Vô Địch Thiên Hạ

Chương 255: Không có thuốc hối hận




Toàn thân Cảnh Khẳng tản ra Đấu khí, sau lưng chợt lóe ánh sáng, xuất hiện một cái chùy lớn.
Vũ hồn đứng đầu cấp mười, Chấn Thiên Chùy!
Chấn Thiên Chùy xuất hiện, chùy luân không ngừng xoay tròn, không trung sau lưng Cảnh Khẳng phát ra âm thanh chói tai, chấn nhiếp tâm thần người nghe. 
Sau khi gọi Vũ hồn ra, Cảnh Khẳng lập tức hồn hóa, hợp làm một thể với Vũ hồn. Sau khi hồn hóa, một Cảnh Khẳng vốn thấp nhỏ, lại lớn hơn không ít, toàn thân tựa như phủ thêm một tầng chiến giáp màu bạc, hai tay trở nên vai u thịt bắp, cánh tay giống như chuôi chùy, hai đấm nắm lại giống như đầu chùy.
Cảnh Khẳng trầm giọng quát một tiếng, không chút chậm trễ ra tay với Hoàng Tiểu Long.
Thân hình lão chợt lóe, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, một quyền ầm ầm mà ra. 
"Tiểu tử, chết đi!" Đôi mắt lão tràn ngập sát ý lạnh lùng.
Lão nhìn ra, mặc dù Hoàng Tiểu Long chỉ là cấp sáu, nhưng thực lực cực mạnh, cho nên mới gọi Vũ hồn ra lập tức hồn hóa, rồi cướp cơ hội ra tay trước.
Hai người Đỗ Tân, Đặng Quang hoảng sợ, lúc bọn họ muốn ra tay thì âm thanh Hoàng Tiểu Long truyền tới: "Không cần, các ngươi lui sang một bên, canh chừng hai người kia là được!" 
Đỗ Tân và Đặng Quang ngẩn ra, sau đó cung kính lui qua một bên, chặn lại đường lui, ngăn ngừa hai trưởng lão kia chạy trốn.
Hoàng Tiểu Long đứng tại chỗ, nhìn một quyền của đối phương ầm ầm đánh tới, lạnh giọng cười, cũng không tránh ra. Thân thể hắn chấn động một cái, Đấu khí nở rộ, cũng đánh ra một quyền nghênh đón quả đấm của đối phương.
Cảnh Khẳng thấy Hoàng Tiểu Long chỉ là cấp sáu, lại dám dùng nắm đấm đỡ một quyền thiết chùy của mình thì âm thầm vui mừng. Mặc dù lão chỉ là cấp bảy trung kỳ đỉnh phong, nhưng sau khi hồn hóa, chùy luân của Chấn Thiên Chùy dung hợp với hai nắm đấm của lão, khiến cho hai nắm đấm của lão cực kỳ rắn chắc, ngay cả cường giả cấp bảy hậu kỳ cũng không dám trực tiếp đỡ đòn. 
Trong mắt lão, Hoàng Tiểu Long dám dùng nắm đấm đỡ một quyền này, đơn giản là tự tìm đường chết!
Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người trong sân, hai quyền trực tiếp đụng vào nhau.
Một tiếng "keng" vang dội, như hai thiết kiếm đập vào nhau. 
Cảnh Khẳng bị chấn liên tiếp lui về sau, để lại hai mươi mấy dấu chân sâu tới nửa thước, đất đá xung quanh dấu chân, bị chấn nát toàn bộ.
Mà Hoàng Tiểu Long cũng bị chấn lui về sau hai mươi mấy bước, chỉ là khác với Cảnh Khẳng, dấu chân của Hoàng Tiểu Long rất nông, đất đá xung quanh cũng không bị vỡ ra.
"Cái gì?" Hai vị trưởng lão kia thấy kết quả như vậy thì mặt đầy khiếp sợ. Kể cả hai người Đỗ Tân, Đặng Quang cũng giật mình. 
Mặc dù hai người đã sớm biết thực lực của Hoàng Tiểu Long rất mạnh, nhưng cũng không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Một cấp sáu trung kỳ đỉnh phong đối kháng với một cấp bảy trung kỳ đỉnh phong, mà lại chiếm thượng phong. Người như vậy, thật quá yêu nghiệt rồi! Ít nhất thì thân là trưởng lão Thiên Vu môn, bốn người ở đây chưa có ai từng thấy qua yêu nghiệt như vậy.
Mà Cảnh Khẳng thì còn kinh hãi hơn cả bốn người. 
Qua va chạm vừa mới rồi, lão còn hiểu rõ sự kinh khủng của Hoàng Tiểu Long hơn bốn người.
Sau khi lão hồn hóa, hai nắm đấm đã trở nên vô cùng cứng rắn. Nhưng sau khi va chạm với Hoàng Tiểu Long thì lại giống như đánh lên một thứ, vừa bền vừa cứng rắn gấp mấy lần tinh thiết.
Hoàng Tiểu Long ổn định thân hình lại, lạnh lùng nhìn đối phương. Va chạm mới vừa rồi là để thử một chút, giờ thì hoàn toàn yên tâm. Mặc dù thực lực Cảnh Khẳng này không tệ, nhưng Hoàng Tiểu Long nắm chắc mười phần đánh chết được lão ta. 
Nếu đối phương là Tiên Thiên cấp bảy hậu kỳ, có lẽ Hoàng Tiểu Long không nắm chắc được mười phần như vậy.
"Mấy ngày nay nên dành thêm thời gian tu luyện Tu Di Thần Công." Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ. Gần đây thời gian tu luyện Tu Di Thần Công hơi ít, nhưng thân xác Hoàng Tiểu Long dù xét theo phương diện phòng ngự hay sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, cứng rắn như tinh thiết, vậy mà còn cách đại thành rất xa."
Nếu không, trong va chạm vừa rồi, cánh tay của Cảnh Khẳng sẽ bị Hoàng Tiểu Long đánh gãy. Còn nắm đấm sẽ biến thành, bột thịt. 
Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi về phía Cảnh Khẳng, diễn hóa ra Tu La chi thân. Ác Ma chi dực hiện ra sau lưng Hoàng Tiểu Long, luồng khí màu ám hồng lượn quanh toàn thân, tóc Hoàng Tiểu Long cũng đổi hết sang màu trắng.
Nhìn biến hóa của Hoàng Tiểu Long, cảm ứng khí tức giết chóc kinh khủng tản ra từ trên người hắn, đám người Cảnh Khẳng càng thêm kinh hãi.
Nhìn Hoàng Tiểu Long dần tiến lại, trong lòng Cảnh Khẳng sinh ra một chút sợ hãi, không ngừng lui về phía sau. Lúc này, lão đã có chút hối hận khi đi theo Đỗ Tân và Đặng Quang tới đây. 
Lão biết, bây giờ muốn trốn, rất khó.
Đột nhiên, Cảnh Khẳng gầm lên một tiếng, toàn thân không ngừng xoay tròn, từng luồng hào quang thiết chùy từ thân thể lão không ngừng nổ bắn ra, từng cái từng cái phát ra khí tức mạnh hơn lúc trước không ít
Mọi người biết, Cảnh Khẳng muốn liều mạng rồi. 
Quả nhiên, Cảnh Khẳng đột nhiên đánh tới phía Hoàng Tiểu Long.
Lúc Cảnh Khẳng không ngừng đánh đụng về phía Hoàng Tiểu Long, thân thể càng thêm xoay tròn kịch liệt, thân thể lão giống như hóa thành một thiết chùy khổng lồ. Lúc xoay tròn, thì áp lực kinh khủng phóng ra đè ép xung quanh, bốn người Đỗ Tân có ảo giác, không gian bốn phía như đang nén lại, tựa như bị ép thay đổi hình dạng.
Đây cũng là hồn kỹ bản mạng của Cảnh Khẳng, Chùy Thân. 
Dùng thân hóa chùy, xoay tròn với tốc độ cao, áp lực kinh khủng nghiền ép, chỗ nó đi qua, có thể nghiền nát mọi thứ.
Đáng tiếc, lão gặp phải Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long lạnh giọng quát một tiếng, hai tay đột nhiên vỗ một cái, từng vòng sáng kim sắc từ hai tay Hoàng Tiểu Long phá không mà ra. Kim vòng đụng tới đâu, mọi thứ đều dừng lại. 
Kể cả Cảnh Khẳng!
Cảnh Khẳng bị cưỡng ép ngừng giữa không trung, không gian bốn phía bởi vì lão xoay tròn mà tạo ra một cơn lốc lớn biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
Thân hình Hoàng Tiểu Long chợt lóe, đi tới giữa không trung, quyền ấn đánh thẳng vào ngực Cảnh Khẳng. 
Cảnh Khẳng ngã xuống đất, kêu thảm một tiếng.
Nhìn Cảnh Khẳng rơi xuống đất, bốn người Đỗ Tân lúc này mới hồi tỉnh lại. Nhanh như vậy đã kết thúc rồi?
"Ngươi, vừa mới rồi, là Đấu kỹ gì vậy?" Cảnh Khẳng nôn ra một búng máu, che ngực, mặt đầy hoảng sợ nhìn Hoàng Tiểu Long. 
Đấu kỹ kia lại có thể khiến mọi thứ dừng lại!
Đây là năng lực không gian chỉ có cường giả Thánh Vực mới có thể khống chế.
Nhưng, Hoàng Tiểu Long lại không phải Thánh Vực. 
Đây quả thực là vô địch dưới Thánh Vực mà!
Không chỉ Cảnh Khẳng nghĩ như vậy, bốn người Đỗ Tân cũng có cùng ý nghĩ.
Thật ra thì Tù Thần chưởng này mặc dù nghịch thiên, nhưng lại không vô địch như mấy người Cảnh Khẳng nghĩ. Nếu như đối phương có thực lực cao hơn Hoàng Tiểu Long rất rất nhiều, thì Tù Thần Chưởng sẽ không có tác dụng lớn với đối phương. 
Hoàng Tiểu Long đi tới trước mặt Cảnh Khẳng, lạnh lùng nhìn đối phương: "Bây giờ, ngươi còn muốn cùng ta thống trị thành Hắc Ma không?"
Sắc mặt Cảnh Khẳng trở nên khó coi, lúc này mới hiểu ra, ý tưởng lúc trước của lão ngu muội và nực cười cỡ nào.
Hoàng Tiểu Long quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hai vị trưởng lão kia. 
Hai vị kia thấy Hoàng Tiểu Long nhìn qua, bị dọa tới hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu cầu xin hắn tha thứ.
"Thiếu chủ tha mạng! Đừng giết chúng ta, đừng giết chúng ta. Chúng ta sai rồi, chúng ta sai rồi!"
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nhìn hai người: "Không giết các ngươi, sai rồi?" 
"Dạ, chúng ta sai rồi, đừng giết chúng ta." Hai người liên tục dập đầu.
Hoàng Tiểu Long nâng tay lên, chỉ ra một chỉ. Chỉ kình xuyên thủng mi tâm hai người.
Hai người ngã xuống. 
"Thế giới này không có thuốc hối hận, ta đã cho các ngươi cơ hội." Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói, quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Khẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.