biệt, chỉ là bọn chúng làm được bộ phận chịu lực” Lý Cách nhìn cấu tạo của nỏ thần nói ra.
“Đây là thanh chịu lực, có cả lò xo” Trịnh Đông Lân con mắt kinh ngạc, không nghĩ tới thời này chế tạo vũ khí còn quá cao minh.
Còn một số bộ phận khác thì nó không biết, vật liệu là gì nó cũng không biết, có lẽ là vật liệu duy nhất có được ở thế giới hỗn loạn này.
Quân Tây Sơn nắm nỏ thần xoay ngược về bản doanh quân Đại Lê, nỏ thần một thoáng bắn ra mũi tên đầy uy lực tiến sâu bên trong quân, nhấc lên sóng gió to lớn.
“Làm sao nỏ thần của chúng ta bị lũ Tây Sơn chiếm giữ rồi ?” Quân Đại Lê hoang mang.
Quân Tây Sơn thấy nỏ thần đại náo quân Đại Lê, khuôn mặt đại hỉ, gài tên chuẩn bị công kích lần thứ hai, mũi tên to lớn được đặt phía trên gây cho quân Đại Lê hoang mang sợ hãi cùng cực, hiện tại đến chính bọn nó sẽ được tự thân trải nghiệm vũ khí mà bọn nó tạo ra.
Mũi tên khổng lồ bắn ra hướng về quân Đại Lê, bất chợt một đạo nhân xuất hiện phía trước, khuôn mặt bình tĩnh, cây phất trần trong tay hơi đảo nhắm vào mũi tên, mũi tên như lọt vào đại dương sâu thẳm, thoáng cái mất hết lực đẩy rơi xuống đất, bởi vì sức nặng của nó mà hơi nhấc lên một tí bụi bặm.
“Tiên mầm ta tới đây” Đạo nhân con mắt tinh quang tỏa ra nhìn về hướng Trịnh Đông Lân mỉm cười.
Trịnh Đông Lân rùng mình, đạo nhân xuất hiện mang lại cho nó một cảm giác cực độ nguy hiểm, người này nó không thể địch.
“Chính là Thiên Nhân Tướng đó, người mà chúng ta sẽ phải giết, một kẻ cầu đạo” Lý Cách nhận ra đạo nhân nói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.