Vô Địch Thiên Hạ

Chương 96: Bắt hết cho ta




Ngay lúc Hoàng Tiểu Long giết chết tên thủ lĩnh tội phạm không bao lâu, mặt đất mãnh liệt chấn động, sau đó truyền đến tiếng ngựa hí cùng thanh âm trọng binh, xem ra là biên cảnh quân của Lạc Thông vương quốc đến rồi.
Cũng giống như ở Địa Cầu, cảnh sát sau khi kết thúc mới có thể tới nơi.
Không lâu sau, hơn một ngàn quân đội xuất hiện trong tầm mắt bọn người Hoàng Tiểu Long, những binh lính này cùng tướng sĩ đi vào quảng trường, chứng kiến trên quảng trường thị trấn nhỏ vô số thi thể cư dân còn có thi thể tội phạm, ai nấy đều biến sắc. 
Tuy chưa nắm rõ ràng lắm sự tình cụ thể, nhưng tất cả mọi người đã đoán được đại khái.
“Tần tướng quân, ngươi xem người kia hình như là Trữ Vũ gia tộc Trữ Phi, đệ đệ Trữ Vũ tộc trưởng Trữ Vương.”
Lúc này, ngón tay một gã phó tướng chỉ thi thể tên tội phạm thủ lĩnh, nói với tướng quân Tần Thạch. 
Tần Thạch nhìn lại, thấy rõ thi thể tên tội phạm thủ lĩnh, nhướng mày, quả nhiên là Trữ Phi, tên Trữ Phi trước đó không lâu đến biên cảnh cũng đã gây án, nhưng lần trước hắn đào thoát được, cho nên Tần Thạch nhận ra.
“Tần tướng quân, cái chết của Trữ Phi, sự tình có chút không dễ giải quyết, đến lúc đó Trữ Vương nhất định sẽ thông qua Bạo Long quốc vương hướng chúng ta tạo áp lực, ép chúng ta giao ra hung thủ.”
Tên phó tướng nói tiếp: 
“Ngươi xem?”
Tần Thạch gật đầu, người bình thường chết, tự nhiên không có việc gì, nhưng bây giờ cái chết của Trữ Phi, cũng có chút phiền phức rồi.
“Là ai đã giết hắn hay sao?” 
Tần Thạch chỉ tên tội phạm thủ lĩnh, quát hỏi.
“Là ta giết chết đấy.”
Hoàng Tiểu Long vẻ mặt đạm mạc. 
“Bắt hắn lại cho ta!”
Tần Thạch vung tay lên, nói với binh lính sau lưng.
“Vâng, tướng quân!” 
Bọn binh lính xông tới.
“Đứng lại! Các ngươi dám!”
Trần Phi Dung trợn mắt quát, cùng đệ tử Tinh Không Học Viện đi qua, nhìn hằm hằm bọn người Tần Thạch. 
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng cười, nhìn Tần Thạch, vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Dựa theo vương pháp, đánh chết biên cảnh tội phạm, luận công ban thưởng, ta ngược lại là muốn hỏi một chút, ngươi không chỉ không luận công ban thưởng, vì sao ngược lại còn muốn bắt ta?”
Tần Thạch yết hầu nghẹn lại. 
“Lớn mật, tiểu tử ngươi hành hung sát nhân, vậy mà còn đòi ban thưởng?”
Tần Thạch không có mở miệng, tên phó tướng nhìn Hoàng Tiểu Long quát:
“Đến bắt hắn cho ta!” 
Nhưng mà, những binh lính kia còn chưa tiến đến, liền bị Trần Phi Dung cùng hai gã cường giả Thập giai nhao nhao đánh bay.
“Ngươi, các ngươi cũng dám tạo phản?”
Tên phó tướng thấy Trần Phi Dung động thủ, gán cho bọn người Trần Phi Dung tội tạo phản. 
“Khẩu khí thật lớn!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai? Cút ra đây cho ta!” 
Tên phó tướng kia quát.
Đám người tránh ra, một người đi ra, đúng là vương tử Lục Khải, Tần Thạch thấy rõ diện mạo Lục Khải, sắc mặt đại biến, thế nhưng mà tên phó tướng kia hiển nhiên không nhận ra Lục Khải, gặp Lục Khải đi ra, khua tay nói:
“Bắt luôn tên này lại cho ta!” 
“Dừng tay cho ta!”
Tần Thạch lập tức quát, ở đằng kia phó tướng cùng bọn binh lính giật mình, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước mặt Lục Khải, cung kính hành lễ nói: “Tần Thạch bái kiến vương tử điện hạ!”
Vương tử điện hạ! 
Tên phó tướng cùng bọn binh lính kinh ngạc đến ngây người, sợ hãi xuống ngựa, toàn bộ quỳ sát xuống:
“Khấu kiến vương tử điện hạ!”
Tên phó tướng đầu ép tới cực thấp, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống. 
“Các ngươi tiếp tục đi, ngươi quỳ cho ta!”
Lục Khải lại để cho Tần Thạch tiếp tục, một ngón tay chỉ tên phó tướng, để cho hắn tiếp tục quỳ.
Tần Thạch tiếp tục, Lục Khải nhìn tên phó tướng cười lạnh: 
“Ngươi nói, ngươi muốn bắt ta?”
Tên phó tướng đổ mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi dập đầu:
“Ta không biết là vương tử điện hạ, thỉnh vương tử điện hạ thứ tội!” 
Lục Khải nói tiếp:
“Ngươi mới vừa nói, chúng ta tạo phản?”
Tên kia sắc mặt trắng bệch, không biết trả lời như thế nào, lúc này hắn đã chuẩn bị tâm lý để chết. 
Lúc này, Lục Khải quay đầu sang nhìn Tần Thạch, thấy Tần Thạch trong lòng sợ hãi.
“Ngươi muốn bắt hắn, ngươi biết rõ hắn là ai sao?”
Lục Khải nhìn Tần Thạch lãnh đạm nói, ánh mắt chỉ Hoàng Tiểu Long, Tần Thạch không khỏi nhìn về phía Hoàng Tiểu Long. 
“Hắn là Hoàng Tiểu Long!”
Lục Khải nói.
“Cái gì? Hoàng Tiểu Long!” 
“Hắn thực là Hoàng Tiểu Long!”
Tần Thạch, tên phó tướng, còn có phần đông binh sĩ đều bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Tiểu Long, chấn động mãnh liệt.
Hoàng Tiểu Long, Vũ hồn cấp mười hai Viễn Cổ Thần Long, Hắc Long Vũ hồn! là thiên phú đệ nhất nhân của Lạc Thông vương quốc! 
Hiện tại, đã truyền khắp Lạc Thông vương quốc, toàn bộ Lạc Thông vương quốc cho tới bình dân dân chúng, từ tướng quân, công tước, ai ai cũng biết. Mà ngay cả bốn phía nước láng giềng một ít thế lực lớn cũng đã biết rõ Lạc Thông vương quốc có một thiên tài yêu nghiệt.
Tần Thạch trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Hoàng Tiểu Long cùng Hạo Thiên nguyên soái có quan hệ sâu đậm, điều này hắn biết rõ, mà tên phó tướng, vẻ mặt hoảng sợ, vừa rồi hắn đã chuẩn bị chết, mà bây giờ sợ muốn chết yên ổn cũng không phải dễ. 
“Chuyện này, ta sẽ báo cáo với phụ vương!”
Lục Khải nói tiếp.
Tần Thạch, phó tướng thân thể đột nhiên chấn động. 
Nhóm người Hoàng Tiểu Long rời đi, bọn người Tần Thạch, phó tướng vẫn đang bất động tại chỗ.
Mà Hoàng Tiểu Long rời khỏi thị trấn nhỏ, cũng không trở về Lạc Thông vương thành, mà là tiếp tục đi dọc những thôn trấn khác.
Một tháng sau, bọn người Hoàng Tiểu Long mới theo biên cảnh đi về Lạc Thông vương thành. 
Về phần Lục Khải cùng Hoàng Tiểu Long đổ ước, tự nhiên là Hoàng Tiểu Long thắng.
Trở lại Lạc Thông vương thành không bao lâu, bọn người Hoàng Tiểu Long tiêu diệt tội phạm có công, Lạc Thông vương quốc rất nhanh khen thưởng hậu hĩnh, một mạng tội phạm thưởng 100 kim tệ, Hoàng Tiểu Long tổng cộng được khen thưởng hơn mười vạn kim tệ.
Mà không lâu sau, Tần Thạch bị giáng chức làm phó tướng, còn tên phó tướng đã bị tước bỏ quan chức, trục xuất khỏi quân ngũ. 
Hoàng Tiểu Long trở lại Thiên Huyền phủ, phụ mẫu, muội muội, đệ đệ đều ở đây, còn có cả Lý Lộ, đêm đó Thiên Huyền phủ bày yến ăn mừng Hoàng Tiểu Long tấn chức khảo hạch thành công.
Yến hội rất náo nhiệt, Hoàng Mẫn cùng Hoàng Tiểu Hải đùa giỡn một hồi.
Đãi yến hội chấm dứt, mọi người trở về, đại sảnh chỉ còn lại có ba người Hoàng Tiểu Long, nguyên soái Hạo Thiên, Phí Hầu. 
“Hai tháng này, người của Đại Kiếm Tông, có xuất hiện hay không?”
Hoàng Tiểu Long hỏi.
“Hồi bẩm Môn Chủ, không có.” 
Nguyên soái Hạo Thiên hồi đáp:
“Nhưng, thuộc hạ tra được Đại Kiếm Tông tháng sau sẽ cử hành buổi lễ long trọng, là tổng tuyển cử tông chủ.”
“Tổng tuyển cử Tông chủ?” 
Hoàng Tiểu Long trầm ngâm nói:
“Là ai tiếp nhận Đại Kiếm Tông hạ nhiệm tông chủ?”
“Là Lưu Uy sư đệ, gọi Lâm Trí Nhân, thực lực là Thập giai hậu kỳ đỉnh phong, nhưng mà Lâm Trí Nhân thiên phú không tồi, mười năm nữa có hi vọng đột phá Tiên thiên.” 
Phí Hầu hồi đáp.
Hoàng Tiểu Long gật đầu, sau đó lại để cho hai người nguyên soái Hạo Thiên, Phí Hầu mật thiết chú ý nhất cử nhất động của Đại Kiếm Tông.
“Thỉnh Môn chủ yên tâm.” 
Hai người cung kính nói.
Sau đó, Hoàng Tiểu Long từ trong Linh lung Bảo tháp lấy ra hai mươi khỏa Diễm Long Châu, cho hai người mỗi người mười khỏa, để cho hai người nuốt tu luyện, hai người biết rõ Hoàng Tiểu Long cho hai người chính là dị bảo Linh lung Bảo tháp sinh ra Thiên Địa kỳ vật Diễm Long Châu, hai người tự nhiên là khấu tạ không thôi.
Hai người sau khi lui xuống, Hoàng Tiểu Long đi tới gian phòng phụ mẫu, nói hai ngày nữa sẽ tiến vào rừng rậm Ngân Nguyệt sâm lâm tu luyện, cũng cho phụ mẫu 60 khỏa Diễm Long Châu. 
Trở lại gian phòng của mình, Hoàng Tiểu Long tiếp tục tu luyện Tu La quyết, tiễu sát tội phạm hai tháng này, Hoàng Tiểu Long đã đột phá đến Thất giai trung kỳ.
Hoàng Tiểu Long tiến vào Linh lung Bảo tháp, nuốt tiếp khỏa Diễm Long Châu, vận chuyển Tu La quyết, Song long Vũ hồn không ngừng cắn nuốt hư không Cửu U Minh Khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.