Vô Địch Thiên Hạ

Chương 123: Dị Bảo Tù Thần Quyển




Hoàng Tiểu Long cảm ứng được khí tức khủng bố của Đoạn Vô Ngân càng lúc càng tới gần vì thế hắn vô cùng lo lắng. Nếu Đoạn Vô Ngân chạy tới đây, vậy Hoàng Tiểu Long phải chết là không thể nghi ngờ.
Bây giờ tháo chạy hay là tiếp tục thu phục kim quyển?
Đi bây giờ còn kịp, có dị bảo ở đây Đoạn Vô Ngân sẽ không đuổi giết theo hắn, còn nếu tiếp tục thu phục kim quyển vậy có lẽ hắn vừa mới thu phục được, hoặc là đang thu phục thì Đoạn Vô Ngân sẽ chạy tới ngay lập tức.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Hoàng Tiểu Long lo lắng, lòng như lửa đốt, thậm chí không cam tâm.
Trong lúc Hoàng Tiểu Long đang lo lắng vạn phần, đột nhiên Hắc Lam Song Long bị kim quyển chấn ra đã phẫn nộ ngửa mặt lên trời chợt gầm lên, quang mang toàn thân tăng mạnh, uy áp của Viễn Cổ Thần Long bao trùm thiên địa, tiếp tục quấn quanh kim quyển. Kim quyển kim quang lập lòe, rít vang lên lần nữa, nhưng lần này không thể chấn ra Hắc Lam Song Long.
Hắc Lam Song Long quấn chặt lấy kim quyển, mang kim quyển bay trở về trong cơ thể Hoàng Tiểu Long.
Khi kim quyển về tới cơ thể Hoàng Tiểu Long, không gian chung quanh Hoàng Tiểu Long bắt đầu khởi động quang mang, không ngờ lại xuất hiện một hắc động, hắc động sinh ra một cỗ lực thu nạp cường đại, thu nạp Hoàng Tiểu Long vào trong đó.
Hắc động rút nhỏ, biến mất.
Khi hắc động biến mất, một đạo nhân ảnh cấp tốc phá không lao tới, chính là Đoạn Vô Ngân.
Đoạn Vô Ngân nhìn hắc động biến mất, hai tay đột nhiên nhiếp về phía trước. Mặt đất bốn phương ở nơi này phảng phất bị cú nhiếp này kéo tới. Hoàng Tiểu Long trong hắc động thiếu chút nữa bị hút kéo ra ngoài. Nhưng mà lúc này hắc động sinh ra một cổ chấn lực đánh tan lực hút của Đoạn Vô Ngân, vì thế Hoàng Tiểu Long mới may mắn thoát khỏi.
Đoạn Vô Ngân bị chấn lực của hắc động chấn lui về phía sau mấy bước, sắc mặt sầm lại, sau đó là rống giận, đột nhiên chém ra một chưởng, đá ngầm, bèo, rong, cá… chung quanh toàn bộ đều bị nổ tung.
“Chết tiệt.”
“Mẹ kiếp.”
Một bước cuối cùng.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, dị bảo đã bị người cướp đi, biến mất ngay trước mắt hắn.
Mặc cho hắn có định tính và tu dưỡng tốt hơn nữa, cũng không nhịn được liên tiếp phun ra những lời thô tục.
Đây chính là dị bảo. Dị bảo. Hắn ngàn khổ vạn khổ, không tiếc thỉnh cầu phụ vương, khởi động Thời Không Thánh khí từ Đoạn Nhận đế quốc bay đến đây, khởi động Thời Không Thánh khí tiêu hao trăm vạn linh đan, vừa nghĩ tới tiêu hao trăm vạn linh đan nhưng ngay cả lông mao của dị bảo cũng không gặp, Đoạn Vô Ngân lập tức vô cùng tức giận.
Lúc này, một vị môn chủ đại tông môn của Bạo Long vương quốc lao tới, gặp được Đoạn Vô Ngân ở đây thì không khỏi ngẩn ra, tiếp đó tiến lên cười nói:
“Chúc mừng nhị hoàng tử điện hạ đoạt được trọng bảo. Nhị hoàng tử điện hạ uy lâm thiên hạ.”
Thế nhưng âm thanh của hắn vừa dứt, Đoạn Vô Ngân phẫn nộ quay đầu lại, sát ý trong mắt nhoáng lên một cái, trong khi môn chủ của đại tông môn đang thấy kỳ lạ, Đoạn Vô Ngân đột nhiên đấm ra một quyền, quyền kình đập thấu vào trong lồng ngực của hắn, từ trước ngực xuyên qua sau lưng.
Môn chủ Đại tông môn nhìn lỗ máu to lớn ngay trước ngực, chỉ chỉ vào Đoạn Vô Ngân rồi sau đó ngã xuống, cho đến lúc hắn chết cũng nghĩ không thông tại sao Đoạn Vô Ngân lại giết hắn?
Chẳng lẽ là bởi vì Đoạn Vô Ngân được trọng bảo, hắn thấy được, cho nên Đoạn Vô Ngân phải giết người diệt khẩu hay sao?
Hắn không biết bởi vì vừa rồi hắn vuốt sai mông ngựa mà dẫn đến thảm kịch này.
Lúc này lại có vài tên môn chủ của đại tông môn, gia chủ của đại gia tộc chạy tới, thấy Đoạn Vô Ngân một quyền đánh chét môn chủ của đại tông môn lập tức hoảng sợ, sắc mặt sợ hãi đại biến, hoảng sợ chạy trốn.
Đoạn Vô Ngân tức giận chưa bình, thấy thế lại đấm ra một quyền, dưới một quyền này phân ra mấy đạo quyền kình, lần lượt xuyên qua sau lưng của vài tên môn chủ của đại tông môn, gia chủ của đại gia tộc ở nơi này.
“Một đám cẩu nô tài ti tiện.”
Đoạn Vô Ngân lạnh lùng nhìn thi thể của mấy người này, phi thân nhoáng lên, biến mất ngay chỗ đó.
Sau khi Đoạn Vô Ngân biến mất, đám người Đại Kiếm tông tông chủ Vu Thần, Ninh Vũ gia tộc tộc trưởng Ninh Vương lần lượt chạy tới, nhìn những thi thể trên mặt đất mà kinh hãi.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Mọi người nhận thấy mấy vị môn chủ, tông chủ này đều là Tiên Thiên cường giả, người có thực lực có thể giết chết mấy vị Tiên Thiên cường giả này chỉ có nhị hoàng tử Đoạn Vô Ngân mới có.
Mấy người này do Đoạn Vô Ngân giết chết, như vậy trọng bảo của Thánh Minh hồ đã bị Đoạn Vô Ngân cướp đi ư?
Mặc dù mọi người không rõ, thế nhưng gần như đều nhận định là Đoạn Vô Ngân đã cướp trọng bảo đi rồi.
Tuy mọi người không cam lòng, nhưng kết quả này trước đó ít nhiều cũng đã liệu đến cho nên cũng không có quá nhiều oán niệm, mọi người lần lượt rời đi.
Còn Hoàng Tiểu Long sau khi bị hắc động hút vào, quang mang nhoáng lên trước mắt, đi tới một chiến trường thời viễn cổ. Chiến trường viễn cổ này có hình ảnh giống y như chiến trường viễn cổ đã thấy trên vách núi đá trước đó: thê lương, hồng hoang, hoang vắng, tử vong, sát lục, bạo ngược và nhu hòa cùng xuất hiện. Đây là chiến trường thời viễn cổ trước mắt.
Hoàng Tiểu Long vận chuyển Đấu khí, tụ thần chú ý tình huống chung quanh, chậm rãi đi về phía trước.
Mặt đất cát đá có chút mềm mại, màu xám vàng, chung quanh đều đổ nát thê lương, nhưng lại không thấy thi thể chủng tộc có hai, bốn, sáu cánh ấy.
Lúc Hoàng Tiểu Long đang đi về phía trước, Hoàn Hình Kim quyển trong cơ thể chấn động một cái, vang lên tiếng vù vù, trong đầu óc Hoàng Tiểu Long có thêm một chút ký ức.
“Tù Thần quyển.”
Từ trong ký ức, Hoàng Tiểu Long đã biết tên của Hoàn Hình Kim quyển này là Tù Thần quyển.
Hoàng Tiểu Long đứng vững ở nơi đó, nhắm hai mắt lại, sau đó đột nhiên mở hai mắt ra, vỗ song chưởng tới phía trước, từng đạo chưởng lực hình vòng tròn phá không lao ra, phá vỡ khí lãng chung quanh đến mấy trăm mét.
Đây cũng là đấu kỹ truyền thừa của Tù Thần quyển, Tù Thần chưởng.
Dựa theo ký ức, Tù Thần chưởng tu luyện đến cực hạn, nhốt bốn phương thiên địa, cấm cố hết thảy thời gian, không gian của bốn phương thiên địa, thậm chí có thể tù cấm ngay cả thần.
Thần chân chính.
“Thật mạnh, thậm chí có thể cầm tu ngay cả thần chân chính.”
Hoàng Tiểu Long giật mình, hơn nữa trong thiên địa thì thời gian, không gian đều là vật vô hình, Tù Thần chưởng có thế nhốt thời gian, không gian, vậy chính là có thể nhốt cả thiên địa vạn vật rồi còn gì?
“Tuy nhiên không biết Tù Thần quyển xếp hạng mấy trên bảng dị bảo. Đoạn Hồn châu của Đoạn Nhận học viện xếp hàng thứ tư, truyền thừa đấu kỹ Đoạn Hồn chỉ có thể nhìn rõ Địa Ngục, không biết ai mạnh ai yếu đây?”
“Còn nữa, sau khi khai mở Tù Thần quyển là có thể đi vào chiến trường viễn cổ này, không biết chiến trường viễn cổ này có ích lợi gì?”
Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ.
Nếu khai mở Tù Thần quyển là có thể đi vào chiến trường viễn cổ, vậy nhất định là chiến trường viễn cổ có công dụng.
Chẳng lẽ cũng có thể dùng để tu luyện hay sao? Hoàng Tiểu Long đột nhiên động lòng, tiếp đó ngồi xếp bằng vận chuyển lên Tu La quyết. Hắc Lam Song Long ở sau lưng Hoàng Tiểu Long phi ra, Cửu U Minh Khí cuồn cuộn rơi từ hư không, thế nhưng Hoàng Tiểu Long phát hiện ngoại trừ Cửu U Minh Khí ra, bên trong chiến trường viễn cổ này còn có một loại linh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể của Hoàng Tiểu Long.
“Đây là linh khí gì?”
Hoàng Tiểu Long giật mình.
Sau khi linh khí này đi vào trong cơ thể của hắn, không chỉ có thể dung hợp cùng Cửu U Đấu khí, hơn nữa Hoàng Tiểu Long phát hiện tốc độ Cửu U Đấu khí ngưng tụ bên trong khí hải lại nhanh hơn mấy lần so với trước kia.
Thời gian trôi qua.
Hoàng Tiểu Long tu luyện liên tục mấy ngày trong chiến trường viễn cổ này. Trong mấy ngày kế tiếp, Đấu khí của Hoàng Tiểu Long đề thăng cực nhanh, mấy ngày tu luyện có hiệu quả tương đương bằng một tháng tu luyện so với trước kia.
Hoàng Tiểu Long vui mừng trong lòng, cứ tiếp tục tu luyện, nửa tháng nữa là hắn có thể đột phá đến cửu giai hậu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.