Vô Địch Thiên Hạ

Chương 214: Tất cả các ngươi sẽ phải chết ở đây




Hoàng Tiểu Long và bọn Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu đằng đằng sát khí đi qua phố, ai thấy cũng phải tránh né.
Không bao lâu sau, đoàn người đã tới học viện Đoạn Nhận, đi vào trong. Chúng thầy trò đều cảm nhận được sát ý của họ, ai nấy đều kinh hãi.
“Đó là Hoàng Tiểu Long?” Hắn dẫn nhiều hộ vệ và người ngoài tới học viện Đoạn Nhận làm gì?” 
“Chẳng lẽ hắn không biết quy định của học viện không được mang người ngoài vào trong học viện sao?”
“Hoàng Tiểu Long này đúng là ỷ có Đoạn Vô Ngân làm chỗ dựa, muốn làm gì thì làm rồi hả? Hắn dẫn theo hộ vệ và người ngoài vào học viện Đoạn Nhận, ta thấy ngày mai nhất định sẽ bị Đại đế Đoạn Nhận khai trừ. Cho dù thiên phú của hắn tốt đến đâu cũng không thể làm trái với quy định của học viện!”
Chúng thầy trò tránh lui, chỉ trỏ bóng lưng đoàn người Hoàng Tiểu Long thì thầm nghị luận. 
“Hoàng Tiểu Long, ngươi dẫn theo  hộ vệ và người ngoài vào học viện là muốn làm gì?”
Bọn Hoàng Tiểu Long vào học viện không được bao lâu, đội hộ vệ của học viện đã xông tới ngăn họ lại. Đội trưởng đội hộ vệ chỉ hắn, quát lên.
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nhìn gã đội trưởng, sát ý trong mắt khiến cho gã phải kinh ngạc, sau đó, lấy ra kim lệnh, lạnh lùng đuổi: 
“Cút!”
Đội trưởng đội hộ vệ biến sắc, nhưng thấy kim lệnh trong tay hắn cũng đành lui ra.
Đoàn người thẳng tiến vào trong nội viện. 
Lúc này, trong Tuyệt Tình điện, Tiêu Dằng cười nói với Diêu Phi:
“Công tử, hiện giờ bọn người Hoàng gia đều rơi vào tay ta cả rồi. Đến lúc đó, công tử muốn chơi cái tên Hoàng Tiểu Long kia thế nào cũng được!”
“Đến lúc đó, sẽ phải để cho tiểu tử này thè lưỡi liếm ngón chân công tử trước mặt mọi người!” 
Một gã hộ vệ cười nịnh nọt.
“Để cho hắn liếm ngón chân công tử, công tử còn ngại bẩn đấy. Cứ để cho hắn quỳ xuống liếm đầu ngón chân chúng ta là được rồi.”
Bên cạnh Diêu Phi, đám hộ vệ cười cợt. 
Diêu Phi lạnh lùng nói:
“Để cho hắn liếm đầu ngón chân các ngươi thì lời cho hắn quá rồi. Đợi lát nữa Hoàng Tiểu Long biết phụ mẫu mình đang ở trong tay ta, nhất định sẽ dẫn theo Triệu Thư kia tới. Ta muốn hắn phải ăn phân người trước mặt mọi người! Tiêu Đằng ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Không cần quá nhiều, một thùng là được!”
“Vâng, công tử!” 
Tiêu Đằng cung kính đáp.
“Còn nữa, triệu hai người Cố Tự Minh, Đỗ Lam tới đây. Bọn họ có đi được không?”
Cố Tự Minh, Đỗ Lam và Tiêu Đằng là ba người mạnh nhất dưới trướng Diêu Phi, cũng là ba học sinh bảng chữ Thiên của học viện, thực lực đều là Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong, đã gần với Thánh vực. 
Diêu Phi thấy hai người kia đến, triệt để yên tâm.
Như vậy, hiện giờ chỉ còn chờ Hoàng Tiểu Cẩu tới!
“Bẩm công tử, Hoàng Tiểu Long dẫn theo đám người Triệu Thư đã tiến vào nội viện, đang đi tới Tuyệt Tình điện này!” 
Một học sinh học viện vội chạy vào bẩm với Diêu Phi.
Nghe vậy, hai mắt Diêu Phi lóe lên, cười lạnh:
“Không ngờ Hoàng Tiểu Cẩu tới nhanh thế. Vậy cũng tốt, ta khỏi phải chờ lâu!” 
“Đi, các ngươi cùng ta ra ngoài. Hoàng Tiểu Cẩu đã tới!”
“Vâng, công tử!”
Diêu Phi đi đầu, dẫn đám Cố Tự Minh, Đỗ Lam rời Tuyệt Tình điện, ra tới quảng trường bên ngoài điện. 
Diêu Phi đứng trên quảng trường, nhắm mắt, khí định thần nhàn chờ Hoàng Tiểu Long đến.
Sau đó, đột nhiên gã mở to hai mắt, hàn mang mãnh liệt bắn ra. Trước mắt gã, một đám người đang hùng hùng hổ hổ xông tới Tuyệt Tình điện. Người đi đầu là Hoàng Tiểu Long, sau lưng hắn là Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu, còn có hộ vệ Hoàng gia.
Ngoài ra, còn có một nhóm lớn đi theo sau phía xa xa, là học trò và thầy giáo học viện đến xem. 
Hoàng Tiểu Long nhìn Diêu Phi đang khí định thần nhàn đứng chờ mình tới bên ngoài Tuyệt Tình điện, hai mắt lóe lên sát ý. Hai người đối mặt, cách nhau một khoảng không, khí lưu vô hình va chạm lóe lửa.
Hoàng Tiểu Long đi tới, còn cách Diêu Phi hơn mười bước thì dừng lại.
Diêu Phi lạnh lùng nhìn Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu sau lưng Hoàng Tiểu Long, cười lạnh nói: 
“Hoàng Tiểu Long, chỉ có mấy người các ngươi mà cũng dám tới Tuyệt Tình điện của ta à? Ta giới thiệu với ngươi một chút nhé.”
Y chỉ Cố Tự Minh, Đỗ Lam, Tiêu Đằng sau lưng:
“Ba vị này là Cố Tự Minh, Đỗ Lam, Tiêu Đằng, là cường giả bảng chữ Thiên của nội viện. Đều là Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong!” 
Y lại chỉ một nhóm ba bốn mươi người sau lưng:
“Bọn họ đều từ Tiên thiên thất giai trở lên”!”
Diêu Phi quay dầu nhìn Hoàng Tiểu Long, lạnh lùng nói: 
“Ta biết hôm nay ngươi tới Tuyệt Tình điện là vì muốn cứu phụ mẫu ngươi. Nhưng ngươi cho rằng thực lực hiện nay của mình có thể cứu được họ sao? Khi ở Nghênh Phong điện ta đã nói rồi, ta sẽ giữ con chó cảnh ngươi lại, từ từ chơi đùa.”
Y nhìn sang Tiêu Đằng ra ý.
Tiêu Đằng hiểu ý: 
“Vâng, công tử!”
Gã cho người bưng một cái thùng gỗ lớn lên.
Chúng thầy trò xem kịch vui phía xa xa khẽ giật yết hầu, cực kỳ buồn nôn. 
Diêu Phi chỉ vào cái thùng gỗ lớn, nói với Hoàng Tiểu Long:
“Chỉ cần ngươi ăn hết số phân này, ta có thể cân nhắc xem có thể thả phụ mẫu ngươi ra không. Hơn nữa, ta còn tạm tha cho cái mạng chó của ngươi. Nhưng mạng chó của ngươi thì có thể giữ, chứ bọn Triệu Thư thì hôm nay sẽ phải chết ở đây!”
Hoàng Tiểu Long không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Diêu Phi, chờ y nói xong mới cười lạnh hỏi: 
“Ngươi còn di ngôn gì nữa không?”
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Di ngôn? 
Diêu Phi đang ngạo nghễ đắc ý lập tức sa sầm mặt:
“Ngươi nói cái gì?”
Hoàng Tiểu Long lãnh đạm đáp: 
“Ta nói rằng, tất cả các ngươi, hôm nay, sẽ phải chết ở đây!”
Diêu Phi nghe vậy ngửa mặt lên trời cười phá lên, chỉ Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư:
“Chỉ bằng ngươi và cái tên Triệu Thư này á?” 
Cố Tự Minh, Đỗ Lam, Tiêu Đằng, còn có các cao thủ khác sau lưng Diêu Phi đều phá lên cười, như thể vừa nghe được câu chuyện cười huyền thoại, các thầy trò học viện xung quanh cũng lắc đầu cười.
Nhưng lúc này, đột nhiên, một cỗ khí tức như uy như ngục từ Triệu Thư bạo phát ra. Tiếng cười của bọn Diêu Phi lập tức cứng khựng lại, ai nấy đều hoảng sợ nhìn Triệu Thư.
Diêu Phi sợ hãi phát hiện, đối diện với khí thế của Triệu Thư, mình khó mà thở nổi, thậm chí còn không thể nhúc nhích, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không ngóc đầu lên được. 
“Thánh… Thánh vực!”
“Lão…. Lão là cường giả Thánh vực!”
Sau lưng Diêu Minh, đám Cố Tự Minh, Tiêu Đằng đều run run. 
Bọn họ vốn tưởng rằng Triệu Thư chỉ tới gần với Thánh vực, vậy mà bây giờ đã là cường giả Thánh vực!
Chúng thầy trò xung quanh cũng hoảng sợ nhìn Triệu Thư.
Triệu Thư nâng hai tay lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.