Vô Địch Thiên Hạ

Chương 104: Vu tội và tin tưởng




Phí Hầu triệu ra Ngân Hà Vũ hồn, vung hai tay lên, chỉ thấy Ngân Hà Vũ hồn không ngừng xoay quanh giữa không trung, công kích của hãn phỉ xông tới từ bốn phía đụng lên trên đó, đều vang lên một tiếng ông... cực lớn, bị phản chấn bắn bay trở về. Toàn bộ đại đao, trường kiếm đều bị chấn đến bay dựng lên, rơi xuống đất.
Có hãn phỉ xui xẻo không tránh kịp thì bị đại đao trường kiếm bay lên rơi xuống đất đâm trúng ngón chân.
“Chân của ta!” 
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, những tên hãn phỉ ôm chân nhảy bắn lên như chuột túi vậy.
Tất cả hãn phỉ đều kinh hoảng lui về sau.
Phí Hầu thấy thế cười lạnh, hai tay không ngừng huy động, Ngân Hà Vũ hồn hóa thành thực thể đánh tới bốn phía. Tiếng hét thảm không ngừng vang lên. Nơi Ngân Hà Vũ hồn đi qua, tất cả hãn phỉ đều bị đánh bay, thậm chí có hãn phỉ bị quấn vòng quanh quẳng lên trời cao. 
Đột phá Tiên thiên, uy lực công kích Ngân Hà Vũ hồn của Phí Hầu đâu chỉ mạnh gấp đôi, những hãn phỉ này chỉ có lục giai, thất giai làm sao có thể ngăn cản được công kích của Ngân Hà Vũ hồn của Phí Hầu?
Lập tức, hãn phỉ bay ngược ra sau một loạt, chưa được bao lâu chỉ còn lại thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay sợ hãi đứng ngây ngốc tại đó.
Phí Hầu triệu hồi Ngân Hà Vũ hồn trong cơ thể, chậm rãi đi tới trước thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay ấy. 
“Các ngươi, các ngươi, đừng giết ta!”
Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay ấy gương mặt kinh hoảng.
“Là ai phái các ngươi tới đây?” 
Phí Hầu lạnh giọng hỏi.
Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay ánh mắt hoảng loạn.
“Ta thấy hai vị đừng đóng kịch nữa.” 
Đúng lúc này, đột nhiên Lưu Mục bên cạnh Trần Lỵ mở miệng nói.
Mọi người ngẩn người ra.
Lưu Mục chậm rãi đi ra, nhìn Phí Hầu và Hoàng Tiểu Long nói: 
“Chúng ta chạy đi gần nửa tháng đều không xảy ra chuyện gì, thế nhưng gặp hai vị không lâu từ đó liền đụng phải đám hãn phỉ này, điều này nói rõ cái gì đây?”
Đôi mắt của Phí Hầu loáng lên hàn mang. Hoàng Tiểu Long phất tay áo ngăn trở Phí Hầu, nhìn Lưu Mục cảm thấy rất hứng thú:
“Nói tiếp đi.” 
Lưu Mục cười lạnh nói:
“Đám hãn phỉ này là các ngươi tìm tới đấy.”
“Vậy à, chúng ta tìm tới hay sao?” 
Vẻ mặt của Hoàng Tiểu Long vẫn lạnh nhạt:
“Lý do gì chứ?”
Lưu Mục lạnh lùng nói: 
“Lý do ư? Trong lòng các ngươi là rõ ràng nhất.”
Nói đến đây, hắn quay đầu lại chăm chú nhìn thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay rồi nói:
“Nói đi, có phải là bọn họ chỉ sử các ngươi tới bắt cóc tiểu thư của chúng ta hay sao.” 
Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay chợt ê a…
“Nói, đúng hay không?”
Lưu Mục nhìn thủ lĩnh hãn phỉ, trong mắt lóe lên một đạo hàn mang mịt mờ. Thủ lĩnh hãn phỉ thấy thế kinh hoảng vội vàng gật đầu: 
“Dạ dạ đúng, đúng bọn họ khiến chúng ta đến đây bắt cóc tiểu thư của các ngươi.”
Lưu Mục quay đầu lại nói với Trần Lỵ:
“Tiểu thư, tiểu thư nghe thấy rồi đó, chính là hai người này chỉ điểm cho đám hãn phỉ đến đây bắt cóc tiểu thư, trước đó ta đã nói rồi, hai người này không rõ đường đi, lòng người hiểm ác.” 
Trần Lỵ lắc đầu:
“Lưu Mục quản gia, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Phí Hầu tiền bối đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta, không thể nào làm như thế. Hơn nữa dựa vào thực lực của Phí Hầu tiền bối, thật sự không cần chỉ điểm người khác tới bắt cóc ta.”
Lưu Mục nói tiếp: 
“Tiểu thư, không thể không có lòng phòng bị người, năm đó hắn cứu tiểu thư nói không chừng cũng là có dự mưu. Bây giờ đã bảy năm trôi qua, sao lại đúng lúc gặp lại tiểu thư tại nơi đã cứu tiểu thư năm đó, hơn nữa tên thủ lĩnh hãn phỉ này cũng đã thừa nhận.”
Trần Lỵ lắc lắc đầu, nàng vẫn không tin Phí Hầu sẽ làm như vậy, vì không cần thiết để làm như vậy.
Nếu Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu là chủ mưu, hiện tại hai người kia có thể trực tiếp bắt cóc nàng đi, hà cớ gì hoảng hốt như thế? 
Đúng lúc này, Hoàng Tiểu Long vỗ tay.
Mọi người không khỏi nhìn lại.
Hoàng Tiểu Long nhìn Lưu Mục: 
“Không thể không nói các hạ trình diễn rất tốt so với tưởng tượng của ta.”
Lưu Mục mang sắc mặt lạnh lùng:
“Ngươi có ý gì?” 
“Ý gì hả?”
Hoàng Tiểu Long đạm mạc nói:
“Đám hãn phỉ này thật ra là ngươi tìm tới a.” 
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Gương mặt Lưu Mục tức giận, sắc mặt đỏ lên:
“Ngươi vu tội, quả thực chính là vu tội. Ta đi theo tiểu thư mười mấy năm, trung thành và tận tâm. Ngươi hận ta vừa rồi vạch trần các ngươi là chủ mưu, cho nên lật lọng vu tội ta.” 
Nói đến đây, hắn liền nói với Trần Lỵ:
“Tiểu thư, tiểu thư không nên tin hắn.”
Trần Lỵ lắc đầu nói với Hoàng Tiểu Long: 
“Hoàng công tử, từ nhỏ Lưu Mục thúc đã đi theo bên cạnh ta, mười mấy năm qua bảo vệ an toàn cho ta, trung thành và tận tâm, quyết không có thể nào là Lưu thúc.”
Nàng càng không tin chính là Lưu Mục.
Lưu Mục lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long: 
“Ngươi cho rằng dựa vào lời nói của một người xa lạ như ngươi, miệng nói lung tung, là tiểu thư của chúng ta tin tưởng ngươi sao.”
Hoàng Tiểu Long nhìn Trần Lỵ:
“Ngươi thật tin tưởng hắn sao?” 
Trần Lỵ gật đầu nói:
“Người khác có thể ta không tin tưởng, nhưng Lưu Mục thì ta tuyệt đối tin tưởng.”
Mặc dù Trần Lỵ không nói rõ, nhưng trong giọng nói cũng lộ ra bất mãn đối với Hoàng Tiểu Long. 
Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy vừa rồi Lưu Mục nói Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu là chủ mưu, cho nên Hoàng Tiểu Long tức giận mới nói trái ngược vu tội cho Lưu Mục.
Lưu Mục trông coi nàng từ nhỏ cho đến lớn, tình cảm sâu đậm, Hoàng Tiểu Long vu tội cho Lưu Mục như vậy, khiến trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái.
Hoàng Tiểu Long quay đầu lại nói với Phí Hầu: 
“Chúng ta đi thôi.”
Nếu Trần Lỵ nói như thế vậy cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
“Vâng thưa thiếu chủ. “ 
Phí Hầu cung kính nói.
Trần Lỵ ngẩn ra, lên tiếng giải thích với Phí Hầu:
“Phí Hầu tiền bối, ta không phải có ý đó.” 
Phí Hầu lắc đầu, không lên tiếng, sau đó cùng Hoàng Tiểu Long rời đi.
Dù sao trước khi Hoàng Tiểu Long rời đi, đột nhiên ấn một chưởng lên trên ngực của thủ lĩnh hãn phỉ, thủ lĩnh hãn phỉ kêu thảm một tiếng liền té bay, đụng ngã vô số cây cối, rơi xuống đất, dĩ nhiên không còn khí tức.
Tất cả đám người Trần Lỵ đều cả kinh. 
Trước ánh mắt sợ hãi của đám người Trần Lỵ, Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu giục ngựa ly khai.
Nhìn theo bóng lưng của hai người Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu rời đi, Lưu Mục sau khi qua cơn sợ hãi, rõ ràng thở phào một hơi. Hắn quét mắt một vòng thi thể của thủ lĩnh hãn phỉ và các hãn phỉ bốn phía đang nằm trên mặt đất rên rỉ không dứt, cau mày xong lập tức buông lỏng người ra.
Một đám rác rưởi. 
“Tiểu thư, chúng ta cũng ly khai a.”
Lưu Mục nói với Trần Lỵ.
Trần Lỵ gật đầu. 
Vì thế, sau khi Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu ly khai không được bao lâu thì đám người Trần Lỵ và Lưu Mục cũng đi ra khỏi núi rừng.
“Lưu Mục rõ ràng là cùng một nhóm với đám hãn phỉ kia.”
Sau khi rời đi, Phí Hầu nói: 
“Đáng tiếc Trần Lỵ quá mức tin tưởng Lưu Mục rồi.”
Nói đến đây, hắn lắc đầu thở dài.
Hoàng Tiểu Long gật đầu đồng tình. 
Trên đường đi, hai người Hoàng Tiểu Long cũng không chạy vội vàng mà giục ngựa chạy chầm chậm.
Một ngày sau khi đám người Trần Lỵ ly khai, lúc đi qua một đường núi, đột nhiên một đám Hắc y nhân từ trong rừng rậm và đường núi xông ra. Đám Hắc y nhân này ăn mặc giống y như đám hãn phỉ đêm qua, hiển nhiên là cùng một nhóm.
Nhìn Hắc y nhân trùng trùng vây khốn bốn phía, Trần Lỵ vô cùng hoảng sợ. 
Sau khi đám Hắc y nhân vây khốn đám người Trần Lỵ trùng trùng, không nói hai lời liền đánh tới, quơ đao tru diệt. Không bao lâu đã thuận lợi giết chết toàn bộ hơn mười người hộ vệ bên cạnh Trần Lỵ, nhưng khiến cho Trần Lỵ kinh nghi chính là không ngờ những hãn phỉ kia lại không có ai công kích Lưu Mục.
Trong lúc Trần Lỵ đang kinh nghi thì một vị hãn phỉ tiến lên, đi tới trước người Lưu Mục, thần thái cung kính nói:
“Lưu quản gia.” 
Lưu Mục gật gật đầu.
Trần Lỵ trợn to đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.