Vô Địch Tiên Triều

Chương 21: ước mơ






“Các ngươi có ước mơ gì không ?” Sau khi ăn tối xong, Đình Phùng bỗng dưng hỏi làm sáu người Trịnh Đông Lân bất ngờ, có người con mắt rõ ràng, có người quay đầu một bên suy nghĩ, có người muốn nói rồi lại thôi.
“Lúc trước ta chưa có ước mơ gì, cứ dự định sẽ chống lại Đại Đường rồi thôi, nhưng hiện tại ta muốn trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Tướng Quân” Đinh Bộ Lĩnh trầm giọng nói.
Đúng là sau khi trải qua trận chiến đầu tiên tại Dạ Thành, trong lòng nó như mở ra một con đường mới, con đường dành riêng cho nó, nó muốn trở thành Đại Tướng Quân thống lĩnh binh sĩ bảo vệ cương thổ.
Nói là chống lại Đại Đường, nhưng Đại Đường là vĩ đại tới dường nào, đừng nói Tứ Quốc, toàn bộ lãnh thổ An Nam cũng không đáng nhắc tới, điều đó làm Đinh Bộ Lĩnh bước đi trên con đường sinh mệnh của nó trở nên rất mơ hồ.
Nhưng hiện tại, con đường đã biến thành sáng sủa hơn, nó biết nó nên phải làm gì, nó sẽ trở thành Đại Tướng Quân, mở lối cho Tây Sơn.
“Ngươi” Đình Phùng trong lòng hơi chấn động, hai chữ Đại Đường cân lượng quá mức to lớn, là một Thiên Nhân Tướng nhỏ bé nằm trong lãnh thổ Tây Sơn, nó không dám nghĩ tới việc chống lại Đại Đường.
“Còn ta, ta sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, để cho Lục Hợp tỏa ra quang mang vạn trượng” Tô Đông Lưu thần tình sắc bén nói, nó nắm chặt thanh trường kiếm của mình.
Lời nói của Tô Đông Lưu làm cho Đình Phùng chấn động không kém, Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm so với Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Tướng Quân, hai cái không một cái nào là dễ thực hiện, hiện tại trên đời, người nào dám tùy tiện mở miệng muốn trở thành cơ chứ, không sợ bị chính lời nói của mình đè chết hay sao.
“Nghe ngầu thật đó Đông Lưu huynh” Trịnh Đông Lân đưa ngón tay cái chìa ra nói.
“Hừ” Tô Đông Lưu cao ngạo ôm thanh kiếm vào ngực, biểu thị, đó là điều tất nhiên.

“Không biết ta hay ngươi, ai sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất trước” Đinh Bộ Lĩnh buồn cười nói.
Lục Hợp trong tay Tô Đông Lưu lóe lên một tia sáng, hiện lên khuôn mặt của Đinh Bộ Lĩnh, ý nói, ta sẽ là người chiến thắng.
“Còn ngươi, Trình Tú ?” Lần này không phải Đình Phùng hỏi, mà chính Trịnh Đông Lân cũng hứng thú.
“Ta ban đầu chỉ là tính một chỗ đi theo Đinh ca, hiện tại nếu Đinh ca đã muốn trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Tướng Quân, chắc ta sẽ là Thiên Hạ Đệ Nhất Phụ Trợ Tướng Quân” Trình Tú nghĩa khí nói ra.
“Ha ha” Năm người Trịnh Đông Lân kể cả Đình Phùng cười to.
“Có cái gì đáng buồn cười” Trình Tú thấy bọn nó cười chính mình, miệng lèm bèm khó chịu.
“Không có buồn cười” Trịnh Đông Lân cố gắng nén cơn xúc động, nhưng khuôn mặt méo mó đã bán đứng nó, dứt lời, cả người lăn ra đất phì cười.
“Đông Lân, đừng cười nữa, không khéo ta cười theo” Đinh Bộ Lĩnh nghiêm trang nói.
“Đinh ca, đến ngươi cũng cười ta” Trình Tú oán hận nói.
“Ta đùa ngươi thôi, Trình Tú, ta thật không biết nói như thế nào, nhưng có một huynh đệ như ngươi, là hạnh phúc lớn nhất đời ta” Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười nói.
“Đinh ca” Trình Tú cảm động nói.
Trịnh Đông Lân mỉm cười xem hai người bọn họ, nó là biết Trình Tú với Đinh Bộ Lĩnh, hai người bọn họ thân thiết như là huynh đệ ruột thịt vậy, Tô Đông Lưu khóe miệng nhếch lên một cái, Lý Tín thì đầu dựa trên hai chân, Lương nằm im lặng cố gắng ngẩng đầu nghe ngóng.
“Ngươi thì sao Lương ?” Trình Tú là người thân thiết thứ hai với Lương, nó hỏi.
“Ư ư ư…” Lương từ miệng phát ra tiếng rên.
Trịnh Đông Lân khóe miệng run rẩy, đi tới kế bên Lương, rút cái băng gạt ra khỏi mồm nó, lúc này nó mới nói ra lời.
“Mẹ ngươi, Trình Tú, ngươi làm ta bị câm nín muốn chết” Lương lời nói đầu tiên là chửi thề.
Trình Tú giả đò mặc kệ nó, quay đầu sang một bên huýt gió, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ta muốn đánh bại Ngao Kiều và sau đó trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Cung” Lương mở miệng nói.
“Lại một tên điên” Đình Phùng lại thêm một lần chấn kinh không nói nên lời, cả lũ này là cái quái gì, tên nào cũng muốn trở thành đệ nhất, ông ta còn có một suy nghĩ lớn mật, không lẽ có bao nhiêu cái đệ nhất trên đời bọn nó cũng muốn giành giật hết hay sao.
“Nhưng mà đường còn xa lắm” Lương bất chợt thở dài, nhìn chính mình nằm dài trên đất, nó không khỏi tổn thương trong lòng.

“Lý Tín ?” Trình Tú nói.
“Ta, ta…. Không nói được hay không ?” Lý Tín nhìn xung quanh, hơi nhút nhát nói.
“Đã là huynh đệ đồng sinh cộng tử, ngươi vì cái gì không nói” Trình Tú khó chịu trông lấy nó.
“Nếu hắn đã không muốn nói, ngươi đừng ép” Đinh Bộ Lĩnh hòa giải.
“Ta muốn thống nhất các tộc miền núi” Lý Tín lúc này nhỏ giọng nói.
“Cái gì ?” Một đám người Trịnh Đông Lân cả kinh nhìn lấy nó.
“Ngươi là tộc người miền núi ?” Đình Phùng thăm dò hỏi.
“Ta là người tộc miền núi, đúng như giao kèo của Tây Sơn từ thưở lập quốc, ta được mẫu hậu gửi xuống giúp các ngươi chống lại quân Đại Lê” Lý Tín nói.
“Mẫu hậu, nói vậy ngươi là người trong hoàng tộc ?” Trịnh Đông Lân hỏi.
“Ta là Thế Tử duy nhất của sơn tộc Tây Sơn” Lý Tín khẳng định nói.
“Cái gì ?” Lại một tiếng kêu kinh dị tới từ đám người Trịnh Đông Lân, bọn nó đều biết Lý Tín có sức mạnh thể chất kinh khủng, thân thế có lẽ sẽ không bình thường, nhưng lại không nghĩ được tới mức, nó là Thế Tử của Sơn Vương.
“Nhưng điều này có lẽ quá mức nguy hiểm, tại sao mẫu hậu ngươi lại có thể cử một mình ngươi tới chiến trường” Đình Phùng nhíu mày, cảm thấy hoàng tộc người miền núi có lẽ quá mức khinh suất.
“Mẫu hậu nói ta sẽ không chết, người muốn ta xuống đây để dứt bỏ tính cách nhút nhát, nhưng ta không nghĩ ta là một người nhút nhát, mẫu hậu sai lầm rồi” Lý Tín e thẹn nói ra.
Không một ai trong đám người Trịnh Đông Lân đáp lại lời nó, ngươi còn nói ngươi không nhút nhát, vậy tại sao khi nói ra, ngươi lại đỏ mặt, hai tay nắm vạt áo, lừa đảo trẻ con hay sao.
Mặc dù kinh ngạc về thân phận thật sự của Lý Tín, bất quá chỉ trong chớp mắt bọn nó đều trở lại bình thường, như chưa từng biết về thân phận thật sự của Lý Tín, tất cả là vì trong lòng bọn nó đều chứa một giấc mơ còn vĩ đại hơn.
Nếu không là Thiên Hạ Đệ Nhất, không có giấc mơ.
“Thống nhất An Nam, đánh đổ Đại Đường là giấc mơ của ta” Trịnh Đông Lân trầm giọng nói.
Trong lúc nói nó cũng không phát giác, trên người nó tỏa ra một loại khí chất muốn đánh vỡ thiên địa trói buộc, muốn bay lượn chín tầng trời, muốn đánh vỡ hết mọi định luật.
“Ngươi” Đình Phùng há hốc mồm, tay chỉ vào Trịnh Đông Lân, người này lời nói ngay thẳng, không phải chỉ là kẻ nói suông, Đình Phùng thấy được trong mắt nó có một khỏa tinh thần đang được thắp sáng lên, rồi từ thỏa tinh thần đó sẽ chói sáng nhất trên bầu trời đầy sao.
“Đông Lân” Mặc dù là Đinh Bộ Lĩnh có mục đích ban đầu là đi theo Trịnh Đông Lân xây dựng bất thế cơ đồ, nhưng hiện tại nghe nó nói lại, vẫn không khỏi cực độ xúc động, nắm chặt bàn tay.
“Đông Lân” Trình Tú mỉm cười.

“Đông Lân” Thế Tử sơn tộc Lý Tín gật đầu nói.
“Ta biết mà” Tô Đông Lưu trường kiếm chỉa ra ngoài, Lục Hợp cũng rung động như chính chủ nhân nó vì lời nói của Trịnh Đông Lân.
“Đông Lân” Lương rên lên.
“Khi các ngươi trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất, hãy giúp ta thống nhất An Nam, lật đổ Đại Đường” Trịnh Đông Lân vung tay ra trước mặt bốn người Đinh Bộ Lĩnh.
“Được” Năm người Đinh Bộ Lĩnh, lần lượt là Đinh Bộ Lĩnh, Tô Đông Lưu, Trình Tú, Lý Tín, Lương đặt tay lên trên bàn tay của Trịnh Đông Lân, hô to.
“Các ngươi” Đình Phùng cảm động nhìn sáu người bọn nó, cảm thấy chính ông ta ở đây có chút dư thừa, không một tiếng động bỏ đi, ông ta nhìn lên hướng chân trời, hơi có chút tự giễu, xem ra ta đã già thật rồi, không còn một tí sức trẻ như bọn hắn.
“Nhưng ta tin tưởng các ngươi có thể làm được” Đình Phùng mỉm cười nhìn sáu người Trịnh Đông Lân, nó tin tưởng một ngày nào đó không xa, năm người đó sẽ rực rỡ chói sáng đến mức mà không một ai có thể nghĩ tới.
“Ta phải tu luyện” Trịnh Đông Lân nhận ra thực lực của nó trên chiến trường này còn chưa đủ thay đổi bất cứ điều gì, chỉ một Phạm Nhật đã khiến nó suýt chút trọng thương bỏ mạng, nó cần phải mạnh hơn mới có thể thay đổi thế cục Dạ Thành.
Thái Huyền Công công dụng kỳ diệu có thể nói là thiên hạ đệ nhất, vết thương từ chỗ bị Phạm Nhật gây ra đã khép lại, dựa theo tính toán có lẽ đến sáng hôm sau sẽ khỏi hẳn.
Trịnh Đông Lân ngạc nhiên nhận ra rằng, sau khi khổ chiến với Phạm Nhật, cảnh giới của nó đã tăng lên đáng kể, Ngũ Đẳng Chi đã đột phá đỉnh phong, chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa sẽ đạt tới Lục Đẳng Chi, lúc đó thực lực lại tăng thêm một bậc dài, lại đánh với Phạm Nhật, càng có thêm tự tin.
Để đề phòng binh lính Đại Lê sẽ thừa dịp tấn công vào ban đêm, quân lính Tây Sơn đã cho một lượng lớn lính canh gác canh chừng, bên kia Đại Lê cũng đề phòng giống như thế, bởi vì một khi bị đột kích bất ngờ, quân địch sẽ làm quân ta rối loạn đội hình, chưa kể bởi vì bất ngờ mà sĩ khí không có, lúc đó chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng.
Là một người thông minh, Vương Bí sẽ không bao giờ để bị mắc lỗi một lỗi cơ bản như vậy, bên kia Quân Sư của Đại Lê cũng đồng thời cẩn trọng, chỉ cần mắc mỗi lỗi nhỏ từ người chỉ huy, cái giá phải trả sẽ luôn là mạng sống của binh sĩ.
Đại Tướng Quân là người dẫn dắt binh sĩ trên chiến trường còn Quân Sư sẽ là người vạch rõ chiến lược cho toàn quân, bất kể là ai, không có một người nào là thừa thải.
Một đội quân không có Quân Sư chẳng khác nào rắn không đầu, một Quân Sư giỏi chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, từ đó nhìn ra tầm quan trọng của Vương Bí trên chiến trường.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.