Vô Địch Thiên Hạ

Chương 174: Hoàng thành chi chiến (6)




Dương Cương ngồi ở chỗ đó, nhìn thấy Hoàng Tiểu Long dám cả gan cự tuyệt lời mời của Tuyệt Tình công tử, không khỏi âm thầm cười lạnh và có chút hả hê. Hắn nhận thấy Hoàng Tiểu Long đắc tội với Tuyệt Tình công tử Diêu Phi vậy thì chết chắc rồi.
Ngũ đại công tử của Đoạn Nhận đế quốc, mỗi một người đều có bản lĩnh một tay che trời. Đặc biệt là kẻ đứng đầu Ngũ đại công tử “nhị hoàng tử Đoạn Vô Ngân “và người thứ hai là Ngũ đại công tử Tuyệt Tình công tử Diêu Phi.
Trong Ngũ đại công tử, Đoạn Vô Ngân và Diêu Phi có thực lực mạnh nhất. Hơn nữa Diêu gia của Diêu Phi chính là gia tộc cực kỳ khổng lồ có truyền thừa hơn hai nghìn năm. Thậm chí lịch sử của Diêu gia còn dài hơn so với Đoạn Nhận đế quốc. 
Ngay cả Đoạn Nhận đại đế cũng cố kỵ đối với Diêu gia lão tổ.
Lúc này, Dương Cương cười nói với Tuyệt Tình công tử Diêu Phi có vẻ nịnh bợ:
“Hoàng Tiểu Long không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại dám cả gan cự tuyệt lời mời của Tuyệt Tình công tử ngươi. Xin Tuyệt Tình công tử yên tâm, nếu đụng phải Hoàng Tiểu Long trên lôi đài, ta nhất định sẽ đánh bại hắn, làm nhục hắn một phen, để cho Tuyệt Tình công tử hả giận.” 
Diêu Phi nhìn Dương Cương một cái, thần thái khôi phục như thường, mặt không chút thay đổi nói:
“Một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi, hắn chưa có tư cách khiến cho ta để mắt tới.”
“Lại càng không có tư cách khiến cho ta tức giận.” 
Dương Cương ngẩn ra.
Bàng Ngọc nịnh nọt cười nói:
“Tuyệt Tình công tử nói phải. Tuyệt Tình công tử là thân phận gì, còn Hoàng Tiểu Long là thân phận gì, ngay cả xách giày, làm bồn rửa mặt cho Tuyệt Tình công tử hắn cũng không có tư cách.” 
Hai nàng Đái San Ny, Thôi Lệ ngồi ở chỗ kia không nói gì.
Loại yến thỉnh này Đái San Ny cũng không nguyện ý đi đến. Tuy nhiên, danh tiếng của Tuyệt Tình công tử khiến nàng không thể không đến. Tuy rằng Đái Gia cũng là đại gia tộc của Đoạn Nhận Hoàng thành, thế nhưng so sánh với Diêu gia là một cự vô bá thì sự khác biệt là một trời một vực.
Bóng đêm dần dần rút đi. 
Mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất.
Cũng giống như ngày hôm qua, ánh nắng cũng tươi sáng như ngày hôm qua. Toàn bộ Đoạn Nhận Hoàng thành lại sôi trào. Lúc Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu ra khỏi khách sạn thì đường phố đã đông nghìn nghịt người, gần như nửa bước cũng khó đi.
Hôm nay là ngày tranh đấu giành mười vị trí đầu. 
Vì thế người tới xem cuộc chiến cũng nhiều hơn so với hôm qua.
“Hoàng Tiểu Long.”
“Là Hoàng Tiểu Long.” 
Lúc Hoàng Tiểu Long mới vừa ra khỏi khách sạn, đột nhiên có người thét lên, nhận ra Hoàng Tiểu Long.
Một tiếng hét này lập tức khiến tất cả mọi người quay đầu lại, vẻ mặt đầy kích động giống như bầy sói trông thấy thịt béo, đều ùa tới Hoàng Tiểu Long.
Bốn phương tám hướng. 
Hoàng Tiểu Long nhíu mày.
Đột nhiên khí thế toàn thân Vu Minh bạo phát ra, một cỗ khí thế vô hình tán phát, che mười trượng chung quanh Hoàng Tiểu Long. Trong vòng mười trượng, tất cả mọi người không cách nào tiếp cận được.
Đám người ùa tới bị chặn lại giống như đụng phải bức tường vô hình vậy. 
Hoàng Tiểu Long thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng ba người Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu đi tới quảng trường Đoạn Nhận. Tuy rằng khí cương của Vu Minh chặn đám người tới gần Hoàng Tiểu Long, thế nhưng mọi người đều bám sát theo hắn, vừa đi vừa bàn tán xôn xao như nước thủy triều.
Khi Hoàng Tiểu Long đi tới quảng trường Đoạn Nhận, ngươi đi theo sau lưng hắn chí ít là mười mấy vạn người.
Nhìn Hoàng Tiểu Long dẫn theo mười mấy vạn người, binh lính thủ hộ tại quảng trường Đoạn Nhận đế quốc đều giật nảy mình. Nhưng những binh lính này đều nhận ra Hoàng Tiểu Long, nếu không ắt phải tưởng đó là đại quân Địch quốc kéo tới công thành nữa. 
Hoàng Tiểu Long đến, trực tiếp đi vào khu lôi đài. Ba người Triệu Thư, Vu Minh, Phí Hầu thì ở ngoài khu lôi đài để xem và chờ hắn.
Lúc đi tới khu lôi đài, Tạ Bồ Đề đã ngồi ở vị trí ngày hôm qua.
Khi Hoàng Tiểu Long đi tới vị trí hôm qua rồi ngồi xuống, Tạ Bồ Đề cũng không thèm nhìn hắn, mà nhìn chủ lôi đài giữa mười cái tiểu võ đài kia, điềm đạm nói: 
“Hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể đánh một trận trên chủ lôi đài.”
Ngày mai là một ngày cuối cùng của Hoàng Thành Chi Chiến, chủ lôi đài mới có thể khai mở. Chủ lôi đài được dùng để tranh hạng nhất, chỉ có mười cường giả đứng đầu mới có tư cách đứng trên chủ lôi đài, quyết định một trận thắng thua.
Hoàng Tiểu Long nhìn chủ lôi đài, điềm đạm nói: 
“Ta cũng hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể đánh một trận trên chủ lôi đài.
Theo Hoàng Tiểu Long nhận thấy, Hoàng Thành Chi Chiến lần này chỉ có Tạ Bồ Đề mới là đối thủ của hắn, mới xứng làm đối thủ của hắn. Về phần đám người Dương Cương, Bàng Ngọc thì Hoàng Tiểu Long không hề để tâm tới.
Kỳ thực trong lòng Tạ Bồ Đề cũng nghĩ như vậy. 
Trải qua những trận chiến ngày hôm qua, hắn đã coi Hoàng Tiểu Long là đối thủ của hắn, một đối thủ chân chính.
Hắn nhận thấy chỉ có Hoàng Tiểu Long mới có tư cách tranh đoạt đệ nhất cùng hắn.
Dĩ nhiên hắn có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình. 
Bất kể là Vũ hồn hay là thực lực, hắn đều có thể lấn áp Hoàng Tiểu Long. Hắn tự tin cho dù Hoàng Tiểu Long có mạnh mấy đi chăng nữa, thì Hoàng Tiểu Long cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hoàng Tiểu Long đến không được bao lâu, Thôi Lệ cũng đến.
So với ngày hôm qua, hiển nhiên vẻ mặt của Thôi Lệ có chút u sầu. Nụ cười ngọt ngào của ngày hôm qua đã được thay bằng nụ cười điềm đạm có chút miễn cưỡng của ngày hôm nay. 
Sau khi đi tới hiện trường, nàng nhìn vị trí còn trống ở bên cạnh Hoàng Tiểu Long, đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tiểu Long.
Sau khi ngồi xuống, nàng buồn bã nói:
“Ngày hôm qua thật sự ngươi không nên cự tuyệt lời mời của Tuyệt Tình công tử.” 
Hoàng Tiểu Long không thèm để ý:
“Như vậy thì đã sao?”
Lúc này, Dương Cương tiến vào từ bên ngoài khu lôi đài. 
Thôi Lệ nhận thấy Hoàng Tiểu Long không thèm để ý thì thầm thở dài, nói:
“Ngươi không hiểu, tóm lại sau này ngươi phải cẩn thận một chút.”
Đối với thủ đoạn và thế lực của Tuyệt Tình công tử, ít nhiều nàng hiểu rõ được một chút, mặc dù chỉ là một góc của núi băng ngầm, nhưng cũng đủ khiến cho nàng phải kinh ngạc và kính sợ. 
Hoàng Tiểu Long nhìn Thôi Lệ một cái. Hắn nhận ra lời nói của Thôi Lệ là xuất phát từ nội tâm của nàng.
Chẳng lẽ Thôi Lệ thật sự có ý đối với mình? Tuy nhiên Hoàng Tiểu Long vẫn lập tức lắc đầu.
“Ta hiểu rồi.” 
Hoàng Tiểu Long mở miệng nói.
Dương Cương đã đi tới khu lôi đài, nhìn Thôi Lệ ngồi ở bên cạnh Hoàng Tiểu Long, thầm cười lạnh. Ngày hôm qua lúc yến hội giải tán, hắn đã từng bày tỏ ý tứ đối với các nàng, nhưng không ngờ ả này không quan tâm tới hắn.
Thế nhưng ngày hôm nay đến đây, Thôi Lệ không ngờ lại dám đến ngồi bên cạnh Hoàng Tiểu Long, điều này khiến hắn thầm bốc lửa giận. Cái ả này đúng là đồ đê tiện. Xét về thân thế, địa vị, hắn có điểm nào kém hơn Hoàng Tiểu Long chứ? Rõ ràng là Hoàng Tiểu Long không có ý đối với ả, vậy mà vẫn bất chấp tất cả áp tới gần. 
Đồng thời, hắn lại khó chịu với Hoàng Tiểu Long.
Nhưng dù sao khi đến rồi, hắn không dùng lời lạnh lẽo nói với Hoàng Tiểu Long, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long một cái rồi ngồi xuống vị trí của ngày hôm qua.
Dương Cương đến không được bao lâu thì hai người Bàng Ngọc và Đái San Ny cũng đến. Bàng Ngọc đến, nhìn Hoàng Tiểu Long một cái, trong mắt ít nhiều có chút hả hê. 
Hắn nhận thấy cho dù Hoàng Thành Chi Chiến lần này, Hoàng Tiểu Long có danh tiếng vang dội, nhưng đắc tội với Tuyệt Tình công tử sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Rất nhiều thiên tài cũng vì vậy mà biến mất, bị chết không minh bạch, không được bao lâu sẽ bị mọi người quên lãng, dần dần biến mất trong ký ức của mọi người.
Sau một lúc, một trăm đệ tử thiên tài của các quốc gia dự thi ngày hôm nay đều đã đến đông đủ. Đoạn Vô Ngân và quan viên của Đoạn Nhận đế quốc đã xuất hiện trên đài chủ tịch, bắt đầu chủ trì, tuyên bố tỷ thí ngày hôm nay bắt đầu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.