Vô Địch Thiên Hạ

Chương 153: Đệ nhất tổng thi đấu học viện




Dưới đài, chủ nhiệm lớp năm thứ ba lớp ba Trần Tiểu Kính nhìn thấy Tạ Uy, Khương Hằng Dục, Trần Phong Lập bị Hoàng Tiểu Long đánh bay, càng là cả kinh đến nỗi cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất.
Mà thiếu niên mặt trắng của nội viện bị dọa đến sắc mặt trắng bạch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.
Một số nam sinh đã từng lớn tiếng trào phúng Hoàng Tiểu Long lúc trước là hàng năm đoạt được đệ nhất lớp là vì sau lưng có chỗ dựa nên người khác đã hạ thủ lưu tình thì giờ càng là hai chân run lên, như là bị kinh phong, cứ run rẩy đứng tại đó. 
Thánh điện một mảnh tĩnh mịch.
Một số nữ sinh nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Tiểu Long trên lôi đài, trái tim như con nai con vừa chạy điên cuồng, “Bịch bịch bịch” nhảy loạn, hai mắt tỏa ánh sáng lấp lánh.
Nếu hội tụ tất cả những ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt của những nữ sinh này, chỉ sợ có thể giật điện chết một đầu heo. 
Hồi lâu sau, Thánh điện đang là một mảnh tĩnh mịch lại lần nữa bộc phát ra một trận âm thanh khủng bố.
Toàn bộ Thánh điện ầm ầm.
Lúc này, ba người Tạ Uy, Khương Hằng Dục, Trần Phong Lập chật vật bò lên từ trên mặt đất, cố giương mắt nhìn Hoàng Tiểu Long, hai mắt của bọn họ đều là sự hoảng sợ cực kỳ. 
Vốn trong mắt bọn hắn, Hoàng Tiểu Long đến danh hiệu đệ nhất lớp năm nay đều không đoạt được vậy mà giờ lại còn biến thái đến loại trình độ này!
Nghe bốn phía ầm ầm tiếng hoan hô, tiếng nghị luận, sắc mặt ba người cực kỳ khó coi.
“Tạ Uy, Khương Hằng Dục, Trần Phong Lập, ba người các ngươi vậy mà không để ý quy củ của học viện, thân là nguyên lão, không chỉ nhúng tay vào việc của các đệ tử học viện tỷ thí, còn ra tay công kích Hoàng Tiểu Long!” 
Lúc này, Tôn Chương vẻ mặt lạnh lùng nhìn ba người, khiển trách quát mắng.
Tạ Uy thấy Tôn Chương cùng Hùng Sở, cười lạnh nói: “Thì tính sao? Tôn Chương, cho dù các ngươi muốn chế áp chúng ta, cũng phải tổ chức buổi các nguyên lão nghị luận mới được!”
Ba người Tạ Uy thân là nguyên lão nội viện, cho dù phạm vào chuyện gì cũng phải tổ chức buổi các nguyên lão nghị luận, ở trong buổi các nguyên lão nghị luận ấy mới có thể định tội ba người, cho dù là hai người Tôn Chương cùng Hùng Sở cũng không thể tự tiện quyết định. 
Sắc mặt Tôn Chương cùng Hùng Sở có chút khó coi.
Trên mặt Tạ Uy, Khương Hằng Dục, Trần Phong Lập có chút ít đắc ý.
Đúng lúc này, Hoàng Tiểu Long đi tới phía ba người. 
Ba người Tạ Uy thấy Hoàng Tiểu Long đi tới liền biến sắc.
“Hoàng Tiểu Long, ngươi muốn làm gì?” Tạ Uy ngoài mạnh trong yếu quát Hoàng Tiểu Long.
Khương Hằng Dục tiếp tục quát theo: “Ngươi vậy mà không trọng cao thấp, ra mạnh tay tổn thương nguyên lão nội viện. Ngươi hãy chờ bị học viện khai trừ đi!” 
Vừa rồi rõ ràng là ba người nhúng tay vào việc tỷ thí của học viện, ra tay công kích đánh lén Hoàng Tiểu Long, hiện tại lại ngang nhiên nói ngược lại rằng Hoàng Tiểu Long không tôn trọng bề trên, ra mạnh tay tổn thương nguyên lão nội viện, muốn khai trừ Hoàng Tiểu Long!
Sắc mặt Hoàng Tiểu Long vẫn rất lạnh lùng: “Vậy sao? Nhưng có điều muốn khai trừ ta, hình như các ngươi không có quyền lực này!”
Muốn khai trừ một học sinh, bất kể là đệ tử nội viện vẫn ngoại viện, đều chỉ có thể là chính viện trưởng Tôn Chương mới có cái quyền lực này. 
Ba người Tạ Uy khẽ giật mình.
Vừa rồi, thật sự bọn hắn đã quên mất vấn đề này.
Hoàng Tiểu Long tiếp tục tiến đến gần sát ba người bọn họ. 
Ba người kinh hãi lui về phía sau.
“Hoàng Tiểu Long ngươi dám làm gì với chúng ta!” Tạ Uy lần nữa lại miệng cọp gan thỏ quát Hoàng Tiểu Long, thế nhưng còn chưa nói xong, Ác Ma Chi Dực phía sau lưng Hoàng Tiểu Long liền mở ra đi tới trước mặt hắn, một quyền oanh trúng má phải hắn.
Đầu Tạ Uy bị đánh nghiêng vẹo hẳn đi một cái, cả người cũng theo đà bị nện bay ra ngoài. 
Hoàng Tiểu Long lại hướng về phía Khương Hằng Dục, Trần Phong Lập đi tới.
Sắc mặt hai người tỏ rõ sự hoảng sợ.
“Hoàng Tiểu Long, có... có chuyện gì ngươi cứ từ từ nói, đừng xằng bậy!” Hai người run giọng nói. 
Có chuyện gì từ từ nói?
Đừng xằng bậy?
Hoàng Tiểu Long cười lạnh, hai tay hai chưởng, phân biệt đánh trúng ngực hai người, đánh bay cả hai người ra ngoài. 
Thánh điện vốn dĩ đang nghị luận ầm ầm bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn tình huống đang xảy ra ở bên này.
Hoàng Tiểu Long nhìn ba người Tạ Uy ngược lại đang nằm nhoài trên mặt đất, lần nữa lại đi tới. 
Hai người Tôn Chương cùng Hùng Sở nhìn nhau, cũng không hề lên tiếng, mừng rỡ ở một bên xem kịch vui.
Ba người Tạ Uy từ xưa đến nay vẫn là ba nguyên lão chiếm ác trong nội viện, lại ỷ vào Tể tướng Ngũ Phong chống lưng nên gần đây hai người cũng cảm thấy không vừa mắt chút nào mắt, trong lòng hai người đối với ba người Tạ Uy đã sớm khó chịu.
Tạ Uy thấy Tôn Chương cùng Hùng Sở hai tay khoanh trước ngực đứng ở một bên quan sát vừa tức vừa giận: “Tôn Chương, Hùng Sở, các ngươi thân là viện trưởng, phó viện trưởng, vậy mà lại đứng đó điềm nhiên nhìn đệ tử trong học viện ra tay công kích nguyên lão của học viện! Đến lúc đó tổ chức nội viện nghị luận, ta muốn đề nghị, triệt tiêu các ngươi!” 
Tôn Chương cười lạnh nói: “Vậy sao? Chả sao cả, ta không thấy gì cả.”
Không thấy gì cả?
Ba người Tạ Uy thấy Tôn Chương vậy mà dám trợn mắt nói lời bịa đặt, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thổ huyết, hiện tại bọn hắn mới xem như biết rõ Tôn Chương “Vô liêm sỉ” đến cỡ nào! 
Hoàng Tiểu Long đi tới trước mặt ba người, ba người luống cuống giãy dụa cố gắng đứng lên.
Ba người vừa mới đứng lên, liền bị Hoàng Tiểu Long một cước đá bay từng người. Rơi xuống đất, Trần Phong Lập ôm ngực, co rúc ở một chỗ, vẻ mặt thống khổ cực kỳ.
“Hủy rồi!” Hắn khàn giọng nói. 
Một cước vừa rồi của Hoàng Tiểu Long chính là hạ đủ lực lượng, hơn nữa ẩn chứa Tu La hàn khí bên trong Tu La kiếm pháp, thế nên khiến ba người thống khổ cực kỳ.
Nhìn ba người đang kêu rên thảm thiết không thôi trên mặt đất, bọn người thiếu niên mặt trắng trong nội viện càng là vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, Tôn Chương mở miệng nói: “Tiểu Long, ba người bọn họ cứ giao cho chúng ta đi.” 
Cũng không thể thật sự cứ đứng nhìn Hoàng Tiểu Long giết chết ba người họ, dù sao cũng có rất nhiều lão sư và học sinh của học viện đều ở đây.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hoàng Tiểu Long gật đầu. 
Kỳ thật, hắn cũng thật sự không có ý định đánh chết ba người vào lúc này.
Nhưng hiện tại ba người, cho dù không chết, cũng đã bị phế nửa người.
Vừa rồi Tu La hàn khí của Hoàng Tiểu Long đã xâm nhập vào kinh mạch cùng khí hải của ba người, cho dù hiện tại bọn hắn có thể tạm thời áp chế, nhưng cũng rất khó khu trừ nó hoàn toàn. 
Giải thi đấu của học viện lần này, đến đây kết thúc.
Hoàng Tiểu Long đoạt được vị trí đệ nhất năm thứ ba lớp ba, đệ nhất năm thứ ba, đệ nhất tổng thi đấu học viện!
Sang năm, Hoàng Tiểu Long sẽ đại biểu cho Tinh Không học viện tiến về Đoạn Nhận hoàng thành tham gia Hoàng Thành chi chiến. 
Hoàng Thành chi chiến!
Giải thi đấu của học viện chấm dứt, Tôn Chương cùng Hùng Sở đem ban thưởng Linh đan cho Hoàng Tiểu Long.
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lưu lại Hoàng Tiểu Long, hai người lại còn cho Hoàng Tiểu Long thên hai viên Linh đan Ngũ phẩm cấp cao. 
Trước kia hàng năm đều là cho một viên, năm nay là hai viên!
Linh đan Ngũ phẩm cấp cao, cho dù là hai người cũng không nỡ bỏ ra ăn mà tu luyện, như thế có thể thấy được sự hậu ái cùng coi trọng của hai người đối với Hoàng Tiểu Long như thế nào.
Hai người đương nhiên sẽ hi vọng Hoàng Tiểu Long trước khi tham gia Hoàng Thành chi chiến sẽ có thể tăng thực lực lên một cách hết sức nhất có thể. 
Trước khi Hoàng Tiểu Long đi, Tôn Chương còn thấm thía nói: “Tiểu Long, hiện tại ngươi Hồn hóa, mặc dù ngay cả Tạ Uy cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng hàng năm các đệ tử của học viện quốc gia tiến về Đoạn Nhận đế quốc tham gia Hoàng Thành chi chiến có thực lực mạnh hơn Tạ Uy cũng không ít. Thực lực và thiên phú của họ chênh lệch thế nào với ngươi còn chưa biết, ngươi nhớ chớ nên khinh địch.”
Hùng Sở cũng lên tiếng, ý tứ đại khái cũng giống như lời của Tôn Chương, là hi vọng Hoàng Tiểu Long không kiêu không nóng nảy.
Một hồi sau, Hoàng Tiểu Long rời đi. 
Hùng Sở nhìn theo bóng lưng của Hoàng Tiểu Long, vui mừng nhưng cũng than thở nói: “Không biết lần này tại Hoàng Thành chi chiến, Tiểu Long có thể xếp hàng thứ mấy?”
Tôn Chương cũng trầm ngâm nói: “Top 10 có lẽ không có vấn đề, nhưng nếu muốn đoạt ngôi vị thứ nhất, e rằng vẫn còn có chút khó. Phải biết, thiên tài yêu nghiệt ở Đoạn Nhận đế quốc cũng không hề ít.”
Lúc Hoàng Tiểu Long trở lại Thiên Huyền phủ, toàn bộ Thiên Huyền phủ dậy lên tiếng hoan hô vui mừng. 
Năm nay, Hoàng Tiểu Long không chỉ đoạt được đệ nhất niên cấp, mà còn là đệ nhất tổng thi đấu học viện! Đại biểu cho Tinh Không học viện tiến về Đoạn Nhận đế quốc tham gia Hoàng Thành chi chiến, cũng là đại biểu toàn bộ Lạc Thông vương quốc đi tham gia, đây chính là vinh quang chí cao vô thượng!
Năm đó Hoàng Bằng, Tô Yến đến nằm mơ cũng không dám mộng tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.