Vô Địch Thiên Hạ

Chương 117: Đoạn vô ngân




Phí Hầu lắc đầu nói:
“Không ai biết Vũ hồn của Đoạn Vô Ngân, nghe nói hắn chưa bao giờ triển lộ ra Vũ hồn ở trước mặt mọi người.”
Hoàng Tiểu Long trầm tư, vậy không phải không có ai biết Vũ hồn của Đoạn Vô Ngân, hẳn là những người biết đều đã bị chết, bị Đoạn Vô Ngân giết chết rồi, cho nên thế giới bên ngoài không ai biết. 
Thế nhưng Đoạn Vô Ngân có thể tu luyện đến Tiên Thiên cửu giai hai trăm năm, như vậy cấp bậc Vũ hồn tuyệt đối không thấp, ít nhất là siêu cấp Vũ hồn.
Cấp 12, hay là?
Phí Hầu thấy Hoàng Tiểu Long trầm tư cũng không dám lên tiếng cắt ngang. 
“Môn chủ, vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Sau đó Phí Hầu nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Tiểu Long hồi tỉnh lại: 
“Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi Thánh Minh hồ.”
Tuy rằng Đoạn Nhận đế quốc nhúng tay sẽ càng tăng thêm những biến số, nhưng bất kể như thế nào, lần này dị bảo xuất hiện, nhất định Hoàng Tiểu Long phải đoạt được.
Đây là cơ hội của Hoàng Tiểu Long. 
Chỉ có đoạt được dị bảo này như vậy Hoàng Tiểu Long mới có thể đột phá Tiên Thiên nhanh hơn, sau này còn là càng có thêm một phần vốn liếng để đối kháng sư huynh Trần Thiên Tề.
Phí Hầu cung kính vâng lời, sau đó lui ra ngoài.
Sau khi Phí Hầu lui ra, Hoàng Tiểu Long liền vào Linh Lung Bảo tháp uống Diễm Long châu tiếp tục tu luyện. 
Thánh Minh hồ, A Nhĩ sơn.
Thánh Minh hồ có núi vây quanh bốn phía. A Nhĩ sơn là một ngọn núi cao nhất, lớn nhất vây quanh Thánh Minh hồ. Trên đỉnh A Nhĩ sơn có một người mặc cẩm bào màu vàng đang đứng vững chãi trên đỉnh núi, diện mạo trung niên xem ra chỉ chừng hơn 30 tuổi, trên cẩm bào màu vàng khắc tám cái đầu rồng. Người trung niên ấy cứ đứng sừng sững chắp tay, mắt nhìn xuống Thánh Minh hồ ở phía trước.
Đứng trên đỉnh A Nhĩ sơn nhìn xuống Thánh Minh hồ là có thể nhìn không sót một thứ gì. 
Người trung niên đứng ở đó, một cỗ khí thế vô hình tán phát bao trùm chúng sinh, dường như hắn chính là trời, hết thảy đều đặt dưới chân của hắn.
Lúc này, một đám người đang đi lên đỉnh núi A Nhĩ sơn, cách người trung niên chừng mười mấy thước thì ngừng lại, vẻ mặt cung kính hành lễ:
“Bọn thần bái kiến nhị hoàng tử điện hạ.” 
Trong đám người này, Vực ngoại quốc vương Phạm Dã thình lình xuất hiện.
Những người này là Vực ngoại vương quốc và vương thất Chu vương quốc
Vực ngoại vương quốc và Bạo Long vương quốc đều là những vương quốc dưới trướng Đoạn Nhận đế quốc. Do đó đám người Phạm Dã đều là tử thần của Đoạn Nhận đế quốc. 
Đoạn Vô Ngân đi tới Thánh Minh hồ, đám người Phạm Dã biết được liền nhanh chóng đi tới bái kiến.
Đoạn Vô Ngân vẫn đang đứng chắp tay, không trả lời, âm thanh lạnh nhạt và mờ ảo:
“Các ngươi đều đứng lên đi.” 
“Cảm tạ nhị hoàng tử điện hạ.”
Đám người Phạm Dã cung kính ứng thị, đứng lên.
“Tuy rằng lần này ta đi tới Thánh Minh hồ, nhưng các ngươi không cần lo lắng, mấy ngày nữa trọng bảo xuất thế, ta chuẩn tranh đoạt cùng với các ngươi.” 
Đoạn Vô Ngân nói tiếp.
Đám người Phạm Dã nhìn nhau, trong lòng đều vui mừng. Trước đó bọn họ còn lo lắng về chuyện này.
“Cảm tạ nhị hoàng tử điện hạ.” 
Đoạn Vô Ngân giơ tay lên một cái:
“Thôi được rồi, các ngươi đều lui ra đi.”
Đám người Phạm Dã cung kính ứng thị lui xuống. 
Sau khi đám người Phạm Dã lui xuống, cao thủ Tôn Lượng của Đoạn Nhận đế quốc tiến lên trước Đoạn Vô Ngân, nói:
“Điện hạ, ngài cho bọn họ cùng nhau tranh đoạt, đến lúc đó chẳng phải là?”
Vẻ mặt của Đoạn Vô Ngân không thèm để ý, nói: 
“Cho bọn họ tranh đoạt thì có sao đâu? Làm thế nào mà những người nực cười này có khả năng thu phục được thiên địa dị bảo được chứ? Cứ cho bọn họ một tia hi vọng cũng tốt. Mười năm nữa là tới kỳ hạn Thần điện tuyển chọn đệ tử rồi, Thánh Minh hồ dị bảo lần này, ta nhất định phải đoạt được.”
Tôn Lượng nói:
“Lần này cũng chỉ có điện hạ mới có thể thu phục được dị bảo xuất thế. Mười năm sau nhất định điện hạ có thể trở thành đệ tử của Thần điện.” 
Đoạn Vô Ngân gật đầu, nhìn hư không ở xa xa…
Bóng đêm dần dần buông xuống, sau đó dần dần rút đi.
Khi sắc trời dần sáng, Hoàng Tiểu Long ngừng tu luyện, đi ra khỏi Linh Lung Bảo tháp. 
Trong một tháng khổ tu này, thực lực của Hoàng Tiểu Long lại tăng lên không ít. Chiêu Phong Đô Chi Lôi thi triển ra uy lực lại mạnh hơn một phần so với lúc đánh bại Dương An.
Từ lúc ra khỏi Linh Lung Bảo tháp, Phí Hầu đã sớm cung kính chờ ở đó.
Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu ra khỏi Phí phủ, đi thẳng tới Thánh Minh hồ. 
Lần này Hoàng Tiểu Long không dẫn ai đi cùng, chỉ dẫn theo Phí Hầu. Chuyến đi Thánh Minh hồ lần này càng nhiều người ngược lại càng phiền toái hơn. Thánh Minh hồ đã triệt bỏ cấm lệnh, cũng rút lui phong tỏa Vương thành, vì thế lúc đến Vương thành hai người cũng không bị ngăn trở.
Sau hai giờ, hai người tới Thánh Minh hồ.
Đứng trước Thánh Minh hồ, Hoàng Tiểu Long nhìn Thánh Minh hồ u lam, mặt hồ vô cùng tinh thuần mà xúc động nhè nhẹ, chờ cho đến ngày dị bảo xuất thế vậy không biết u lam này, mặt hồ tinh thuần này phải nhiễm đỏ máu của biết bao nhiêu người... 
“Môn chủ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ một trước một chút chứ?”
Lát sau Phí Hầu mở miệng đề nghị.
Hoàng Tiểu Long gật đầu. 
Ngay lúc hai người định rời đi, đột nhiên một âm thanh quái dị từ trong Thánh Minh hồ truyền ra. Tiếng kêu quái dị cực kỳ chói tai, có chút u dị. Thậm chí trong tiếng kêu quái dị có ẩn chứa một tiếng khóc, khiến cho người ta nghe xong cực kỳ khó chịu.
“Từ một tháng trước khi xảy ra dị tượng, Thánh Minh hồ thường xuyên có tiếng kêu quái dị này, hơn nữa gần đây càng ngày càng thường xuyên, cách mỗi một giờ là vang lên một lần.”
Phí Hầu giải thích. 
Hoàng Tiểu Long quay đầu nhìn vào giữa Thánh Minh hồ, sau một tiếng kêu quái dị, giữa mặt hồ Thánh Minh hồ vốn bình tĩnh chợt phập phồng kịch liệt, phảng phất như có cự thú tuyệt thế nào đó từ đáy hồ muốn xông ra.
Lúc này, Linh Lung Bảo tháp trong cơ thể Hoàng Tiểu Long chợt chấn động kịch liệt một cái, như muốn từ bay ra khỏi cơ thể của Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long cả kinh, nhanh chóng vận chuyển Linh Lung kim thân, Linh Lung Bảo tháp lúc này mới từ từ bình tĩnh lại. 
Sau khi tiếng kêu quái dị biến mất một lúc, mặt hồ Thánh Minh hồ lại khôi phục bình tĩnh.
“Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Tiểu Long nói với Phí Hầu. 
Hắn cảm giác dị bảo ở nơi này sẽ xuất thế qua hai ngày nữa, trước tiếng kêu quái dị, tức là dị bảo sắp xuất thế.
Sau khi rời khỏi, hai người tìm một đỉnh núi ở gần đấy, sau đó ngồi xếp bằng tĩnh tâm chờ đợi dị bảo xuất thế.
Từ ngọn núi đó hai người nhìn xuống là có thể thấy rõ phần lớn động tĩnh ở Thánh Minh hồ, thật là một vị trí không tệ. 
Thế nhưng hai người vừa mới ngồi xếp bằng xuống không đến bao lâu lập tức có một đám nam nữ trẻ tuổi mặc áo bào màu đen bạc màu đi tới, có hai mươi mấy người, trên ngực của bọn họ đều có một Thần Điểu đồ án.
Đám nam nữ trẻ tuổi đi tới trước mặt hai người Hoàng Tiểu Long, một người nam trong đó nói với Hoàng Tiểu Long:
“Vị tiểu huynh đệ này, vị trí này là chúng ta thấy trước, phiền các ngươi rời khỏi nơi này đi.” 
“Nhìn trước hay sao?”
Sắc mặt Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt, hỏi:
“Nếu chúng ta không rời đi thì sao?” 
“Tiểu tử, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Một người trẻ tuổi khác tiến lên phía trước nói:
“Ngô sư huynh chúng ta bảo các ngươi rời đi, các ngươi phải dập đầu cút khỏi nơi này. Nếu không cút đi thì đừng trách chúng ta không khách khí đối với các ngươi.” 
“Nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì, cứ giết bọn họ là được.”
Một cô gái khác không nhịn được liền đề nghị.
Người lên tiếng lúc đầu chính là Ngô sư huynh, hắn nói với Hoàng Tiểu Long: 
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng thấy các sư đệ, sư muội của ta tính khí cũng không tốt như ta. Ta xem tốt nhất là các ngươi rời đi ngay lập tức, đừng hành động theo cảm tính, vì một vị trí mà mất mạng, đó không phải là giá trị.”
Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu nhìn nhau, hai người đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.