Vô Địch Thiên Hạ

Chương 203: Việc này không thể cho qua như vậy




“Vâng, là Hoàng Tiểu Long!”
Quách Phi tiếp lời.
Quách Thế Văn nghi hoặc nhìn đại quản gia Trương Nhạc, lão ta hoàn toàn không biết cái tên Hoàng Tiểu Long này. 
Trước đó vài ngày, Quách Thế Văn còn bận tới phân hội xử lý công việc của thương hội Vạn Bảo, vừa mới về. Hơn nữa, lão ta bận trăm công ngàn việc, căn bản không có hơi đâu quan tâm đến chuyện Hoàng Thành chi chiến. Với lão, cái Hoàng Thành chi chiến này chỉ là trò chơi của đám trẻ con.
“Là đứng đầu Hoàng Thành chi chiến năm nay sao?”
Quách Thế Văn nhướn mày: 
“Nghe nói tiểu tử Tạ gia Tạ Bồ Đề cũng tham gia?”
“Đúng vậy. Tạ gia Tạ Bồ Đề cũng tham gia Hoàng Thành chi chiến năm nay!”
Trương Nhạc cung kính đáp: 
“Nhưng trong trận cuối, Tạ Bồ Đề bị Hoàng Tiểu Long này đánh bại. Hoàng Tiểu Long nảy có thiên phú cực kinh người, là Vũ hồn song sinh siêu cấp!”
“Cái gì? Vũ hồn song sinh siêu cấp?”
Quách Thế Văn kinh hãi hỏi lại. 
“Đúng vậy, hơn nữa, Vũ hồn song sinh siêu cấp của hắn đều là Thần long viễn cổ. Một là Hắc Long, một là Lam Long xưa nay chưa từng thấy!”
Trương Nhạc đáp.
“Lam Long xưa nay chưa từng thấy?” 
Hai mắt Quách Thế Văn ngưng lại.
“Phụ thân, vừa rồi trên đường cái Hoàng Tiểu Long dám chỉ mặt nhục nhã chúng ta. Còn thiếu chút nữa thì bóp nát yết hầu bọn ta rồi!”
Quách Chí mách: 
“Chúng ta không thể buông tha cho con cẩu tạp chủng Hoàng Tiểu Long kia!”
Quách Thế Văn liếc nhìn hai đứa nhi tử, đột nhiên vỗ hai tay một cái, hai đạo hỏa diễm bay ra chui vào ngực hai người, dấu chưởng ấn màu đen biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Quách Chí, Quách Phi không còn đau nữa, đều vui sướng. 
“Hai người Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm đâu?”
Quách Thế Văn hỏi Trương Nhạc:
“Ngươi gọi hai người bọn họ tới!” 
“Vâng, gia chủ!”
Quách Chí mới chần chừ thưa:
“Phụ thân, vừa rồi, hai vị quản gia Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm bọn họ... bọn họ…” 
“Nói!” Quách Thế Văn nhướng mày.
Quách Chí lại càng hoảng sợ, vội vàng kể:
“Vừa rồi chúng con gặp phải Hoàng Tiểu Long trên đường. Sau đó hai vị quản gia Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm cũng đuổi tới. Bây giờ… bọn họ vẫn ở đó!” 
“Vẫn ở đó?”
Quách Thế Văn và Trương Nhạc nghi hoặc, không hiểu ý.
Trong cái nhìn soi mói của Quách Thế Văn và Trương Nhạc, Quách Phi ấp a ấp úng kể: 
“Hai vị quản gia Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm đang bị thương, giờ vẫn nằm đó, sống chết không biết!”
“Cái gì?”
Quách Thế Văn và Trương Nhạc cùng chấn động, hai mắt trừng lớn. 
Hai người Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm lại bị thương nặng, vẫn nằm đó, không biết sống chết?
Hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cúi đầu không dám nhìn Quách Thế Văn.
“Là hộ vệ bên cạnh Hoàng Tiểu Long sao?” 
Quách Thế Văn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy. Là một hộ vệ bên cạnh Hoàng Tiểu Long.”
Quách Chí vội vàng đáp, sau đó miêu tả sơ về ngoại hình Triệu Thư. 
Nghe xong, Quách Thế Văn và Trương Nhạc nhìn nhau.
“Hộ vệ kia của Hoàng Tiểu Long đánh Trần Thanh Phong, Lộ Nhất Phàm bị thương như thế nào?”
Quách Thế Văn trầm ngâm hỏi. 
“Gã hộ vệ ấy vung tay lên, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một bàn tay cực to, đập bẹp hai vị quản gia Trần Thanh Phong, Lộ Nhất Phàm xuống đất!”
Quách Phi kể.
“Cái gì? Ý của con là, đối phương chỉ dùng một chưởng?” 
Quách Thế Văn và Trương Nhạc đều khiếp sợ.
“Đúng vậy, đối phương chỉ dùng một chưởng!”
Quách Phi xác nhận. 
Bầu không khí trong đại sảnh đông cứng lại một lát.
Quách Thế Văn đi qua đi lại.
Không ai dám nói gì. 
Một lúc lâu sau, Quách Chí bước lên, cẩn thận hỏi:
“Phụ thân, việc này không thể cho qua như vậy được.”
Quách Thế Văn liếc nhìn hai đứa nhi tử, chậm rãi nói: 
“Đương nhiên việc này không thể cho qua như vậy!”
Lão thân là người thừa kế gia chủ Quách gia chỉ định, hai đứa nhi tử lại bị người ta đánh cho thương nặng rồi sỉ nhục giữa phố. Nếu cứ như thế mà bỏ qua, Quách gia còn có mặt mũi nào?”
Trương Nhạc bước lên thưa: 
“Gia chủ, nếu đối phương chỉ dùng một chưởng đã đánh Trần Thanh Phong và Lộ Nhất Phàm bị thương nặng, vậy có thể kẻ đó đã là Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong, rất gần với Thánh Vực rồi.”
Quách Thế Văn lạnh lùng nói:
“Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong thì sao? 
Hai mắt lão bắn ra hàn quang mãnh liệt:
“Cho dù là Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong, dám đánh nhi tử ta bị thương, cũng chỉ có chết!”
Chết! 
Một cỗ khí tức kinh khủng từ trên cơ thể Quách Thế Văn bạo phát ra.
Lúc này, ở Diêu phủ.
Diêu Phi nghe thủ hạ báo lại, trầm tư suy nghĩ. 
“Người đàn ông trung niên đánh Trần Thanh Phong, Lộ Nhất Phàm bị thương tên gì?”
Một lát sau Diêu Phi mới hỏi.
Một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào màu lam nhạt bước lên thưa: 
“Theo như thuộc hạ nghe nói, đối phương tên Triệu Thư.”
Người đàn ông mặc cẩm bào màu lam nhạt này tên Tiêu Đằng, là cánh tay phải của Diêu Phi.
“Triệu Thư!” 
Diêu Phi lẩm bẩm nhắc lại.
Tiêu Đằng bước lên thưa tiếp:
“Công tử, hẳn là Triệu Thư này đã gần đạt tới Thánh vực rồi.” 
“Xem ra hai người Kim Mộc và Trương Phi mất tích là do Triệu Thư này gây ra đây.”
Diêu Phi cười lạnh:
“Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong sao? Bảo sao Hoàng Tiểu Long lại cuồng vọng như vậy. 
“Công tử, vậy Hoàng Tiểu Long này…?”
Tiêu Đàng chần chừ hỏi.
“Chỉ là một Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.   Diêu gia chúng ta truyền thừa hơn hai nghìn năm, chả lẽ còn sợ một tiểu tử miệng còn hôi sữa?” 
Diêu Phi lạnh lùng nói:
“Mặc kệ Hoàng Tiểu Long kia có thân phận gì. Đắc tội ta, chỉ có một kết cục, là sống không bằng chết!”
“Phái người tiếp tục giám thị nhất cử nhất động của Hoàng Tiểu Long!” 
“Vâng, công tử!”
Đêm khuya, cảnh vật tĩnh lặng.
Hoàng Tiểu Long đứng trong sân tiểu viện, trong đầu vẫn hiển hiện cảnh Lý Lộ bị bắt đi hôm ấy. 
“Ngao Bạch Tuyết!”
Vừa nhớ lại Ngao Bạch Tuyết hôm đó, hắn siết chặt hai nắm đấm.
Từ giờ đến khi Thần điện chọn đệ tử tiếp theo còn không tới bảy năm. Mà muốn trở thành đệ tử Thần điện, một trong số các điều kiện tiên quyết là phải có tu vi Tiên thiên thập giai. 
Tiên thiên thập giai!
Cho dù thiên phú của Hoàng Tiểu Long có yêu nghiệt cỡ mấy, tốc độ tu luyện có nhanh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể đột phá đến Tiên thiên thập giai trong vòng bảy năm!
Chẳng lẽ thực sự không có biện pháp gì sao? Hoàng Tiểu Long nhíu chặt mày. 
“Môn chủ!”
Tiếng Triệu Thư gọi bên ngoài ngắt quãng dòng suy nghĩ của hắn.
“Vào đi!” 
“Môn chủ, ngài tìm thuộc hạ có việc sao?”
Triệu Thư vừa vào liền hỏi.
“Triệu thư, có cách nào để cho ta có thể đột phá Tiên thiên thập giai trong vòng bảy năm không?” 
Triệu Thư nghe vậy thầm thở dài. Hắn ta hiểu Môn chủ muốn làm gì, chỉ lắc đầu:
“Môn chủ, không có khả năng. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” 
Hoàng Tiểu Long quay phắt lại, hai mắt  sáng ngời.
“Trừ phi Môn chủ có thể vào Thần giới tu luyện!”
“Thần giới?” 
Hoàng Tiểu Long sững sờ, sau đó chỉ cười mà như mếu. Đó là chuyện không thể, chỉ có Thần điện mới biết được thông đạo vào Thần giới. Hơn nữa, theo như lời Triệu thư, phải cần có mấy cao thủ Thánh vực thập giai hậu kỳ đỉnh phong liên thủ, kết hợp với Thượng cổ thần trận mới có thể mở được thông đạo tới Thần giới.
Chợt trong đầu Triệu Thư lóe lên một cái, bật thốt:
“Còn một biện pháp nữa, có lẽ có thể!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.