Vô Địch Tiên Triều

Chương 100: Nhấc lên phong bạo






Mỗi biên giới phân cách nhau giữa các khu mật địa với nhau sẽ có hai thanh đại kỳ đánh số phân biệt.
Lúc này, đại kỳ đánh số khu 11 bị người đánh gãy, ý nghĩa đã có người từ khu khác xâm lược khu 11.
Lúc trước khảo hoạch Thư Viện không phải không có các khu xâm lược nhau, nhưng đó chỉ là giới hạn những người đạt điểm số cao nhất mỗi khu, khi mà giai đoạn khảo hoạch đã gần tới điểm cuối, cần tìm ra người thống trị mười hai khu mật địa.
Nhưng có điều hiện tại, giai đoạn khảo hoạch vòng ba chỉ vừa bắt đầu không bao lâu, đã có người xâm lược khu mật địa khác, nghĩ thôi cũng thấy kinh thế hãi tục.
Là người nào có năng lực làm nên điều này ?
Trịnh Đông Lân dẫn đầu trăm người khu mật địa 12 đánh gãy đại kỳ khu 11, đoàn người như là binh lâm thiên hạ, khí thế to lớn hùng hậu không thua kém bất kỳ một chi đội quân tinh nhuệ nào trên chiến trường.
Thoáng cái có thể thấy Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp chỗ kinh khủng, chỉ sợ Thiên Tử tạo ra Phong Cấm Thuật cũng có chỗ không bằng, không chạm được tới bản thể Thiên Ma, làm thế nào có thể phong cấm nó.
Nên biết dưới trướng Thiên Ma con rối tính lên hàng vạn người, người so với cỏ rác còn nhiều hơn, dày đặc tiến tới, Thiên Tử không cẩn thận cũng có thể lật thuyền trong mương không chừng.
Đối với Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp, Trịnh Đông Lân hài lòng vô cùng, nó là người hiện đại xuyên việt trở về, tự nhiên hiểu tầm quan trọng của câu nói ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên ngọn núi cao’.
Vả lại đây còn không phải ba cây, mà là trăm cây, còn có thể tăng lên, một nghìn, một vạn, mười vạn.
Lấy ví dụ đơn giản, đối với chúng ta, một nghìn đồng không đáng là bao, nói thậm chí còn có phần nhỏ tí ti, nhưng nếu một nghìn người chính là một triệu, nếu là một triệu người đóng góp đâu.
Bất quá trước mắt, Trịnh Đông Lân chỉ có thể khống chế một trăm người, đó đã là giới hạn của nó, nếu muốn mở rộng thêm, nó cần phải có tinh thần lực mạnh hơn, hoặc là tăng lên tầng thứ hai Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp.

Ngọc bội của những người khu 11 lúc này bốc lên tia sáng không ngừng, ánh sáng chớp động mãnh liệt.
Ánh sáng chớp tắt không ngừng chính là báo tin đã có người khu khác xâm nhập khu mật địa bọn nó.
Bọn nó sắc mặt biến đổi, có cỗ dự đoán không yên, người cùng khu cướp đoạt điểm số chỉ lấy đi của bọn nó năm thành số điểm, nhưng nếu là người khác khu cướp đoạt, bọn nó sẽ phải mất đi bảy thành số điểm, tổn thất nhiều hơn hai thành, không phải dễ chịu.
Thư Viện đặt ra quy định này chính là để mỗi một khu đều cố gắng tranh đấu với nhau và cũng đúng như xã tắc thiên hạ hiện tại, nhược nhục cường thực.
Người nào bản lĩnh thông thiên, lúc này đã bắt đầu xâm lấn khu mật địa của chúng ta ?
Bọn nó lo sợ, bản thân cấp tốc chạy nhanh tìm kiếm đồng đội, mỗi một lần khu mật địa bị xâm lược, đó không phải là mỗi cá nhân một người, mà chính là toàn bộ cá nhân khu xâm lược, lúc này đơn độc hành tẩu dễ nhất bị vây công.
Thiếu niên mắt láo liếc, nó bản thân gần nhất biên giới khu 12, trong lòng vừa lo sợ, vừa tìm kiếm hình bóng người khu 11, tìm kiếm chỗ nương tựa.
Thiếu niên thân pháp cũng xem như là có kỹ thuật, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lúc này, một bóng người khác so với nó còn nhanh hơn xé gió đuổi theo.
Thiếu niên sắc mặt hơi tái, ngọc bội lúc này phản ứng mãnh liệt, như vậy người đuổi theo nó không cùng một khu, mà thân phận chắc phải là người khu mật địa khác.
Bị người cùng khu đánh cướp điểm số chỉ mất năm thành điểm, nhưng nếu để người khu khác cướp đoạt sẽ là bảy thành, thiếu niên nghĩ mà gấp rút, điều động toàn bộ tốc độ vượt lên.
Bỗng nhiên nó thấy một nhóm người phía trước, ngọc bội lần này không còn mãnh liệt, biết chắc là cùng một khu.
Thiếu niên đáy mắt mừng rỡ, tìm được chỗ nương tựa, nó hô to.
“Chư vị xin giúp đỡ, có người khu mật địa khác đuổi tới ta”
“Hả ?”
“Người khu mật địa khác đã tới ? Có bao nhiêu người đuổi theo ngươi ?”
Nhóm người mười người nghe thiếu niên kêu gọi, đồng thời lớn tiếng truy hỏi, lập tức cảnh giác cao độ, binh khí đồng loạt giương lên.
“Chỉ có một người, đối phương chỉ có một người” Thiếu niên la to, nó tới được vị trí nhóm người liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mắn ta nhanh nhẹn, nếu không đã bị tên kia bắt được.
“Ngươi kể chi tiết tình hình một chút, hắn võ công như thế nào ?” Nhóm người truy hỏi, sắc mắt nghiêm túc.
Bọn nó giống như thiếu niên, đều nhận được tin có người khu mật địa khác xâm lược, cho nên hiện tại đã tụ họp được một nhóm mười người tạm thời.
“Ta không thấy rõ nội tình hắn, chỉ biết thân pháp của hắn rất cao minh, nếu không phải ta nhanh trí dựa vào địa hình trốn thoát, chỉ sợ sẽ phải bị hắn bắt được” Thiếu niên nghĩ mà còn sợ.
“Chỉ là thân pháp cao minh, không rõ cảnh giới ?” Đám người nhíu mày.
“Có lẽ hắn là Bát Đẳng cảnh giới” Thiếu niên nghĩ một tí rồi nói.
“Chỉ là Bát Đẳng, như vậy không đáng lo sợ, chúng ta có Sài huynh, Ong huynh, Kiến huynh là đều là Bát Đẳng cao thủ, nếu hắn có tới kết quả cũng chỉ là bị chúng ta hạ gục” Đám người nghe thiếu niên, ngữ khí nhanh chóng biến hời hợt.
“Bất quá trước khi nhận ngươi vào nhóm, ngươi phải đưa cho chúng ta hai thành điểm số”

“Được” Thiếu niên không có tức giận, đây là lẽ đương nhiên, thiên hạ sẽ không có bữa ăn nào miễn phí, tất cả phải là đánh đổi, so với bảy thành điểm số, hai thành không đáng là bao.
Người nhận lấy điểm số thiếu niên đưa tới là một trong ba tên Bát Đẳng, bọn nó nhận lấy điểm số, sắc mặt thoải mái, không khỏi cảm thấy, lần này bị xâm lược có vẻ cũng không tệ, người nương tựa nhiều, điểm số cũng dễ kiếm.
Sột soạt.
Đám người lỗ tai giật giật, có tiếng lá cây từ phía trước truyền tới, có người đang tiến tới.
“Là người của khu khác” Bọn nó mau chóng nhận ra, ngọc bội phát ra ánh sáng khác thường.
“Là tên theo đuổi ta, chỉ có một người” Thiếu niên nói, nó nhận ra thân pháp quen thuộc.
Hoàng Phương xuất hiện.
“Hừ, chỉ có một người cũng dám cả gan truy đuổi chúng ta, ai cho ngươi lá gan này” Sài huynh, Kiến huynh, Ong huynh uy nghiêm quát lớn.
Binh khí lóe lên ánh sáng bạc dọa người, đồng loạt nhắm vào Hoàng Phương.
Sài huynh có một cảm giác kỳ lạ, nó không thấy bất cứ một cảm xúc ba động từ khi người này xuất hiện, tựa như người này không phải nhân loại, không có tình cảm.
“Nếu là ta cho lá gan đấy thì ngươi tính sao ?” Tiếng nói đồng dạng hời hợt từ bên kia truyền tới, đám người lập tức rùng mình.
Chợt thấy đoàn người đông như kiến, bọn nó con mắt nhảy nhảy, nếu bọn nó đếm không sai, đoàn người có chừng trăm người.
Da đầu không khỏi tê dại, một trăm người đi chung, không lẽ là toàn bộ số người một khu lập thành đoàn đội xâm lược bọn nó, như thế thì làm cách nào đánh ?
Một trăm người chính là con số nghiền ép, mười người không đủ nhét kẽ răng.
Phút trước còn uy phong lẫm lẫm, Sài huynh, Kiến huynh, Ong huynh lúc này nuốt một ngụm nước bọt, binh khí có chút nắm không vững.
Trịnh Đông Lân mỉm cười, cảm giác của nó lúc này chỉ có hai từ, thoải mái, không cần động tay động chân, đã có thuộc hạ đánh đấm.
“Một người của ngươi ?” Sài huynh nắm cổ áo thiếu niên, mặt trướng đỏ ngầu quát lớn, hận không thể moi tim móc mắt thiếu niên.
“Thật là lúc nãy chỉ có một mình hắn đuổi theo ta” Thiếu niên lắp bắp chỉ Hoàng Phương.
“Ăn hại” Sài huynh tức giận, dứt khoát vứt bỏ binh khí chạy trốn, đối phương một trăm người, đánh cái rắm a ?
Ba người Sài huynh, Kiến huynh, Ong huynh cảnh giới cao nhất, cho nên cũng vượt xa đám người chạy trốn.
Thiếu niên cảnh giới thấp nhất, sắc mặt khó coi, hai thành điểm số của ta không lẽ vứt cho chó ăn ?
Tiếng gió rít gào bên mang tai, thiếu niên trong lòng thấp thỏm, chỉ thấy Hoàng Phương kề bên người nó.
Hoàng Phương dùng tay làm đao chặt vào cổ thiếu niên, thiếu niên mắt trợn trắng không cam lòng ngất xỉu.
Toàn bộ số người còn lại phô thiên cái địa đuổi theo đám người Sài huynh, giăng đầy thiên la địa võng, phút chốc, mười người mặt mũi bầm dập bị kéo lê trở về.

Trịnh Đông Lân vung tay cướp đoạt điểm số, bỗng dưng sắc mặt nó khó coi, điểm số nó cướp của đối phương chỉ được một thành, tại sao lại thấp như vậy ?
Nó thử lại, vẫn là một thành, Trịnh Đông Lân chắc chắn, có người đang động tay động chân với nó.
“Quy định cải biến, Trịnh Đông Lân hành vi khảo hoạch không được phép chấp nhận, chỉ có thể thu hoạch của người khác một thành điểm số, quy định từ lúc này bắt đầu có hiệu lực”
Tiếng nói từ phía trên đầu truyền tới, là giọng nói của Hồng Dịch trưởng lão, lão ta trong lòng khoái chí, để xem ngươi làm thế nào.
Khi thấy Trịnh Đông Lân dẫn dắt trăm người xâm lược, hành động này không chỉ chấn kinh số người dự khảo hoạch, mà kể cả là số trưởng lão ngóng xem cũng bị làm kinh động.
Bọn nó không hiểu thấu, Trịnh Đông Lân là làm cách nào có thể khiến cho toàn bộ số người khu mật địa 12 khuất phục.
Hồng Dịch trưởng lão thấy vậy bồn chồn, nếu tiếp tục để cho điều này tiếp diễn, ngôi vị đầu bảng sẽ không chạy khỏi tay Trịnh Đông Lân, cho nên lão ta nhanh chóng đề nghị giảm điểm số Trịnh Đông Lân hấp thụ.
Quả nhiên tất cả trưởng lão đều đồng ý, bởi vì trong số những người dự thi khảo hoạch, có một số là quan môn đệ tử của những trưởng lão này, Thái Thượng trưởng lão làm ngơ, lão cũng lo lắng Đinh Bộ Lĩnh chịu thiệt.
“Đám lão già này ức hiếp ta quá đáng” Trịnh Đông Lân trong lòng cực kỳ tức giận.
Lúc này không thiếu người cười trên nỗi khổ nó, tiếng nói của Hồng Dịch trưởng lão vang vọng toàn bộ mười hai khu mật địa, không chỉ riêng khu 11, cho nên các khu khác đều nắm rõ tin tức.
“Ha ha, đáng đời”
“Một thành điểm số, thấp đến đáng thương, nếu là ta, ta cũng đập đầu bỏ khảo hoạch”
Trịnh Đông Lân con mắt rét lạnh, đợi đấy, ta sẽ cho các ngươi một niềm kinh hỉ bất ngờ.
“Nhấc lên phong bạo, cuốn bay toàn bộ mười hai khu mật địa” Trịnh Đông Lân rống giận, phía sau Thiên Ma bóng mờ cộng hưởng trôi nổi, khí thế đáng sợ như vực sâu lạnh lẽo.
Một trăm người dậm chân, đất đai chấn động rung chuyển, như là hổ lang chi sư quân đoàn.
Sài huynh, Kiến huynh, Ong huynh bị khí thế chấn nhiếp, con mắt bị sợ hãi chiếm ngự, nó không biết Hồng Dịch trưởng lão có hay không thật sự chọc giận một con quái vật.
Long là có vảy ngược, động vào vảy ngược, chính là trời cũng lật.
Trịnh Đông Lân, uy nghiêm không thể phạm.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.